Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh

Chương 8: Đêm trước buổi công diễn đầu tiên



Kỳ thật Bành Thần cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, chứ cũng không định làm thật. Dù sao thì việc xào CP cũng khiến cho người ta mệt mỏi. Hiện tại cô lười như thế này, sẽ không rảnh rỗi tạo việc cho mình làm.

Tuy nàng chỉ vô ý nói như thế, nhưng Đại Hải lại tưởng là thật. Dù sao Bành Thần vừa nói lời kia, Đại Hải cũng không dám nhắc lại những lần nàng bị bôi đen đó. Hắn sợ nói ra lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng khiến nàng thật sự làm như thế, đối đầu với đám dân mạng. Hiện tại Bành Thần có tiếng trên mạng cũng không tốt, nếu tiếp tục đối nghịch với dân mạng, chỉ sợ bọn họ càng tiếp tục công kích nàng. Đến lúc đó dù cho Bành tỷ nhà hắn có một trái tim thép, nhưng dù sao thì lời lẽ cũng là một món vũ khí đáng sợ, hắn sợ đến lúc đó Bành tỷ nhà hắn không chịu được.

Cho nên chờ Bành Thần ăn xong bữa sáng, hắn nhanh chóng dọn dẹp mang đi.

Đi thời điểm còn không quên dặn dò Bành Thần: “Chị, dù chúng ta nói vậy thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc cùng Giang Tư Ngôn xào CP nha! Nếu cùng Giang Tư Ngôn xào CP dễ lật xe lắm á.”

Bành Thần: “Tại sao lại nói như thế?”

Đại Hải: “Chị quên rồi à? Ngày trước trong giới có một vị tiểu hoa đán ở giữa lễ trao giải ngã vào người Giang Tư Ngôn, cọ hắn chút nhiệt, sau đó bị người chụp ảnh đưa lên mạng. Sau đó, vị tiểu hoa này liền biến mất trong giới luôn.”

Bành Thần nhướng mày: “Thế cô ta bị Giang Tư Ngôn gϊếŧ à?”

Đại Hải thần bí cười hề hề nói: “Làm gì có chuyện đó, lần đó Giang Tư Ngôn nói trước tất cả mọi người nói: về sau nơi nào có hắn thì sẽ không có vị tiểu hoa kia, nơi có vị tiểu hoa kia sẽ không có hắn. Chị nghĩ xem, Giang Tư Ngôn có địa vị thân phận như thế nào, hắn nói như thế, những tổ chương trình cùng đạo diễn sẽ ưu tiên hắn trước, cho nên liền…… đoạn tiếp theo, chị hiểu đó.”

Bành Thần: “Mà sao em biết được? Chả lẽ em trốn trong gầm giường nhà Giang Tư Ngôn nghe lén à?”

Đại Hải hắc hắc cười hai tiếng: “Bọn em có một cái diễn đàn của trợ lý, mọi người trong này sẽ thường xuyên thảo luận về tin túc bát quái của các nghệ sĩ. nhưng chị cứ yên tâm, em ở trong đó chưa ngoi lên nói cái gì bao giờ, chưa nói linh tinh về chị đâu.”

Bành Thần: “……” Haha, tôi làm sao tin được?

Hôm nay ngày trước đêm công diễn đầu tiên, mười bốn nhóm thực tập sinh đã chuẩn bị sẵn sàng cho bài hát trình diễn của nhóm mình, hôm nay bọn họ sẽ lên sân khấu tập dượt vài lần, trừ cái này ra, các học viên sẽ còn phải tập dượt bài hát chủ đề của chương trình tuyển chọn 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》.

Lúc Bành Thần đến sân khấu, trên sân khấu có một nhóm đang biểu diễn, các học viên khác cũng đã đứng bên cánh gà sân khấu đợi. Lâm Phương Phỉ cùng Úc Phi đã tới trước rồi, thậm chí cũng đã thay xong đồ diễn. Bành Thần đi tới đây mới biết được hai người bọn họ biểu diễn tiết mục mở đầu

Có lẽ là đạo diễn sợ Bành Thần không cao hứng, rất cẩn thận gọi Bành Thần sang một bên giải thích: “Bởi vì lúc trước chúng tôi và người đại diện của cô ký hợp đồng đã nói là cô sẽ không lên sân khấu biểu diễn, chỉ làm một mentor, cho nên tiêt mục mở màn không đưa tên của ngài……”

Lúc ký hợp đồng này Bành Thần còn chưa xuyên qua, cho nên lúc ấy Vương Diệu cùng tiết mục tổ làm như vậy cũng là vì nghĩ cho Bành Thần.

Bành Thần đương nhiên cũng không nói thêm cái gì, dù sao cũng không đưa lên đài, cát xê cũng vẫn như thế, cho nên nàng cũng cười cười gật gật đầu, nói: “Vâng, tôi biết rồi, ngài cứ đi chuẩn bị đi!”

Lúc trước Lâm Phương Phỉ vẫn luôn lo lắng Bành Thần cũng muốn lên đài solo. Dù sao thì những người khác chưa nhìn thấy hình ảnh Bành Thần ở phòng luyện tập, nàng lại chính mắt nhìn thấy. Nếu Bành Thần thật sự muốn lên biểu diễn, Lâm Phương Phỉ không nghĩ  mình có thể nhảy tốt hơn Bành Thần. Lúc sau nghe đạo diễn nói khách quý biểu diễn tiết mục đầu chỉ có nàng và Úc Phi, nháy mắt liền cao hứng.

Ngay cả hôm nay khi tới sân khấu diễn tập, nàng đều cười ngây ngốc. Nhưng nàng cũng chỉ cười được một lúc thôi, lúc sau thì cười không nổi. Bởi vì nàng rất nhanh chóng phát hiện ra, lúc nàng khổ cực ở trên sân khấu tập luyện thở hổn hển, Bành Thần chỉ cần an tĩnh ngồi dưới sân khấu làm một người xem là được

Hơn nữa tổ tiết mục có vẻ sợ Bành Thần nhàm chán, còn tri kỷ giúp cô chuẩn bị đồ uống.

Vì thế người ở trên sân khấu nhảy mệt gần chết Lâm Phương Phỉ trơ mắt nhìn Bành Thần ngồi xem hai tiết mục, uống một ngụm, rồi lại uống một ngụm,  tiếp tục xem hai mắt tiết mục nữa, vô cùng thoải mái.

Đương nhiên điều này không phải là điều Lâm Phương Phỉ tức giận nhất, điều khiến Lâm Phương Phỉ tức giận là tổ tiết mục lại để Bành Thần và Giang Tư Ngôn cùng ngồi dưới xem biểu diễn!!!

Lúc trước nàng chỉ lo chú ý Bành Thần, không chú ý đến việc tổ tiết mục cũng chưa an bài cho Giang Tư Ngôn bài biểu diễn nào. Vì thế cuối cùng biến thành nàng và Úc Phi thay nhau ở trên sân khấu diễn tập cùng các thực tập sinh, còn Bành Thần và Giang Tư Ngôn lại cùng nhau ngồi dưới khán đài cùng xem.

Vốn dĩ ngày hôm qua lúc bốn mentor cùng ăn tối, có không ít dân mạng thấy không khí giữa Bành Thần và Giang Tư Ngôn rất đẹp mắt, nếu hình ảnh diễn tập này lại bị share ra ngoài, chỉ sợ fan CP của hai người càng nhiều hơn.

A a a, ngẫm lại quả thực khiến nàng tức điên lên rồi!!!

Cố tình  lúc nàng đang tức giận như thế, Bành Thần thà không nói còn hơn  lúc nói toàn nói điều dở: “Lâm lão sư hôm nay không phải rất cao hứng sao? Sao tôi cảm giác biểu tình này có gì đó sai sai í nhỉ!”

Đạo diễn bên cạnh cũng phụ họa nói: “Lâm lão sư có phải  vì luyện tập quá nhiều nên mệt mỏi không? Nếu quá mệt mỏi chúng ta nghỉ ngơi một chút.”

Lâm Phương Phỉ: “……”

Luyện tập không khiến ta mệt bằng các người đâu!

Mọi người cực khổ luyện tập cả một ngày, buổi tối tổ tiết mục cũng không muốn mọi người tiếp tục luyện tập nữa. Rốt cuộc luyện nhiều như vậy so với bản gốc cũng không kém nhau là mấy. Trước mắt điều quan trọng nhất là các học viên nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng trạng thái chuẩn bị tốt cho ngày hôm sau.

Khiến các học viên thả lỏng tinh thần cũng là điều khó khăn, tổ tiết mục đã nghĩ ra một biện pháp là các mentor đi ký túc xá của các học viên để cổ vũ và động viên bọn họ.

Bởi vì có cả nam mentor, vì vậy nếu trực tiếp đi ký túc xá nữ cũng không hay, vì thế đạo diễn tiết mục liền nói: “Nam nữ phối hợp làm việc không mệt, như vậy đi, mọi người tự do kết hợp, một nam mentor và một nữ mentor tạo thành một tổ, chia nhau ra đi các ký túc xá nhé.”

Lâm Phương Phỉ vừa nghe xong sáng mắt lên.

Nàng đương nhiên muốn cùng một tổ với Giang Tư Ngôn, nhưng nàng là một cô gái, phải rụt rè một chút, cho nên nàng chỉ trộm nhìn Giang Tư Ngôn, đồng thời ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng Giang Tư Ngôn có thể hiểu được tâm tư của nàng.

Giang Tư Ngôn có thể hiểu được tâm tư Lâm Phương Phỉ thì Bành Thần không biết, nhưng Bành Thần không cần đọc đã hiểu tâm tư Lâm Phương Phỉ.

Lâm Phương Phỉ muốn cùng Giang Tư Ngôn trong một đội? Tôi sẽ không để cô được như ý.

Tuy nhiên khác với cách của Lâm Phương Phỉ, Bành Thần không có trực tiếp nói với Giang Tư Ngôn, mà  bình tĩnh nhìn về phía Úc Phi. Úc Phi vừa tiếp xúc với ánh mắt Bành Thần, cho rằng Bành Thần muốn cùng hắn ở một nhóm, sợ tới mức lập tức nói với Lâm Phương Phỉ: “Lâm lão sư, hai ta ở chung một nhóm đi? Đợi lát nữa thuận tiện còn giao lưu về show diễn mở màn ngày mai một chút.”

Lâm Phương Phỉ: “Hả?”

Bành Thần trong lòng muốn lăn ra cười bò, nhưng ánh mắt vẫn cố ý rặn ra một chút thần sắc tiếc nuối.

Úc Phi và Giang Tư Ngôn đều nhìn thấy tia tiếc nuối trong mắt nàng, Úc Phi thì cảm thấy may mắn, hù chết hắn, may mắn  hắn mở miệng sớm, bằng không lẽ lại phải chung một tổ với Bành Thần. Còn Giang Tư Ngôn, hắn chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bao nhiêu người lúc tham gia gameshow đều muốn cùng hắn một nhóm, như thế nào đến lượt Bành Thần, ngược lại nàng còn cảm thấy không vui?

Mỗi người một tâm tư khác nhau, cuối cùng mọi người được chia như thế này.

Cuối cùng Úc Phi và Lâm Phương Phỉ đi ký túc xá của nhóm vocal và dance, Bành Thần và Giang Tư Ngôn đi đến ký túc xá của nhóm rap tổ.

Ký túc xá nữ đã sớm từ tổ tiết mục biết được các mentor sẽ đến, cho nên đã đem toàn bộ ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ, cho đến khi Bành Thần bước chân vào ký túc xá nhóm rap. Phản ứng đầu tiên chính là quét tước cũng thật sạch sẽ nha!

Giống như không hề có người ở vậy. Đến cả sàn nhà cũng được quét sạch bóng loáng.

Các học viên trong ký túc xá có tám người một phòng, người ở giường trên người ở giường dưới. Tuy rằng trong phòng có nhiều người, nhưng điều kiện cũng không tệ lắm, không chỉ có ban công, còn có lò vi sóng, tủ lạnh, máy giặt và điều hòa.

Tuy nhiên vì ghế trong phòng không đủ, cho nên các học viên đều ngồi trên giường, để ghế lại cho Bành Thần và Giang Tư Ngôn ngồi.

Lúc trước Bành Thần cho rằng mình đến chỉ để làm màu, dù sao thì Giang Tư Ngôn mới là rap mentor chính tông nha, những thực tập sinh này đều là học viên của hắn. Bành Thần chỉ là một đạo sư trên danh nghĩa thôi.

Cũng chỉ kém việc nàng gắn năm chữ “Tôi chỉ tới làm màu” mà thôi.

Nhưng kết quả thì vừa đến ký túc xá nữ, Giang Tư Ngôn liền dùng cặp mắt đào hoa trầm tĩnh xinh đẹp nhìn nàng, bộ dạng chờ nàng mở miệng. Thấy tình hình nếu nàng giả như không biết thì sẽ tạo ra một bầu không khí chán ngắt, Bành Thần đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm thời đảm đương nhân vật người cổ vũ này.

Bành Thần: “Tuy rằng ngày mai là ngày công diễn, nhưng mọi người không cần quá khẩn trương. Hãy coi nó thành ngày luyện tập bình thường. Hơn nữa tôi đã từng xem mọi người luyện tập rồi, tin chắc rằng mọi người lên biểu diễn không thành vấn đề, cho nên thả lỏng ra, qua mấy phút là xong.”

Sự thật chứng minh là lời nói này đối với các học viên hoàn toàn vô dụng, bởi vì khẩn trương vẫn thật sự rất khẩn trương, thậm chí còn có học viên trưng ra một khuôn mặt méo xệch nói với Bành Thần: “Bành lão sư, em cảm thấy đêm nay em khẳng định sẽ mất ngủ.”

Vừa nói ra, lập tức có học viên phụ họa theo: “Em cũng thế em cũng thế, hiện tại em thấy khẩn trương đến nỗi bắp chân đều đang run lên.”

Bành Thần: “Vậy mọi người thử thả lỏng một chút, ví dụ như uống một chút rượu, hoặc là làm việc mà mọi người hường thích làm. Mọi người bình thường thích làm gì?”

Câu hỏi khiến không khí sôi nổi hẳn lên. Có người nói chạy bộ, có người nói luyện yoga, cuối cùng Từ Giai Nghệ nói một câu: “Ta thích nghe tướng thanh.”

Các học viên khác: “……”

Từ Giai Nghệ: “Thật mà, em rất thích nghe tướng thanh, điện thoại của em tải rất nhiều đoạn tướng thanh! Trước kia lúc còn đang làm luyện tập sinh đều nghe, nghe rất nhiều. Hiện tại điện thoại bị tổ tiết mục tịch thu, muốn nghe cũng không nghe được.”

Từ Giai Nghệ nói như thế, thì cũng có những học viên khác thừa nhận mình cũng thích nghe tướng thanh.

Bành Thần nhìn các nàng nửa ngày, từ từ nói: ” Rất thích nghe tướng thanh hả? Nghe xong có thể đi ngủ? Không khẩn trương nữa? “

Từ Giai Nghệ dùng sức gật gật đầu.

Bành Thần: “Thế thì đơn giản, tôi sẽ hát cho mọi người nghe một đoạn!”

Từ Giai Nghệ: ” ????? “

Giang Tư Ngôn ngồi bên cạnh: “……” 

Cô vừa nói cô muốn làm gì cơ? Gió lớn quá tôi không nghe rõ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.