Liễu Tịch Nhược cũng là sừng sờ, một lát sau mới ý thức tới lúc này Mục Kỳ đã nắm tay của mình lên. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dùng sức muốn thu hồi tay của mình về, nhưng nàng càng dùng sức thì Mục Kỳ nắm càng chặt, giống như là một cuộc tranh đoạt đồ chơi, ai cũng không nguyện ý nhường cho ai.
Là ai nói Liễu Tịch Nhược vừa lười lại xấu, Mục Kỳ liền khinh thường cho xem, là ai nói Mục Kỳ khinh thường không muốn tiến hành những quy củ rườm rà……
Đối mặt với Mục Kỳ vô lại như vậy, Liễu Tịch Nhược vừa tức vừa hận, mặc dù mình vì không muốn chọc thêm sóng gió nữa mà quyết định che dấu toàn bộ hết thảy bản lĩnh của chính mình, nhưng Mục Kỳ còn có bản lĩnh khiến nàng đánh vỡ quyết định của chính mình mà trước đó một giây vừa mới hạ quyết tâm.
Liễu Tịch Nhược âm thầm vận khí, mắt thấy nội lực hùng hậu trong cơ thể sẽ theo tay đánh về phía Mục Kỳ. Mà lúc này Mục Kỳ lại nhếch khóe miệng một cái, nhẹ nhàng cầm tay của Liễu Tịch Nhược bỏ vào trong cái giỏ trúc bên trên là cam quýt vàng tươi. Sau đó không hề biến sắc nói một câu: “Vương Phi của ta, không nên gấp sao? Này sờ kết nha, đại biểu phu thê đoàn viên cùng mỹ mãn nha. Đến, sờ một cái, hôn nhân mỹ mãn, sờ một cái, Cát Tường trường thọ.”
Liễu Tịch Nhược lại lắp bắp kinh hãi, nội lực vừa mới vận đến trong tay lại bị đẩy ngược trở về, thật là một phen khó chịu.
Nhưng là, sau khi sờ xong cam quýt, Mục Kỳ cũng không có buông tay của Liễu Tịch Nhược ra, mà là tiếp tục nắm tay nàng từ từ đi xuống kiệu.
Liễu Tịch Nhược âm thầm giật mình, nhưng bất đắc dĩ Mục Kỳ đã cầm lấy tay nàng đi xuống cỗ kiệu, nàng chỉ có thể oán hận đứng dậy xuống kiệu.
“Cẩn thận, bên này có chậu lửa.” Liễu Tịch Nhược vừa bước ra khỏi kiệu, lời nói ấm áp của Mục Kỳ liền truyền đến bên tai.
Liễu Tịch Nhược cả kinh, vừa kinh ngạc mình cùng Mục Kỳ cư nhiên cách nhau gần như vậy, lại vừa kinh ngạc sự tỉ mỉ của hắn. Liễu Tịch Nhược chậm rãi định thần, tận lực xem nhẹ sự thật là lúc này Mục Kỳ đang cầm lấy tay nàng thật chặt và phi thường đứng gần nàng, vừa muốn nhấc chân vượt qua chậu lửa, Mục Kỳ lại bỗng nhiên ôm lấy nàng, sau đó”nhảy qua” qua chậu lửa.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc há to miệng, vừa mới mới khôi phục thần sắc ban đầu lại trở nên đỏ bừng. Chưa từng cùng một nam tử xa lạ tiếp xúc gần như vậy. Liễu Tịch Nhược đột nhiên thấy thực may mắn mình đang đội khăn voan màu đỏ, như vậy cho dù nàng có đỏ mặt người khác cũng sẽ không phát hiện.
Nhưng, như vậy hình như cũng có thể bị người nào đó phát hiện.
Mục Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tịch Nhược, thắt lung vừa mềm lại mảnh khảnh như liễu kia, căn bản cũng không đầy nắm tay. Trong mũi còn lại là mùi hương hoa mai nhè nhẹ, từng hồi từng hồi làm hô hấp của hắn nóng lên.
Hắn lại nở nụ cười, chỉ là lần này không phải cười khẽ, mà là buông ra cổ họng cười to, tiếng cười sang sảng lập tức khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên thuần túy, sạch sẽ như là một nam hài chói sáng.
Nhưng là, sau khi cười xong, Mục Kỳ lại đột nhiên lại ở bên tai Liễu Tịch Nhược nói một câu: “Vương Phi đáng yêu của ta, mặt của ngươi đỏ.”
“Bá” một chút, mặt của Liễu Tịch Nhược lập tức đỏ như trái cà chua.
Thành công nhìn thấy mặt Liễu Tịch Nhược càng đỏ hơn, tiếng cười của Mục Kỳ càng thêm lớn.
Mà đoàn người sớm đứng ở cửa nghênh đón tân lang tân nương lại lắp bắp kinh hãi, bọn họ vừa mới bắt đầu đã bị động tác của Mục Kỳ dọa, bọn họ thật không ngờ Tứ hoàng tử được đồn đãi phong lưu thành tánh cư nhiên sẽ thích một cái nữ tử vừa lười lại xấu.
Nhưng sau lại nghĩ đến, Tứ hoàng tử nếu phong lưu thành tánh, như vậy hắn sủng ái một nữ nhân hẳn là cũng không đủ đi. Nghĩ đến điểm này, mọi người lại bừng tỉnh hiểu ra không hẹn mà cùng gật đầu một cái.
Nhưng Ngũ hoàng tử Mục Hữu cùng Mục Kỳ quan hệ nhất tốt cũng không nghĩ như vậy. Chỉ cần nghe tiếng cười sang sảng kia cũng đủ khiến cho Mục Hữu kinh ngạc, đã bao nhiêu lâu hắn không có nghe được tiếng cười đơn thuần như vậy của Mục Kỳ. Chỉ có hắn mới biết được, người thoạt nhìn phong lưu thành tánh này, vẻ mặt chứa ý cười của Tứ hoàng tử, thật ra thì chưa bao giờ chân chính cười qua, cái kia chỉ sợ Mục Kỳ đã sớm chôn tại chỗ sâu nhất của hắn, trong góc tối hắc ám nhất.
Mà cái Liễu gia nhị tiểu thư vừa lười lại xấu trong truyền thuyết lại làm cho cái trong sáng của hắn vụng trộm chạy ra, tuy rằng chỉ là lộ một chút mặt, nhưng điều này cũng làm cho Mục Hữu kinh ngạc.
Mục Hữu nhìn chằm chằm Mục Kỳ đang ôm Liễu Tịch Nhược, khóe miệng chậm rãi nâng lên. Hiện tại sẽ không chịu buông tay sao? Tứ ca a Tứ ca, chỉ sợ ngươi đã sớm đối người ta có ý tứ chứ, bằng không làm sao có thể nhanh như vậy đã đồng ý Phụ hoàng tứ hôn đây.
Màn ảnh lại trở lại tân lang tân nương bên này.
Ở lúc Liễu Tịch Nhược cố gắng giãy thoát, Mục Kỳ rốt cục buông Liễu Tịch Nhược ra, Liễu Tịch Nhược cũng rốt cục có thể khôi phục tự do. Nhưng tân lang vô lại này hình như cũng không có tính cứ như vậy để cho nàng tự do.
Bởi vì lúc này Mục Kỳ đã giơ lên một chậu thước si đặt trên đỉnh đầu Liễu Tịch Nhược, mà trong miệng là nhẹ nhàng nói câu: “Cẩn thận, phía trước có mái ngói.”
Nói xong, liền đưa ra một bàn tay nhẹ nhàng cầm tay Liễu Tịch Nhược dắt đi, lần này, Liễu Tịch Nhược không có phản kháng. Một là bởi vì lúc này Liễu Tịch Nhược đội khăn voan đúng là thấy không rõ đường, hai là bởi vì hiện tại nàng rõ ràng biết giãy dụa cũng không có tác dụng, hắn sẽ không buông tay.
Mục Kỳ thấy Liễu Tịch Nhược khó có được không phản kháng, khóe miệng lại nhếch lên, cho dù khuôn mặt bị che kín cũng không ngăn được vui sướng trong mắt của hắn. Liền dắt tay Liễu Tịch Nhược từ từ đi qua mái ngói, vượt qua cửa, cuối cùng đi vào chính đường.
Sau khi đến chính đường dừng lại, Liễu Tịch Nhược thấy người nào đó bên cạnh không hề có cái động tác kinh người gì nữa, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự là buồn cười, nàng Liễu Tịch Nhược cư nhiên cũng có thời điểm bị người chỉnh đến không thể làm gì.
Mục Kỳ, hắn rốt cuộc là cái cái dạng gì, vì sao người như vậy nàng nhìn không thấu đây? Liễu Tịch Nhược cúi đầu, chậm rãi nhìn hướng cái tay đang nắm chặt tay chính mình kia, cũng không giống như nam tử thô cuồng trên tay đầy vết chai vừa đen vừa to, mà làm cho người ta kinh ngạc là trắng cùng mềm mại, hơn nữa cũng là cũng đầy đủ lớn, đủ để đặt tay nhỏ bé của Liễu Tịch Nhược ở trong lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn, bảo hộ. Nhưng là, bây giờ nàng mới phát hiện, cánh tay kia cũng rất lạnh lẽo, thẳng tắp lạnh lẽo đến trong lòng, thế nhưng khiến Liễu Tịch Nhược cũng theo đó rung lên.
Sau khi tiến vào chính đường, Mục Kỳ mới buông tay Liễu Tịch Nhược ra, ngược lại nắm một bên dải lụa thật dài màu đỏ, ở giữa kết thành một đóa hoa to, mà bên kia dải lụa dĩ nhiên là Liễu Tịch Nhược nắm trong tay.
“Nhất bái thiên địa.” Bên tai truyền đến tiếng hô lớn của người chủ trì. Liễu Tịch Nhược làm từng bước cúi người quỳ xuống.
Trong lúc cúi đầu, cúi đầu ngẩng đầu, có thể nhìn thấy mặt các tân khách tới đây trong nháy. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không lại bởi vì việc hôn nhân mà bị quấy nhiễu.
“Nhị bái cao đường.” Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đồng thời đại hôn. Mục Thiên Hoàng quốc sự bận rộn, mà Thành Phi dĩ nhiên là muốn đi Đại hoàng tử bên kia. Cho nên, trên ghế cao đường không có một bóng người.
Nhị bái, Liễu Tịch Nhược thấy ghé dựa trống rỗng, lại nghĩ tới cuộc sống đơn độc của đệ đệ, trong lòng một trận cuồn cuộn, đột nhiên có loại cảm giác muốn rơi lệ.
“Phu thê giao bái.” Hai người phương hướng phân biệt quẹo trái quẹo phải, chậm rãi giao đối, quỳ xuống, cúi người giao bái.
Tam bái, trợn mắt, nhắm mắt, cố gắng bức nước mắt quay về, nhìn trên người mình giá y đỏ tươi, nàng từ nay về sau gả cho người làm thê.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động……”
“Vương gia, không tốt.” Một cái chữ “Phòng” vẫn chưa nói xong, quản gia Lưu Toàn liền bỗng nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Mục Kỳ nhíu mi lại, sắc mặt không hờn giận, chậm rãi đứng dậy, sau đó đi đến bên người Liễu Tịch Nhược dịu dàng giúp đỡ Liễu Tịch Nhược đứng lên, mới chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”
“Vương…… Bên ngoài lại tới một vị tân nương nữa, nói là…… Vương Phi.” Lưu Toàn nói một câu kia giống như thiên lôi ở trước mặt mọi người nổ tung.