Thanh Vũ

Chương 18: Hẹn ước tuổi mười hai



Sau khi từ Ngụy Vương phủ đi ra, dĩ nhiên là trăng đã lên giữa trời. Bách Lý Dực như bình thường ôm Thanh Vũ lên xe ngựa. Chỉ có người hiểu Bách Lý Dực như Thanh Vũ mới biết được nàng đang tức giận nhường nào. Bóng đêm nặng nề bị bỏ lại sau cánh cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, dựa vào ánh đèn yếu ớt có thể thấy được đường nét nhu hòa dị thường của Bách Lý Dực cùng với vành môi thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi dao…….

Tiệc rượu đêm nay ở Ngụy Vương phủ, chỉ đơn giản là sáo trúc cùng với hát ca, còn có một quần văn thơ ca. Chỉ là, sau khi Thanh Vũ tấu hết một khúc, có một tên công tử uống rượu say ôm chén tiến đến ép Thanh Vũ uống rượu. Khi đó Bách Lý Dực đang bị mọi người vây quanh chúc rượu, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, những gì nàng nhìn thấy chính là đoạn tay như tuyết, bàn tay như ngó sen của Thanh Vũ đang bị người kia lôi kéo, Thanh Vũ lúc này vô cùng hoảng loạn sợ hãi. Trái tim Bách Lý Dực lúc đó như bị cái gì đó đâm tới, vô cùng đau đớn, viền mắt cấp tốc đỏ ngầu.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn với cảm giác của Bách Lý Dực lúc này, đột nhiên cau mày đẩy người bên cạnh ra, sau đó chạy tới ôm Thanh Vũ vào trong lồng ngực, chân quay về hướng tên công tử đang say bí tỉ kia đạp một cước. Người kia tựa như mất đi cân bằng từ từ ngã xuống đất, có thể nghe thấy tiếng “Uỵch” một cái, một cước này đạp xuống như đạp tỉnh hết đôi mắt mơ màng của mọi người trong đại sảnh, cũng là đạp đi nỗi bất an của hài tử trong lòng Bách Lý Dực.

“Người của Cô Vương há lại có thể để cho ngươi chạm vào? Ngươi dùng tay trái chạm vào người nàng, ta liền chặt tay trái của ngươi đi, ngươi dùng tay phải chạm người nàng, ta liền chém bỏ tay phải của ngươi, nếu ngươi dùng hai tay chạm vào người nàng, ta liền lấy mạng của ngươi!” Rõ ràng đang là mùa hè khô nóng, vậy mà khi nghe người thiếu niên này nói làm cho mọi người trong sảnh đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, run rẩy một hồi.

Dưới ánh sáng rực rỡ, vị Đại Vương ăn nhờ ở đậu kia nghênh ngang ôm đứa bé rời khỏi tiệc rượu, không ai dám bước lên ngăn cản khí thế của họ. Bọn họ liếc mắt nhìn cái tên công tử đang rên rỉ nằm trên đất kia, ở khóe miệng của hắn còn có thể nhìn thấy tia máu đang chảy ra, thật không thể ngờ được vị thiếu niên kia dám ở trong địa giới của người khác lại làm ra chuyện dã man này. Thụy Vương này, tựa hồ không giống như trong đồn đại, kiêu ngạo của hoàng tộc Bắc Hoa vẫn luôn được bảo tồn trong xương tủy của nàng, chỉ khi bị chạm vào vảy ngược trên người nàng, mới có thể làm nàng nổi điên đến thế.

Đám người say chuếch choáng kia đều đã tỉnh rượu cả rồi, cái cảm giác này, thật sự là quá đáng sợ.

Bách Lý Dực ôm đứa bé, đưa tay ôm lấy đoạn ống tay áo Thanh Vũ bị xé, sau đó dùng tay áo trường bào của mình ôm Thanh Vũ vững vàng trong lồng ngực, tránh mọi người dòm ngó, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, dịu giọng nói, “Hắn vừa dùng tay nào chạm vào người ngươi?” Bầu không khí cũng theo câu hỏi này mà đóng băng theo.

Thời điểm này mọi người đều im thin thít, Ngụy Vương nãy giờ vẫn đang đứng ra giải hòa lúc này lên tiếng, “Chuyện hôm nay là sơ sót của Cô Vương, không bằng Nhị công tử giao cho Cô Vương xử lý? Cũng coi như là Cô Vương bồi tội cho Thanh Vũ.” Hắn liếc nhìn Bách Lý Dực một chút, lại chuyển tầm mắt nhìn sang mọi ngươi trong sảnh, “Tối nay mọi người uống nhiều rượu rồi, Cô Vương cũng không lưu các chư vị ở lại lâu, tất cả giải tán đi.” Hắn hơi híp mắt, khuôn mặt nhiễn một tầng tửu sắc nhưng vẫn rất anh tuấn uy nghi, mọi người đồng lòng hô “Vâng” một tiếng.

Vẫn là Ngụy Vương là người tốt a, bầu không khí căng thẳng như thế vẫn có thể vui vẻ chơi đùa được sao? Chuồn về nhà nhanh lên một chút thôi, nơi này thật sự đáng sợ =.=”

Có Ngụy Vương lên tiếng, mọi người một câu nói cũng không kịp nói, vội vã cáo biệt, cơ hồ liên tục lăn lộn rời nơi này. Bách Lý Dực cau mày nhìn hàng loạt động tác của Ngụy Vương, mím mím môi không nói lời nào. Các tân khách đi vội vã, Ngụy Vương liền giơ tay hô hộ vệ tới, đem tên công tử còn đang rên rỉ dưới đất kia rời đi. Sau đó mới sai người hộ tống Bách Lý Dực trở về. Nơi này dù sao cũng là Ngụy Vương phủ, Bách Lý Dực dù tức giận như thế nào cũng không thể không nể mặt Ngụy Vương, huống chi, người nể tình không phải là nàng. Tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, thế nhưng tính toán lại một chút, vẫn là nên khách sáo nói tạ ơn, ôm Thanh Vũ rời Ngụy Vương phủ. Mọi thứ dường như đã kết thúc, lại thật giống như chưa đi tới hồi kết.

Bách Lý Dực tức giận, à không, phải nói là phi thường tức giận, nàng đầu tiên là tức giận cái tên công tử táy máy tay chân kia, sau đó là tức giận chính bản thân mình. Tuổi Thanh Vũ tuy nhỏ, nhưng rất thông tuệ, cùng giường cùng chiếu với Bách Lý Dực lâu như vậy đương nhiên rất hiểu con người Bách Lý Dực, đương nhiên cũng biết được Bách Lý Dực đang khó chịu trong lòng như thế nào.

Nhìn cái người đang căng thẳng đến mím môi kia, nàng đưa tay ra, dùng ngón tay trỏ nhợt nhạt phác họa vầng trán của đối phương. Bách Lý Dực thấy động tác của nàng, thất thần một hồi, cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt sáng như sao kia của nàng, cứ như vậy thất thần nhìn nàng. Bách Lý Dực đưa tay, đem tay Thanh Vũ đang đặt trên gò má mình nhẹ nhàng hạ xuống, hơi cúi người, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

Gió đêm không tính là quá lạnh, Thanh Vũ đem hai gò má dựa sát vào trong ngực Bách Lý Dực, tay níu chặt lấy y phục sau lưng Bách Lý Dực. Nhắm mắt lại, tựa như tất cả ồn ã trên thế gian này đều không tồn tại, thứ duy nhất tồn tại trên thế gian này chính là nhịp tim của người đang ôm chặt lấy nàng kia —- Bách Lý Dực…..

Trước cửa phủ Thụy Vương phủ, đèn lồng được treo sáng rực một góc, gia nhân đang đứng ngay ngắn trước cổng phủ đợi chờ chủ nhân trở về. Lâm tổng quản mang theo một đám người đứng hầu ở ngoài cửa chờ Bách Lý Dực trở về, đợi được đến khi khuôn mặt lạnh như băng của Bách Lý Dực xuất hiện. Hắn còn chưa kịp thỉnh an, Bách Lý Dực đã nắm tay Thanh Vũ đi sượt qua người hắn. Hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn lão tổ tông nhà hắn đang rời đi, tầm mắt rơi vào người Thanh Vũ đang đi phía sau, đồng tử cùng con ngươi của hắn mới hơi hơi co lại.

Ngoại bào đang mặc trên người đứa bé kia, tựa như ngoại bào của Đại Vương? Đây là xảy ra chuyện gì đây?

Trở lại bên trong phòng ngủ, Bách Lý Dực liền cho một đám người đang muốn tiên lên hầu hạ lui xuống, sau đó lôi kéo Thanh Vũ cùng lên giường. Thanh Vũ cúi đầu, an tĩnh vùi ở bên giường, tùy ý để Bách Lý Dực đang cởi bỏ y phục trên người nàng xuống, từng tầng y phục thoát xuống đến khi chỉ còn lưu lại tiểu y phục, Bách Lý Dực mới ngừng tay. Lòng bàn tay ấm nóng của Bách Lý Dực đặt trên bả vai trắng như tuyết của nàng, trên bả vai ấm áp cùng với các địa phương khác lộ ra bên ngoài không khí có chút lạnh lẽo vô cùng khác biệt. Thanh Vũ không nhịn được khẽ rùng mình. Bách Lý Dực liền nắm chặt lấy bả vai của nàng, nắm thật chặt. Bách Lý Dực cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt như nước kia, nhìn vô cùng chăm chú.

Đứa bé dưới bàn tay Bách Lý Dực, mặc một tiểu y đơn bạc, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm tùy ý búi lên, tóc dài lả tả rơi trên bả vai, cùng với làn da trắng như tuyết, trắng đen rõ ràng đến muốn tổn thương con ngươi của Bách Lý Dực. Bách Lý Dực nhìn đứa bé trước mắt, cứ như vậy giữ chặt lấy bả vai của nàng.

Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, đáy mắt nổi ám quang, bàn tay cũng không làm ra hành động gì. Tháng 5 ở Châu Thành, buổi tối vẫn hơi lạnh. Dưới ánh nến chập chờn trong phòng, Thanh Vũ ở trong lòng bàn tay Bách Lý Dực khẽ rùng mình vì lạnh. Làn da trắng mịn trong lòng bàn tay của đối phương chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu. Bách Lý Dực cũng di chuyển một chút, rồi lại vững vàng đỡ lấy bả vai của nàng.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, người bên trong vẫn giằng co như thế chưa có một chút động tĩnh, Tiếng sáp bị đốt cháy “xì xì” vang lên, đàn hương trong phòng sau một thời gian bị đốt đã lan tràn mọi ngóc ngách trong phòng. Người đối diện, tầm mắt quá mức nóng rực. Thanh Vũ mím mím môi, sau đó chậm rãi, chậm rãi giơ lên cánh tay phải, đặt lên bàn tay nóng rực của Bách Lý Dực đang đặt lên vai trái nàng. Mu bàn tay của Bách Lý Dực đột nhiên truyền tới cảm giác man mát làm cho Bách Lý Dực hoàn hồn. Sau đó chuyển tầm mắt, hơi nghi hoặc nhìn Thanh Vũ.

Nhưng là, Bách Lý Dực nhìn thấy, như là Thanh Vũ hơi nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của nàng. Sau đó một khắc, cái tay nho nhỏ của thiếu nữ kia nắm chặt lấy tay của nàng, đưa tay Bách Lý Dực từ trên vai mình bỏ xuống. Tay được da thịt man mát bao bọc, xẹt qua da trắng như tuyết, từ xương quai xanh trượt xuống, được Thanh Vũ dẫn dắt di chuyển từng tấc từng tấc trượt xuống, tiếp đó dừng lại trước ngực trái. Thời khắc tay Bách Lý Dực chạm vào da thịt mềm mại trước ngực đó, Bách Lý Dực bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hiếm khi thấy Bách Lý Dực thất thố như vậy.

Tay run lên, muốn rút về rời khỏi vị trí kia, kết quả lại bị bàn tay man mát của đứa bé kia giữ chặt ở nơi đó. Da thịt chạm vào nhau trong nháy mắt đó, Bách Lý Dực có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa bé kia đang đập mãnh liệt. Một nhịp lại một nhịp, như muốn dùng sức đập vào trong lòng bàn tay Bách Lý Dực. Tựa hồ cũng liền mạch đập, rơi vào trong lòng. Nặng nề, làm cho không người nào có thể nào quên.

Bách Lý Dực đưa tay che ở trước ngực Thanh Vũ, cứ như vậy ngây dại. Phần môi lúc đóng lúc mở, cổ họng như bị mắt kẹt, ngớ ra không nói được chữ nào. Bầu không khí vô cùng trầm mặc, đứa bé mím môi đến xám trắng.

Nước mắt vào lúc đó chảy xuôi xuống. Đợi đến khi Bách Lý Dực hoàn hồn, chính là nhìn thấy đứa bé kia bờ môi xám trắng cùng với nước mắt chảy thành sông. Trái tim trong nháy mắt như bị ai đó siết chặt. Thở dài một hơi, Bách Lý Dực đem tay đang để ở trước ngực Thanh Vũ xuống. Sau đó giang rộng cánh tay, đem đứa bé ôm vào trong lòng. Cơ thể đứa bé thật nhỏ nhắn, thời điểm ôm vào trong lòng vô cùng mềm mại.

Bách Lý Dực ôm chặt đứa bé, đưa nàng ôm vào trong lồng ngực, đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng, môi gần kề tai nàng, hôn tóc của nàng lẩm bẩm, “Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn doạ ngươi.” Bách Lý Dực thật không có ý dọa nàng, vừa mới, Bách Lý Dực thật sự muốn làm gì đó….* Mãnh thú trong Bách Lý Dực cứ như thế dần dần tứ lui, dầy xéo mỗi tấc lý trí, thiếu một chút nữa thôi là Bách Lý Dực đã làm thương tổn đứa bé này rồi. Chỉ vì đố kị cùng tự trách, loại phương thức an ủi này quá sức cầm thú mà. Nhưng là, vừa rồi thực sự Bách Lý Dực không có cách nào khống chế chính mình a………

Đến cùng, là chuyện gì xảy ra………

Đứa bé vùi trong lòng Bách Lý Dực, nước mắt im lặng chảy xuống. Năm ngón tay đặt trên vạt áo Bách Lý Dực đột nhiên siết chặt, màu xanh của mạch máu hiện lên rõ rõ ràng ràng trên mu bàn tay, là giãy dụa vô lực. Bách Lý Dực cảm nhận được động tác của nàng, tâm thì càng thêm đau. Bách Lý Dực chưa từng có nghĩ tới, sẽ làm nàng khóc như vậy, tự trách, ảo não, Bách Lý Dực cúi đầu, hôn lên đôi mắt chất chứa lệ kia. Bờ môi bạc tình chạm con ngươi đa tình, hết thảy đều mềm mại đến khó tin, môi mềm nhẹ của Bách Lý Dực hôn lên hàng nước mắt đang lăn dài trên má của nàng, sau đó một lần lại một lần chu du trên khuôn mặt đứa bé, dịu dàng nói, “Xin lỗi, xin lỗi, Thanh Vũ……” Đến cuối cùng, cuối cùng là không cầm được nước mắt.

Mắt đứa bé đỏ bừng, mang theo vệt nước mắt chưa khô, sau đó ngắm nhìn Bách Lý Dực. Nàng đem tay phải của mình đặt ở trong lòng bàn tay Bách Lý Dực, ngón tay trỏ ở trong lòng bàn tay đối phương phác họa, xúc giác lành lạnh để cho Bách Lý Dực cảm nhận được nàng đang viết gì, đó là tên của Bách Lý Dực.

[Dực]

“Hả?” Bách Lý Dực hỏi.

[Ta là của ngươi]

Trái tim trong khắc ấy đập càng lúc càng nhanh. Bách Lý Dực trợn tròn hai mắt, đứa bé kia đưa tay từ lòng bàn tay của nàng thoát ly đi, sao đó vịn lấy bờ vai của nàng. Bách Lý Dực không biết nên làm gì, theo bản năng đưa tay đặt trên eo của đứa bé. Đứa bé đem tay nhỏ trắng như tuyết chống trên bả vai Bách Lý Dực, quỳ đứng lên, cúi đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của Bách Lý Dực, sau đó chậm rãi hôn xuống. Đôi môi vừa mới chạm vào nhau, trong nháy mắt Bách Lý Dực có chút thất thần.

Nhiều người mơ ước có được ngươi như vậy, nhiều người ái mộ ngươi như vậy, ta ngoại trừ chỉ có thể cam kết thủ hộ ngươi một đời, ta còn có thể cho ngươi cái gì? Ta, Thanh Vũ……

Bách Lý Dực trừng lớn hai mắt, nhìn đứa bé đang nhắm hai mắt hôn mình, đột nhiên liền cảm thấy an lòng. Đáy mắt ánh lên ý cười thật sâu, sau đó cũng nhắm mắt lại, mở miệng ngậm lấy bờ môi của đứa bé. Đem chính môi của mình áp lên môi Thanh Vũ, nàng đưa tay tắt đi ánh nến trong phòng. Trong đêm tối, Thanh Vũ không nhìn thấy mặt Bách Lý Dực, chỉ có thể dùng hai tay chăm chú bắt lấy vạt áo của Bách Lý Dực, cảm thụ lấy hô hấp của đối phương, ngoài ra còn có cảm giác gần gũi đến choáng váng, Liền cứ như vậy trầm luân……..

Buổi tối hôm nay, không có ánh sao, đến ánh nến cũng cảm thấy mình dư thừa nên không chịu thắp sáng. Trong đêm tối quay cuồng đó, có điều gì đó làm người ta sợ sệt, rồi lại ở ngoài sáng hiểu rõ tình huống, khiến cho người ta trầm luân một đời……..

– ——————————————————–

Lời của Edit: Chương này có thịt cơ mà ít quá T___T I want thịt, I want nhiều thịt cơ T___T


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.