Tại tập đoàn Hoắc thị.
Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Một tên đàn đi theo sau Hoắc Kinh Vũ, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với hắn.
Hoắc Kinh Vũ trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, A Lưu đã đứng ở đó chờ tự bao giờ.
Hoắc Kinh Vũ chỉ nghe không đáp lại, hắn bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, hắn đã thấy cái người được gọi là cô Đường đó. Đường Tuyết An đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của hắn, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.
Vẻ mặt Hoắc Kinh Vũ lạnh như băng:” Tôi có nghe báo là cô Đường đã trở về Tam Á, sao cô vẫn còn ở đây? “.
Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng lại ngọt sớt như mía lùi cất lên: “ Tôi muốn ở lại học hỏi thêm vài kinh nghiệm của Hoắc thị để áp dụng cho công ty của mình, Hoắc tổng anh sẽ không thấy phiền chứ? “.
“ Vậy sao cô lại ở trong phòng làm việc của tôi? “, Hoắc Kinh Vũ hơi nhíu mày, giọng lạnh buốt.
“ Tôi cũng không phải người trong công ty nên không có chỗ nào có thể ngồi làm việc được cả “, Đường Tuyết An tỏ ra đáng thương.
“ Vậy sao cô không ngồi ở chỗ nghỉ ngơi dành cho nhân viên “, cũng kà giọng nói lạnh đó, Hoắc Kinh Vũ nhìn đống giấy tờ trên bàn mà cau chặt mày lại, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
“ Ở đó người qua lại quá nhiều tôi không tài nào tập trung được, nên muốn mượn tạm chỗ này của anh, cũng chỉ có nơi này mới không ai dám làm phiền “
Hoắc Kinh Vũ hoàn toàn không để tâm nữa, hắn đi lại bàn làm việc rồi dán mắt vào màn hình máy tính. Đường Tuyết An thầm cười rồi soạn ra một đống giấy tờ linh tinh không có cái gì liên quan đến cái gì, làm việc là cớ để ngắm người đàn ông đẹp trai đằng kia mới là chính.
Đường Tuyết An vốn cũng có quen biết với Hoắc Kinh Vũ từ trước, Đường giờ đối với Hoắc gia năm xưa có chút ân tình, từ nhỏ hai người đã thường xuyên qua lại nhưng suy cho cùng Đường gia cũng chỉ là một gia tộc rất nhỏ không đáng để vào mắt, lần này vì công ty của Đường Tuyết An gặp khó khăn được Hoắc lão phu nhân cũng chính là bà nội của Hoắc Kinh Vũ lên tiếng muốn giúp đỡ nên Hoắc thị mới bất đắc dĩ phải hợp tác với công ty của cô ta.
Bọn họ lúc nhỏ còn xém được ban hôn, lúc nhỏ bố mẹ hai bên cũng rất thân nhau tuy không môn đăng hộ đối nhưng bố mẹ của Hoắc Kinh Vũ lại rất thích Đường Tuyết An từ lúc nhỏ đã xem cô ta như con dâu trong nhà, đến khi quyết định ban hôn cho hai người thì bị Hoắc lão phu nhân ngăn lại, bà ấy không thích cô ta càng không thích có quan hệ với Đường gia, càng không muốn ai tự ý sắp đặt cuộc đời của Hoắc Kinh Vũ, bà ấy biết rõ Hoắc Kinh Vũ vốn cũng không ưa nhà họ Đường nên dù có thật sự có ban hôn cũng không bao giờ có chuyện hắn sẽ đồng ý.
Nhưng người phụ nữ đó lại luôn mơ tưởng đến chuyện đó, cô ta vốn đã nuôi dưỡng loại tình cảm này trong lòng bao nhiêu năm qua nhưng dù có làm gì cũng chỉ nhận lại là sự lạnh nhạt của Hoắc Kinh Vũ, hắn vốn đã không ưa cô ta bây giờ lại càng ghét bỏ cô ta hơn.
Cho dù bây giờ biết người đàn ông đã có vợ nhưng vẫn không từ bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
…
Thoáng qua đã đến giờ ăn trưa, bên ngoài nhân viên cũng lần lượt cùng nhau đi ăn hết, A Lưu cũng đi vào: “ Hoắc tổng, cơm của anh đây ạ “
Bình thường để tiết kiệm thời gian Hoắc Kinh Vũ sẽ chọn ăn cơm như nhân viên trong công ty tuy không phải sơn hào hải vị gì nhưng mà cũng rất đầy đủ chất dinh dưỡng.
A Lưu đưa mắt nhìn sang Đường Tuyết An, có hơi bất ngờ: “ Tôi không biết cô Đường còn ở đây, để tôi đi lấy thêm một phần cho cô “.
Đường Tuyết An gật đầu thầm cười, như vậy không phải là cô ta được cùng Hoắc Kinh Vũ ăn cơm sao.
“ Không cần, cứ để phần đó cho cô ấy, chồng tôi sẽ ăn cùng tôi “. không biết Lạc Anh đến từ lúc nào nhưng những lời của A Lưu cô đều nghe rõ không sót một chữ, Lạc Anh đẩy cửa đi vào nhìn Hoắc Kinh Vũ cười tươi, trên tay còn cầm một túi cơm to.
“ Sao em lại đến đây? “, Hoắc Kinh Vũ đưa tay ra ý nói cô đi đến chỗ hắn.
“ Em muốn cùng anh ăn trưa “, Lạc Anh đưa túi cơm cho A Lưu rồi đi nhanh đến nắm lấy tay Hoắc Kinh Vũ, cô có liếc sang người phụ nữ nào đó nhận ra ánh mắt kia hình như là không muốn rời đi, người phụ nữ đúng là không hiểu chuyện chút nào không thấy vợ chồng người ta muốn ăn cơm cùng nhau hay sao mà chưa chịu rời đi.
Lạc Anh bĩu môi: “ Em có làm phiền anh không?, anh vẫn còn bận sao? “
“ Không bận, qua bàn đi chúng ta ăn trưa “
Hoắc Kinh Vũ nắm chặt tay cô đầy tình cảm đi đến ngồi xuống sofa cách Đường Tuyết An chỉ vài ba bước chân, nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt cô ta hậm hự, trong người như nổi lửa đứng thẳng dậy: “ Hoắc tổng, tôi không làm phiền anh dùng bữa nữa “
Lạc Anh phì cười, nhìn phần cơm cô ta để lại trên bàn mà vui sướng trong lòng, nhìn người ta ghen ăn tức ở với mình cũng vui quá rồi.
Hoắc Kinh Vũ soạn từng món ăn ra bàn, mùi thơm hòa vào nhau bay ngập căn phòng, đều là những món hắn thích ăn: “ Em lại vào bếp sao? “
Lạc Anh nhìn hắn ậm ừ một hồi rồi nắm chặt cánh tay người đàn ông, cô không biết nói ra hắn có tức giận không nhưng cô cũng không thể nói dối vì chính cô tự nguyện: “ Em muốn nấu cho anh ăn mà, yên tâm lần này em không bị thương “
Hoắc Kinh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực, hắn hiểu rõ người phụ nữ này của hắn cứng đầu thế nào, hắn không nói nổi cô.
Đột nhiên ánh mắt Lạc Anh trở nên nghiêm túc cô xoay người Hoắc Kinh Vũ về phía mình, căn dặn: “ Chồng à, lần sau anh nên hạn chế tiếp xúc với người phụ nữ có mùi trà xanh đó nhé, tốt nhất là không nên quá ở gần cô ta “
Người phụ nữ có mùi trà xanh.
Hoắc Kinh Vũ hoàn toàn không hiểu cô gái đang nói gì, ngôn ngữ của phụ nữ đúng là cũng quá hách não đi nhưng mà đại khái hắn biết là cô đang ghen.