Moon đến trường với tâm trạng buồnthiu. Một mùa hè sắp tới, đây là thời gian quan trọng của học sinh đểcủng cố kĩ năng trước khi bước vào kì thi đại học, nên các bạn trong lớp đều rất cố gắng. Trừ em. Em học để làm gì nữa, khi mà giấy mời của tửthần đã được chuyển tới tận tay em.
Moon hôm nay trầm ngâm, em không nở nụ cười với bất kì ai, và cũng không nói bất kì điều gì. Những ngày trước, em là một người hoạt bát, sôinổi, còn giờ thì ngược lại. Bất kể ai cũng có thể đoán được suy nghĩtrong mắt em, một nỗi buồn vô hạn, mà bấy lâu nay em kìm nén.
– Sao vậy bạn gái?- Yun tỏ ra trêu trọc cô bạn để “thăm dò”, quả thực từ ngày Moon chuyển vào lớp, cậu chưa từng thấy em như thế, trông tội vôcùng.
– …- Moon không trả lời, có vẻ tâm trí em không ở thực tại.
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông vào lớp làm gián đoạn hội thoại của cácbạn, họ đều đang tranh thủ những giây phút quý giá để trao đổi bài tập.Cô Hana bước lên lớp.
Cả lớp đều đứng dậy chào cô, trong đó có em, nhưng hành động của em chỉ như một con robo vô tri, bắt chước mọi người.
Rồi em ngồi yên.
Cô vẫn cứ giảng bài, còn em thì ngồi lặng thinh. Ai cũng có một mơ ướcđể thực hiện, mà sao em lại không thể, tại sao không thể đợi em tìm thấy anh rồi hãy cướp đi mạng sống yếu ớt này???
Một tiết, rồi hai tiết trôi qua, em vẫn ngồi trong im lặng. Nếu là ngàythường, hẳn Yun và Wine chắc chắn sẽ rất thích, vì không có người làmphiền.
Yun vốn ít nói, cậu không muốn bị quấy rầy, còn Wine, đúng như niềm mong đợi của Devils, hắn đã sắp rà soát ra tung tích của con chip. Nhờ mấylần hắn được Moon cho đi cùng với Yun và những người bạn của cậu với cái cớ là “hòa đồng”, hắn đã khoanh vùng được số người có khả năng chứa con chip. Vì tồn tại trong tế bào sống, nên các loại máy móc hiện đại cũngkhông thể tìm được vị trí chính xác của con chip, nên việc thu hẹp phạmvi này rất có giá trị. Hắn nhận thấy, người trong diện tình nghi là nămcon người đặc biệt trong lớp học này: Yun- Ring- Poise- Luci và Jess.Sau thời gian có được sự giúp đỡ vô tình của Moon, hắn loại trừ đi đượcYun và Poise, còn lại ba người đó. Ban đầu hắn không định cho Jess vàodanh sách, nhưng mấy lần, hắn quan sát thấy, cô ta luôn nằm trong sựkiểm soát của một số người. Quả thật, hắn nghĩ, giết một cô gái trẻ vàđẹp thế kia để lấy con chip thì …đáng tiếc!
Moon đã hết giá trị lợi dụng của hắn. Theo lẽ thông thường, khi đã hếtdate thì phải khử. Hắn là con quỷ theo chủ nghĩa cầu toàn. Nhưng hắn lại không muốn giết cô gái này. Hắn có cha, nhưng cha hắn không bao giờquan tâm đến anh em hắn, hắn sống chủ yếu bằng tình thương của anh mình, hắn nhận thấy, cô gái ấy, với anh trai hắn, có nhiều điểm chung!
– Bạn sao vậy?- Hắn lại gần chỗ ngồi của Moon, hắn cũng chẳng quan tâmđến con bé này làm gì,tuy nhiên, vở kịch cũng phải có đầu đuôi chứ.
– Không sao! Tâm trạng mình không tốt thôi- Moon nhìn hắn, rồi thở dài.
Nhìn vào mắt hắn, em có rất nhiều điều muốn nói, hay là em tìm một ai đó để giãi bày,… ví như cậu bạn này chẳng hạn,…
“Mình có một người anh trai,…”
Hay…. “Mình sắp đi mà không trở về…”
“Mình muốn thoát ra khỏi D…”
Em chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, và dùng những từ ngữ nào. Đối với em,con người này rất bình thường, thậm chí em còn nghĩ cậu không thể bảo vệ được bản thân mình, thì làm sao có thể hiểu được những chuyện em sẽnói, và dẫu có hiểu thì cũng chẳng thể giúp, có khi lại làm cậu ta ámảnh,…
Vậy nên em thôi,…
Em để cơ hội duy nhất của cuộc đời tuột mất, …
Thầy Be bước vào lớp, năm nay năm cuối của thầy sau gần 35 năm gán bóvới mái trường, nên thầy rất lưu luyến. Vẫn phong cách giảng dạy chậmrãi, hằng năm đã có nhiều học sinh thành đạt nhờ thầy.
Thầy vẫn miệt mài với bài giảng. Còn em ước được như thầy, được sống tới khi mà mái đầu đã bạc trắng,…
Em ngục xuống bàn, em không khóc, chỉ là em nằm im, không nghe, khôngthấy cuộc sống. Như chiếc lá lìa cành, như bông hoa héo khô, em để hồnmình trải theo dòng sông chết… mặc kệ tất cả!
Tối qua em lại gặp ác mộng, rồi lại dùng thuốc ngủ. Nhưng lạm dụng thuốc nhiều rồi thành quen, cơ thể đã “miễn dịch”.
– Em bị làm sao vậy?- Thầy Be bước xuống cuối lớp, thầy cốc nhẹ vào đầu cô trò nhỏ.
– Bạn ấy bị mệt! Nằm nghỉ chút sẽ đỡ thôi, thầy- Yun lên tiếng. Cậu nghĩ em đã ngủ rồi.
– Vậy thì xuống phòng y tế để cô y tá cắt thuốc cho- Thầy ôn tồn.
– Em không sao!- Moon ngẩng đầu nhìn thầy. Em rất thích được quan tâm.
Ánh mắt của em ngấn nước, ánh lên những giọt nước long lanh, nhưng rất buồn. Vì thế, thầy không hỏi em thêm nữa.
Moon cố gắng nghe nốt bài giảng của thầy, em chẳng thấy thú vị gì cả, vì em bế tắc,…
…
Một ngày mới, Moon thức dậy và nở một nụ cười tươi tắn, hôm nay là ngày cuối…
Em đi học sớm hơn ngày thường,…
Em lượn một vòng xung quanh khu phố,…
Tâm trạng lúc này chỉ là ảo giác,…
Tới lớp, em lại ríu rít bên tai Yun, em còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này, em sẽ cố gắng hỏi cho hết,…
Em cũng ra chỗ Wine, em vẫn muốn nhắn nhủ vài lời đến cậu bạn.
Ánh mắt em hồn nhiên, em vui vẻ,…
“Khùng! Con nhóc này đôi khi dở hơi, đôi khi làm người ta thương hại,rồi đôi khi lại làm người ta ghét!”- Wine suy nghĩ rất thực, hắn chưatừng như thế, vì từ trước tới giờ, hắn chỉ coi phụ nữ như một món đồchơi, không hơn không kém.
Hôm nay, Yun tiễn Moon về, như mọi lần, cậu chỉ tiễn em đến qua ngã tư một đoạn, thực ra là vì đường về nhà cậu theo lói đó.
– Về nhà mình không?- Moon đề nghị, chưa bao giờ cậu quan tâm em là ai thì phải!
– Hôm nay thì không được rồi, mình đi có chút việc, …với Luci!- Yun cười cười, cậu quen nói thật- Để mai nhá!
– Ừ! Thì ngày mai…- “Yun ngốc, làm gì còn ngày mai,…!”
Tới gần ngã rẽ, họ đi chậm lại, …
– Lại cười! Suốt ngày cười thế!?- Yun nói nhỏ, cậu không thích em cười chút nào cả, cậu không muốn một ai đó bị thế chỗ,…
– Chào nhé!- Moon không trả lời câu hỏi của cậu, em chỉ cười vì em rấtquý cậu, em cười vì em muốn cám ơn cậu, em cười vì cậu là người rất đẹpvà rất tốt,… Hai từ “chào nhé” cất lên, không chỉ dành cho Yun, mà còn dành cho cả thế giới nơi em đang đứng đây…
– Ừ! Đi cẩn thận nhá!- Yun rẽ trái,…
Con đường chia ra làm hai ngả, lối em về …xa lắm, cậu có biết không?
“Bạn trai mà không biết nhà bạn gái mình ở đâu!”- Moon mỉm cười, nhìn cậu,… em tiếc một điều là, chưa thể giúp cậu điều gì,…
Chợt cậu ngoái lại nhìn em,…
Chính nụ cười ấy, khiến cậu ngẩn ngơ,…
Cái bóng em khuất dần, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể biết, em ở đâu?
Muộn rồi…