Sáng sớm hôm sau Long Nữ ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sô pha ôm chặt điện thoại trong tay, tại sao à, là để chờ ba mình gọi tới. Nhưng cả một buổi sáng cũng không thấy có cuộc gọi nào. Chuyện gì thế này? Trác Lan bị cô làm cho không thể nào chịu nổi, lao tới cướp cái điện thoại trên tay cô, chống nạnh trừng mắt: “Long đại tiểu thư, cậu đừng làm chuyện mất mặt như thế có được không? Ông ấy là cha đẻ của cậu, cậu sợ ông ấy như vậy làm gì?”
Long Nữ lườm Trác Lan một cái, giật lại điện thoại, ấm ức nói: “Cậu thì biết gì, năm đó xém chút nữa thì ba bắt tớ đi lính. Cả đời ba làm cảnh sát, ngày nào nói chuyện với tớ cũng vô cùng cường điệu. Chuyện lớn như thế này tớ có chạy thoát nổi không?”
Trác Lan trông bộ dạng thảm thương của Long Nữ, cũng không nỡ đả kích thêm nữa. Ở bên cạnh Long Nữ đã bao năm nay, cô tới nhà họ Long còn thấy sợ ông Long, nói chi tới Long Nữ. Cô ngồi xuống bên cạnh, hai tay nắm lấy vai Long Nữ, kiên định nói: “ Mình bảo đảm, ba cậu hiện tại tuyệt đối không biết chuyện.”
Đôi mắt to tròn của Long Nữ đầy nghi hoặc.
Trác Lan cực kỳ tự tin, hơn nữa còn có chút đắc ý phân tích: “Cậu nghĩ đi, hôm qua chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi còn gì, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay. Chuyện cậu và Giang Đông ly hôn, nói dễ nghe thì là nhà anh ta không đành mất đứa con dâu tốt như cậu. Nói thực tế thì gia đình họ khởi nghiệp từ đâu? Hắc đạo. Tuy đã rửa sạch rồi nhưng cậu cũng biết Giang Đông nhà cậu… À không, không phải là nhà cậu nữa rồi, anh ta hiện tại cũng có nhiều chuyện không minh không tỏ mà. Giờ chỉ cần nhắc tới nhà họ Giang thì vẫn biết họ là đại ca của khu vực này. Ba cậu là ai, là Giám đốc Sở Công an đó. Hồi đó hai người kết hôn, ba cậu phải gánh thêm bao nhiêu rủi ro nguy hiểm, bao nhiêu con mắt nhìn chòng chọc vào cả hai gia đình. Nhưng lâu như vậy rồi vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn, chỉ có thể nói ba cậu và Giang Đông nhà… à, với Giang Đông đã xử lý mọi việc rất êm thấm. Nhưng nếu hai người ly hôn, cho dù ông bố của cậu có rất mực xem trọng anh ta đi nữa thì cả hai đã không còn là người một nhà nữa rồi. Nhà họ Giang cũng mất đi một quả núi lớn để dựa vào. Cậu tự suy nghĩ mà xem, có cái đầu để làm gì hả?”
Long Nữ bị Trác Lan dạy bảo đến mức mắt mũi trợn tròn, cô chưa từng suy nghĩ những vấn đề này. Cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng với Giang Đông về mọi mặt. Đầu tiên là về ngoại hình, Giang Đông tuyệt đối là rồng vàng giữa bầy người, còn cô thì chỉ có thể tạm coi là tiểu mỹ nhân. Nhưng con gái thời nay chỉ cần trang điểm ăn mặc một chút là dễ coi rồi, vì thế cô dễ dàng chìm nghỉm giữa biển người mênh mông. Vóc dáng? Anh cao hơn cô một cái đầu, hai mươi cm đấy, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được cụm từ “em nhỏ bé anh thương” để an ủi bản thân. Gia thế? Nhà họ Giang có tiền, nhà cô cũng không hề thua kém, nhưng gả vào nhà họ Giang rồi cô mới biết Giang gia có uy thế lớn mạnh như vậy. Năng lực? Điều này hoàn toàn không cần nhắc tới,một người là lãnh đạo của hàng ngàn người, một người thì không lo nổi một ngày ba bữa cơm cho mình. Thế nhưng bài phân tích hôm nay của Trác Lan thực tình cũng có lý. Dù sao thì bất luận vì bất cứ lý do gì, chỉ cần không tiết lộ cho gia đình cô biết là được. Cô còn phải tự chuẩn bị tinh thần cho tốt cái đã.
“Tớ cảm thấy dù những người khác muốn giữ tớ lại nhưng Giang Đông tuyệt đối sẽ không, anh ta chắc chắn căm hận tớ lắm, lần đầu tiên tớ khiến anh ta mất mặt như thế này.” Long Nữ nói rất thoải mái, nhưng nét mặt lại trông có vẻ đắn đo, ngày đầu tiên chuyển mình quả thật có chút không thích ứng được với cuộc sống tự mình làm chủ.
“Thôi được rồi mà. Đúng rồi, tớ vẫn chưa hỏi cậu, sao lại trở thành trợ lý của Đào Nhiên vậy? Nam nhân tuyệt sắc đó cậu cũng tóm gọn rồi sao?” Trác Lan đúng là người linh động, nếu cô không đổi chủ đề thì không biết Long Nữ còn ngồi đó bứt rứt tới khi nào. Mà Long Nữ vốn là người gió chiều nào che theo chiều ấy, thế là quên ngay chuyện mình đang phân vân day dứt.
“Tuyệt sắc? Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu không phải anh ta uống say túy lúy thì sao tớ có thể bị bắt gọn chứ? Nếu không bị bắt thì tớ có phải đến nối phải ngồi đây nơm nớp lo sợ không?” Long Nữ nghe nhắc tới Đào Nhiên liền thấy bực. Không uống được thì đừng uống, giày vò cô làm gì, cô sung sướng lắm đấy à, vừa mới đảm đương vị trí mới được vài hôm, hết báo cáo này tổng hợp kia. Cô thì đã chẳng biết cái gig, ngày nào cũng phải mày mò nghiên cứu, thế mà còn khiến cô lâm vào cảnh này nữa.
“Hì hì, còn chưa thấy thỏa mãn à? Cậu có biết bao nhiêu thiếu nữ muốn được ở gần anh ta không, dù phải trả thêm tiền họ cũng vui vử bằng lòng. Xem mặt mũi anh ta đó, phải gọi là quỷ khóc thần sầu ấy chứ.” Trác Lan nghĩ bụng, con bé này sao vẫn chưa đổi chủ đề, việc gì cũng liên tưởng tới chuyện bực mình kia. Cô ngồi ca ngợi vẻ đẹp kính nể thoát tục của Đào Nhiên, nhưng dùng tới cụm từ “quỷ khóc thần sầu” thì có vẻ không được hợp lý cho lắm.
“Vậy cậu bảo máy em đó đừng phí công vô ích, anh ta không thích bọn họ đâu.” Long Nữ nói tới câu này thì cảm thấy bất lực. Người đẹp như thế vậy mà lại là gay, nếu công khai sự thật thì khoan nói tới bản thân anh ta phải chịu nhiều ảnh hưởng, mà còn không biết sẽ có bao nhiêu cô gái phải tan vỡ trái tim ấy chứ.
Trác Lan nghe Long Nữ nói vậy lập tức tỉnh táo hẳn, ôm lấy cổ Long Nữ hỏi: “ Tại sao? Tại sao? Lẽ nào cậu đã thực sự làm gì anh ta rồi?”
“Cái đồ hư đốn, tớ không hứng thú với thể loại trai không ra trai, gái không ra gái đó, anh ta là ông chủ của tớ đấy.” Long Nữ không hề khách khí đẩy Trác Lan qua một ben, vào phòng thay quần áo. Xem ra hôm nay sẽ không có nguy hiểm gì, không cần phòng bị mọi lúc mọi nới nữa.
“Đúng rồi, hôm qua cậu và Tần Chi Dương nói chuyện thế nào rồi?” Long Nữ từ trong phòng ngủ nói vọng ra, nhưng mãi không thấy có động tĩnh gì. Long Nữra ngoài thì thấy Trác Lan đang nằm dài trên ghế sô pha, không có chút tinh thần nào. Tình yêu quả là thứ mãnh liệt. Vừa rồi còn hoạt bát như rồng như hổ, mới nghe nhắc tới cái tên thôi thì héo rũ luôn rồi.
Long Nữ gạt chân Trác Lan sang một bên, ngồi lên một phía sô pha nói: “ Này tớ đang hỏi cậu đấy.”