Chốn Hư Vô

Chương 38



Thế là, anh hơi dựa vào ghế, kể quá trình thi đấu.

Trong miệng của Triệu Lộ Đông, quá trình khá lá thoải mái thuận lợi, ba ván đầu họ ưu tiên thứ tự, liên tiếp ba ván hạng nhất, hai ván sau thì chơi bừa thôi. Ván cuối cùng Bạch Minh Hạo chỉ mỗi Crossbow*, kết hợp với ném lựu đạn, trốn ở khắp nơi để chơi.

*Crossbow (nỏ chữ thập) là 1 trong 2 loại vũ khí có khả năng đánh tầm xa với 1 phát headshot rất dễ trúng đích, thậm chí kẻ địch đang đeo mũ 3 tai cũng khó có thể thoát được, nỏ có thể tiêu diệt đối thủ mà không phát ra tiếng đọng khi kẻ địch ngoài 10m. Tuy nhiên nỏ lại thua kém về tốc độ thay đạn và tầm sử dụng hạn chế.

Hồ Lăng nghe mà mê say, bỗng nhiên Triệu Lộ Đông ngừng lại, ngồi thẳng người dậy.

Hồ Lăng cảm thấy kỳ lạ, vừa quay đầu, đã thấy Tôn Nhược Xảo xách cá đến.

Thế là cô cũng ngồi thẳng dậy.

Triệu Lộ Đông đứng dậy, nói mấy câu với Tôn Nhược Xảo, sau đó dặn dò Hồ Lăng nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

Tâm bệnh thì phải cần trị bằng tâm thuốc, sau khi biết được thi đấu thắng lợi, Hồ Lăng lập tức không còn khó chịu nữa. Buổi tối lại uống thuốc, ủ trong chăn cho ra mồ hôi, ngày hôm sau đã khỏe hơn nhiều rồi.

Tắm bằng nước nóng xong, đầy máu sống lại.

Sáng sớm Hồ Lăng đã đến tiệm, mọi người còn chưa đến, một mình cô lên mạng tra cứu thông tin liên quan đến cuộc thi, ngoài ý muốn phát hiện thế mà đội của họ “nổi rồi”. Ban đầu là do phía đăng bài lên weibo khen ngợi họ dưới tình huống đội thiếu thành viên mà vẫn có thể tham gia cuộc thi trình độ cao thế này, sau đó nhanh chóng có người lôi ra đội này có Dưa Leo – ID live stream của Dưa Leo là phiên âm Tiểu Dưa Leo, khi thi cũng lấy cái tên này.

Sau khi lôi ra, fan của Bki bắt đầu oanh tạc.

Hồ Lăng đọc mấy bài đăng, họ mắng Dưa Leo đúng là miếng cao dán da trâu, dán lên rồi có muốn tháo cũng tháo không được, nói tâm lý của cậu biến thái, nên đến bệnh viện khám đi.

Còn có người châm biếm tên đội của họ.

“‘FCZ’? Là Kẻ phục thù nhỉ, ăn cướp mà còn la làng, ai phục thù ai hả, ghê tởm chết đi được!”

Hồ Lăng tắt trang web, mở lịch ra.

Còn không đến một tuần nữa là đến lượt thi loại thứ hai, nếu như họ có thể thắng, thì có thể tham gia thi đấu chính thức, có thể so tài với Bki rồi.

Trưa đến, “các thành viên trong đội” mới thong dong đến muộn, dưới sự triệu tập của Triệu Lộ Đông, mở một cuộc họp chuẩn bị chiến đấu.

Cô không biết mấy bài đăng đó Dưa Leo có thấy không, cô quan sát một lút, bầu không khí trong tiệm khá là hài hòa, mọi người nói nói cười cười, không khác gì ngày thường.

Có điều nếu như quan sát kĩ, Hồ Lăng vẫn nhận ra có hơi không giống nhau. Họ luyện tập rất nghiêm túc, lúc ăn cơm cũng toàn là thảo luận chiến thuật, người không ổn định nhất trong đội là Bạch Minh Hạo, thế mà chẳng hề bỏ qua một lần phân tích chiến thuật nào cả.

Về cơ bản thì những thông tin trên mạng nghiêng về một phía, dè bỉu coi thường tác phong chọc phá người khác của Dưa Leo. Sau này không biết ai lôi ra ID game của Triệu Lộ Đông, chỉ ra anh là ông chủ của WHY X, thế là tiệm của họ lại bị oanh tạc một trận trên diễn đàn ECL.

Hồ Lăng rãnh rỗi thì sẽ lướt ECL, thấy bài đăng chửi bọn họ trên diễn đàn, đọc mà đầu muốn bốc khói, dây thần kinh cứ nhảy thình thịch.

Có một lần xem được một nửa thì màn hình đã tối đen, vừa quay đầu, là do Triệu Lộ Đông tắt.

“Trước khi cuộc thi kết thúc, không cho phép lên diễn đàn nữa.”

Hồ Lăng thấy bộ dạng hút thuốc đầy dửng dưng của anh, không nhịn được nói: “Trạng thái tâm lý của anh được đó, anh đọc mấy cái này mà cũng không tức à?”

Triệu Lộ Đông cười nói: “Tức chứ, cho nên tôi không xem.”

Hồ Lăng biến căm giận thành nỗ lực, bắt đầu chạy nước rút.

Sau kỳ thi đại học đây là lần đầu tiên cô cố gắng một cách nghiêm túc như vậy, cô thật sự muốn phát huy tác dụng của mình trong đội.

Khổ nổi…

Có một vài ngành nghề, thiên phú quyết định tất cả, về mảng game Hồ Lăng chẳng có chút thành tích nào. Về điều này, Bạch Minh Hạo đánh giá rằng: “Con người thích gì nhất, thì trước mười tuổi đã có thể nhìn ra manh mối rồi, từ nhỏ chỉ đã không chơi game, rõ là chị không có hứng thú với nó.”

Câu này nói đúng rồi, có điều, Hồ Lăng cũng tin là con người đều có thể thay đổi hết.

“Bạch gia, cậu có tin vào việc trời sẽ đền đáp người cố gắng không, cần cù bù thông minh. Tôi khổ công luyện tập lâu như vậy, chắc chắn sẽ giỏi hơn trước đó. Mặc dù không thể so sánh với dân chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều gì cũng có chút kỹ thuật chứ.”

“Vậy chị giết tôi một lần thử xem.”

“Chúng ta là đồng đội đó.”

“Không sao, dũng cảm bắn vào tôi này, nếu như chị có thể hạ được tôi, chi phí bên ngoài trong thời gian thi chính thức do tôi thanh toán.”

“Thật không?”

“Thật chứ.”

“Vậy nếu tôi không hạ được cậu, ai thanh toán?”

“Anh Đông.”

Hồ Lăng suy ngẫm, mình chẳng tổn thất gì cả, kiểu gì cũng không lỗ, thế là đồng ý.

“Không thành vấn đề! Vậy tôi ra tay đó nhé! Cậu trốn cho đàng hoàng đó!”

Họ đang luyện tập nhóm bốn, nhảy xuống sân bay, Dưa Leo và Triệu Lộ Đông chọn lầu chứ K, Hồ Lăng và Bạch Minh Hạo thì chơi đại chiến súng ống và chảo.

Bạch Minh Hạo cứ như chú cá vậy, cứ nhảy qua nhảy lại xung quanh Hồ Lăng, Hồ Lăng pằng pằng pằng mấy phát, toàn bắn vào không khí.

“Cậu đừng có nhảy lung tung nữa mà!”

“Không nhảy đứng đó cho chị bắn?”

Hồ Lăng chuyển ống kính kiểu gì cũng không thể cố định được tầm ngắm, xoay đến nỗi choáng hết cả đầu. Bạch Minh Hạo thao tác nhẹ nhàng, vung chảo một cách tiêu chuẩn. Băng đạn của Hồ Lăng sắp bắn hết rồi, vẫn không phát hiện ra Bạch Minh Hạo đang bên cạnh.

“Cho chị thêm cơ hội cuối cùng.” Cậu vừa nói dứt câu, Hồ Lăng lại bắn vào không khí, giây tiếp theo đã bị Bạch Minh Hạo đánh hạ.

Hồ Lăng: “…”

Bạch Minh Hạo nói câu “Anh Đông thanh toán”, sau đó thì hạ súng tìm trang bị.

Hồ Lăng: “Này? … Đỡ tôi với!”

Trong tai nghe vang lên một tiếng thở dài, cuối cùng là do Triệu Lộ Đông đến đỡ cô dậy.

Hồ Lăng vừa lấy thuốc vừa kháng nghị: “Bạch gia, trước khi thi đấu mà cậu chơi tôi một vố như vậy, đả kích lòng tự tin của tôi lắm đấy.”

Bạch Minh Hạo cười nhẹ: “Tôi vui là được rồi.”

Dưa Leo không chê chưa đủ nhiều chuyện, cũng nói: “Không sao đâu, chị Lăng, chị không tự tin thì không ảnh hưởng mấy đến bọn em, Bạch gia vui thì chúng ta thắng chắc rồi.”

Hồ Lăng: “…”

Ván này Hồ Lăng lại chết đầu tiên, có đều lần này chết rất có ý nghĩa, cô bị Bạch Minh Hạo ra lệnh lấy thân làm lá chắn, cũng coi như là tận trung vì đội.

Cuộc thi đến đúng hạn.

Bây giờ đúng thời gian trường đại học lục tục đi học lại, khách trong tiệm cũng dần nhiều lên. Hơn nữa có không ít khách nghe nói đến chuyện mời thi đấu lần này, cũng nghe được ân oán sâu đậm giữa Dưa Leo và Bki từ khắp nơi. Mấy trò vui thế này không tụ tập thì phí rồi, cho nên vào ngày thi đấu thứ hai, tiệm net người không là người.

Mọi người liên tiếp cổ vũ họ cố lên.

Hồ Lăng cũng bị lôi cuốn, hiếm khi không luống cuống, vuốt tay áo ngồi xuống trước máy tính.

Có người đi đến giễu cợt: “Chị Lăng, không thì mọi người giúp chị đánh một ván nhé? Dù sao cũng là online, không ai biết đâu.”

Hồ Lăng giơ tay: “Giở trò bịp bợm chẳng có ý nghĩa gì, hôm nay để cho các cậu biết thực lực thật sự của chị đây!”

Vòng thi đấu thứ hai có năm ván, có điều chia làm hai ngày để đấu, ngày đầu tiên chơi ba ván, bản đồ đảo, ngày thứ hai đánh bản đồ sa mạc.

Bên phía Huyên Tử mở nền tảng live stream, cuộc thi đã được phát trực tiếp rồi.

Khiến người khác ngạc nhiên là, đây chỉ là một vòng loại thôi, hơn nữa còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, mà đã có độ hot hơn ba triệu rồi. Khách trong tiệm net phân tích số lượng người qua đường thật ra chỉ tầm một triệu thôi, hai triệu còn lại phần lớn là fan của Bki, còn cả những người có trò thì lại hóng giống họ nữa.

Thời gian thi đấu quy định là mười giờ, hiệu suất bên phía ban tổ chức bình thường, lề mà lề mề đợi hai mươi mấy đội đến đủ, hơn mười giờ bốn mươi mới bắt đầu thi đấu.

Vòng đầu tiên, tuyến đường xa xỉ.

Hồ Lăng đeo tai nghe nên không nghe được âm thanh huyên náo xung quanh nữa, máy bay ầm ầm, bàn tay cầm chuột của Hồ Lăng có hơi run lên.

Trong tai nghe vang lên tiếng của Hồ Lăng.

“Nhảy ở đâu?”

Triệu Lộ Đông chỉ Hồ Lăng sân bay quen thuộc nhất.

Hồ Lăng: “Nếu không thì ván đầu tiên mình ổn định một…”

Cô còn chưa nói xong, ba người bên kia đã nhảy xuống rồi.

Hồ Lăng: “…”

Cô căng cả da đầu rồi nhảy xuống theo.

Cô nhảy trễ mất hai giây, trên trời đã là người không là người.

Triệu Lộ Đông nói: “Cô tìm góc nào đó, trốn trước cái đã.”

Hồ Lăng nghe theo mệnh lệnh của anh, nhảy xuống rồi thì tìm cái bụi cỏ nào đó để trốn vào.

Khi ở trên không trung cô đã đếm thử rồi, có tổng cộng khoảng bốn đội nhảy xuống, gần đó cũng có mấy đội nữa, muốn trốn ra khỏi đây thì đúng là Cuộc tản bộ vĩ đại* bản hiện thực luôn.

*Cuộc tản bộ vĩ đại là bộ phim hài của điện ảnh Pháp, do Marcel Jullian viết kịch bản và Gérard Oury đạo diễn, có sự tham gia của Terry-Thomas, Bourvil, Louis de Funès, Claudio Brook. Phim công chiếu năm 1966.Bộ phim kể về một đội đánh bom bị bắn tại Paris khi Nazi chiếm đóng. Họ được một số người Pháp tốt bụng giúp rời khỏi thành phố. Họ hẹn nhau tại nơi tắm hơi và sau đó bắt đầu màn trốn thoát cuối cùng. (Theo Wikipedia)

Từ lúc bắt đầu thì tiếng súng đã vang lên không ngừng.

Bỗng nhiên có một người chạy đến trước mặt Hồ Lăng, cô bị dọa đến nổi ngừng cả thở.

Tiếp đó lại có thêm người chạy đến.

“Trước lầu chữ K có người…” Cô cứ như là đang trốn trong bụi cỏ thật vậy, nhỏ giọng báo tin tức.

Triệu Lộ Đông nói: “Biết rồi, cô ngồi đó đàng hoàng đừng nhúc nhích.”

Cảm giác nhập vai của Hồ Lăng cực mạnh, bất giác đã nín cả thở.

Mục bình luận bên live stream đã sắp nổ tung rồi, để tránh việc xem trộm màn hình, live stream chậm hơn hai phút, nhưng họ cũng thấy hành động kỳ quái của Hồ Lăng. Bình luận viên dừng chỗ cô một lúc lâu, mục bình luận đang nói: “Thế này là đang làm gì đây?” “Ký giả trận địa?” “Giám sát biên giới?” “Cái đội ngu ngốc này buồn cười quá đó!”

Cuộc thi có hai MC, một nam một nữ, MC nữ không hiểu nên hỏi: “Đội viên này… đang làm gì thế này?”

MC nam ít nhiều gì cũng hiểu được nội tình, nói: “Bạn “xiaohu”* là người dẫn đội của họ, hình như là một bạn nữ.”

*Xiaohu là phiên âm của Tiểu Hồ.

Mục bình luận lại bắt đầu liên tục.

“Còn dẫn cả mấy em tham gia nữa hả???”

“Biết giả vờ quá đó, mau đánh họ nhanh đi!”

“Liên minh dẫn gái Quốc tế.”

Hồ Lăng không nhìn thấy bình luận, cô không có thời gian quan tâm những chuyện khác, chỉ hận không thể hóa thân thành tắc kè hoa, biến mất khỏi tầm mắt của kẻ địch. Từ lúc bắt đầu đáp đất, âm thanh mưa bom bão đạn chưa từng dùng lại, lúc này thanh máu của Triệu Lộ Đông đã tuột quá rồi, nhưng không bị hạ gục.

Chẳng mất bao lâu họ đã hạ được hơn hai đội.

“Chạy mất hai người rồi.” Dưa Leo nói, “Theo không?”

Triệu Lộ Đông nói: “Hỏi cô đó, đội trưởng, theo không?”

Hồ Lăng phản ứng mất một lúc, mới ý thức được họ đang nói chuyện với cô, cắn răng nói: “… Lúc này rồi anh đừng có chọc tôi nữa được không?”

Triệu Lộ Đông cười nói: “Ai ghẹo cô chứ, cô là số thứ nhất, lúc báo danh cũng lấy danh dẫn đội.”

Đó không phải là vì chẳng ai trong mấy người chịu điền đơn đăng ký cả à??

Hồ Lăng hết cách, cầu cứu Bạch Minh Hạo.

Bạch Minh Hạo vô cùng phối hợp: “Hạ lệnh đi đội trưởng.”

Hồ Lăng mím mím môi.

Mấy người, được.

Hồ Lăng hắng hắng giọng: “Theo cho đến cùng.”

Dưa Leo nhịn cười: “Được.”

Lướt hết một vòng, họ đi vào khu vực an toàn, còn ít thời gian tán gẫu.

Dưa Leo hỏi: “Đội trưởng, vậy giờ chúng ta làm gì?”

Hồ Lăng: “Đội trưởng bây giờ như tờ giấy trắng, mấy người nên biểu thị chút nhỉ?”

Triệu Lộ Đông: “Nào tôi chọn vị trí chút.”

Hồ Lăng sung sướng chạy qua đó, bắt đầu một cuộc giao dịch tiền quyền dơ bẩn với đồng đội. Họ chia cho cô khá nhiều đồ, nào súng, nào đạn, nào là đồ bảo hổ, thuốc này… Mặc hết cả lên, trang bị xong xuôi, mỗi phút mỗ giây cứ như chuyện đó vậy.

Mục bình luận lại bắt đầu.

“Đang làm gì thế này?”

“Trình độ vòng loại ngoài cũng tệ quá đó! Cả sân bay bị một đội ba người diệt sạch.”

“Thế này là họ đang dâng đồ cho em gái à? Hahahahaha!”

Qua một lúc như vậy, Hồ Lăng cũng không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Một cái sân bay làm cho họ no hết mức, Triệu Lộ Đông và Dưa Leo chia ra hai chiếc xe, giống như trong cuộc sống ngày thường, Triệu Lộ Đông nói với Hồ Lăng: “Cô đi theo xe tôi.”

Tiếp đó, Hồ Lăng phát huy hoàn toàn đặc trưng của binh sĩ, nghe hết theo chỉ huy, bảo đỡ người thì đỡ người, bảo gác súng là gác súng, muốn lấy thịt ra chắn thì lấy thịt ra chắn.

Ván thi đấu đầu tiên tâm trạng của các tuyển thủ đều khá là kích động, tốc độ hạ gục khá nhanh, khi đến vòng thứ hai thì đã bớt hơn nửa số người rồi.

Triệu Lộ Đông nói: “Ván này đánh hạng đi.”

Mọi người tán đồng.

Tiếp đó là đến Dưa Leo chỉ huy.

Đó là tiết tấu mà Hồ Lăng quen thuộc, lúc huấn luyện bình thường cũng do Dưa Leo chỉ huy đại cục, Bạch Minh Hạo không nói gì nhiều, Triệu Lộ Đông phụ trách chỉ điểm trù tính chung ở phạm vi nhỏ.

Dưa Leo quan sát chung quanh rất tốt, có thể do đã luyện từ việc chơi ARMA3 khi trước. Không giống với thể loại game FPS cường độ cao như CSGO, PUBG không ép buộc người chơi phải gặp mặt nổ súng trong vòng mười mấy giây, bản đồ PUBG rất lớn, có thể “lăn lộn” tùy chọn, điều này tạo không gian cho việc phát huy chiến thuật.

Điểm mạnh nhất của Dưa Leo là chọn đường và chọn địa điểm dựng súng. Hồ Lăng là người ngoài nghề, không rõ lắm về bản đồ, nhưng cũng có thể cảm nhận được, chỉ cần nghe theo chỉ huy của Dưa Leo, thì cuộc thi sẽ vô cùng đơn giản và thoải mái.

Khi họ muốn đánh xếp hạng, thì rất ít khi đụng đội khác, mà khi đã muốn đánh tính phát súng, cũng luôn chiếm địa hình có lợi đầu tiên.

Vòng thi đấu đầu tiên, ván thi đấu quyết định diễn ra ở một căn phòng nhỏ, dưới sự chỉ huy của Dưa Leo họ tiên phong chiếm điểm, Dưa Leo vác súng lục chặn trên tầng, bên ngoài cứ lộ cái đầu là rớt một người.

Khi cậu dùng súng lục hạ liên tục ba người, mục bình luận trên live stream bùng nổ.

Cái kiểu mà pằng một phát hạ một người trong mắt các bạn nhỏ quá là kích thích, thêm việc bình luận viên cũng biết “câu chuyện phía sau” đội bọn họ, nên ống kia lia đến Dưa Leo cũng nhiều hơn, bầu không khí sôi nổi đến cao trào.

“Thằng ngu này cũng được đó!”

Đương nhiên có rất nhiều fan của Bki cũng bình luận, nói Dưa Leo hack mà hack đến cả thi đấu rồi. Họ cứ bình luận về Bki, lâu ngày cũng khiến người qua đường chán ghét, mục bình luận bắt đầu cãi nhau.

Khi họ cãi nhau kịch liệt, thì bên phía này thi đấu đã hạ màn rồi.

Bên đội Hồ Lăng lấy được hạng nhất, cả đội giết mười chín mạng.

Khoảnh khắc mà Hồ Lăng thoát khỏi màn hình game, hưng phấn đến nổi giơ cao hai tay, cô tháo tai nghe, nghe tiếng hô hoán đinh tai nhức óc trong tiệm. Mọi người đều vây quanh phía sau họ, thấy cuộc thi đã kết thúc, mới chen lên, mỗi người đẩy Dưa Leo một cái, cứ như hít chút tiên khí vậy.

Dưa Leo cười cười, thiếu niên ngông cuồng.

Hồ Lăng phất phất tay: “Ối dào ơi! Thoải mái quá đi! Thoải mái quá mà!” Bỗng nhiên cô và Triệu Lộ Đông bốn mắt nhìn nhau, đắc ý giương cằm nhìn anh. “Thế nào hả?” Anh lắc đầu, châm một điếu thuốc. Hồ Lăng nhìn anh, khóe miệng kéo đến mang tai, mấy giây sau, Triệu Lộ Đông nói: “Làm cái gì đó hả, đây mới là ván đầu thôi, cô bình tĩnh một chút.”

Hồ Lăng vẫn không thể khống chế được tâm trạng hưng phấn, chuyện này không giống như vui vẻ lúc bình thường, cô cảm thấy ngay khoảnh khắc này, mới chân chính đứng chung một thuyền với Triệu Lộ Đông, hoặc phải nói là cả cái tiệm này.

Bỗng nhiên cô giơ hai tay lên, Triệu Lộ Đông ngơ ngác, sau đó cũng giơ tay theo. Họ đập tay với nhau trên không trung, Hồ Lăng thuận theo kẽ tay khép lại, mười ngón đan xen, dùng sức lắc thật mạnh.

Anh bị cô lắc đến nỗi bật cười, ánh mắt nhìn về một bên.

Lần đầu tiên Hồ Lăng thấy anh cười như thế, hình như có hơi không biết làm sao, rồi lại như có một ít ngượng ngùng nói không nên lời.

Ánh mặt trời soi chiếu lên người họ, ấm áo dễ chịu.

“Tôi giỏi không?” Cô lại bắt đầu kiếm chuyện.

Anh hoàn toàn phối hợp: “Giỏi lắm giỏi lắm, cô giỏi cực kỳ luôn rồi.”

Hồ Lăng đặt mông ngồi xuống ghế, xoay một vòng, cảm thấy tất cả âm thanh ồn ào xung quang cứ như âm thanh chốn thần tiên vậy, khiến người tay say ngất ngay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.