Tửu lâu là nơi người trẻ tuổi tụ tập, mọi người đều nói chuyện thoải mái, Băng Nhi chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Rốt cuộc có người nói: “Băng Nhi, sao không nói chuyện? Lâu như vậy ngươi cũng không đến xem chúng ta, hai năm qua cuộc sống như thế nào?”
“Tạm được, ta cũng giống như mọi người thôi.” Băng Nhi lạnh nhạt nói.
Giờ phút này, Lạc Dung nhẹ nhàng che miệng, cười nhạo một tiếng “Thật ra Băng Nhi không đến xem các ngươi cũng không thể trách được, ai bảo nàng bị người từ hôn, thật sự là cực kỳ đáng thương!”
Giọng Lạc Dung mỉa mai, thật sự là cay nghiệt không giữ lại một chút tình cảm. Khanh Tuấn lập tức lạnh lùng quát: “Lạc Dung! Ngươi có thể đổi phương pháp nhục nhã người khác được hay không, luôn là một bộ dáng này có thấy phiền hay không? Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi? Rời khỏi nam nhân liền không sống nổi?”
Lạc Dung bĩu môi nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Huống chi ngay cả đồ cưới nàng đều không có, ai muốn cưới nàng chứ?”
“Băng Nhi, sao ngươi lại không nói câu nào? Cứ để nàng ta nói xấu như vậy hay sao?” Vẻ mặt mấy nam tử đã có chút không vui.
Băng Nhi nhẹ nhàng cười. Đối với việc trả thù nàng không nóng vội nhất thời. Nàng cũng không muốn làm chuyện nhàm chán, lại càng không phải là người thích khoe khoang.
Nhưng chỉ có Khanh Tuấn biết được thật ra trong nội tâm nàng rất đen, đắc tội nàng sẽ không có kết cục tốt.
“Được rồi, được rồi, không cần tranh cãi nữa.” Vì giảm bớt không khí xấu hổ trước mắt, một thứ nữ tự cảm giác bản thân là người tốt mở miệng khuyên can bọn họ. Nhưng mà nàng ta lại dùng ánh mắt chế giễu nhìn chằm chằm Băng Nhi “Băng Nhi, nữ tử trọng dung mạo, nhìn ngươi như thế này cũng khó trách đối phương muốn từ hôn. Ngươi trước tiên vẫn nên thay đổi bề ngoài một chút. Nếu không có bạc, chỗ của ta còn có mấy bộ y phục không mặc nữa.”
Băng Nhi ở trong lòng trợn trừng mắt, lại mỉm cười, ánh mắt mê ly dưới ánh nắng chiếu rọi càng lộng lẫy như vì sao “Đa tạ! Không cần!”
Người nọ nhìn đôi mắt Băng Nhi không khỏi ngẩn ra, không biếtt nên nói tiếp cái gì, bởi vì đôi mắt kia thật sự rất đẹp.
Nàng không ngờ đối phương chỉ dùng một ánh mắt liền có thể thắng được vô số vì sao, bản thân lại cảm thấy thật mất mặt.
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa, “Chư vị, ta là người hầu của Đa Bảo Các, cây cung của các vị đã đưa tới rồi.”
“Tốt! Mau mau lấy tới!” Mọi người lập tức không để ý tới chuyện tình của Băng Nhi cùng Lạc Dung nữa, ánh mắt lập tức dừng trên cây cung giá trị xa xỉ, có người lẩm bẩm: “Vẫn là Lý công tử lợi hại, vừa ra tay chính là năm mươi lượng bạc. Lạc Dung gả cho năm nhân như vậy khẳng định là không thua thiệt.”
Đám người vây quanh Lạc Dung tán thưởng, hâm mộ. Lạc Dung không khỏi đắc ý vênh váo.
Nàng ngạo nghễ đùa nghịch cây cung, thật là thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Nào biết người hầu lại nói tiếp: “Còn có bộ cung tiễn của Lạc tiểu công tử, mặc khác Đa Bảo Các còn tặng thêm bộ tên mười lượng bạc, sau khi tiểu công tử dùng hết còn có thể đến Đa Bảo Các, có thể được giá ưu đãi.”
Sắc mặt Lạc Dung lập tức trầm xuống, không vui nói: “Dựa vào cái gì của ta không có tên, nàng ta lại có?”
Người hầu cổ quái nhìn Lạc Dung, nói: “Nếu tiểu thư cũng mua bộ cung tiễn năm trăm lượng, bổn điếm cũng tặng bộ tên. Đáng tiếc bộ cung của tiểu thư là hàng giá rẻ nhất.”
“Cái gì? Ngươi thế mà mua bộ cung tiễn năm trăm lượng bạc?” Diệp công tử nhìn Băng Nhi tiếp nhận cung tiễn, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ngươi. . . . . . Ngươi nhầm lẫn phải không?” Lạc Dung kinh ngạc hỏi. Loại con riêng thân phận đê tiện này làm sao có khả năng mua nổi bộ cung tiễn năm trăm lượng?
“Không có tính sai, là ta tự tay nhận ngân phiếu.” Người hầu nịnh nọt cười một tiếng với Băng Nhi.
Năm trăm lượng, đây là một con số vô cùng khổng lồ. Giờ phút này, biểu cảm mọi người đều khác nhau. Có nghi hoặc không hiểu, có kinh ngạc không thôi, cũng có không thể tin.
Tất cả mọi người trong lúc vô tình nhìn về phía Lạc Băng cùng Lạc Dung. Dù sao, theo như lời của Lạc Dung thì thật sự không phù hợp.
Nhưng thấy Băng Nhi dựa tường cười khẽ, ánh mắt lạnh nhạt như không quan hệ với nàng, không quan tâm hơn thua, nghiễm nhiên bất đồng khí chất tục nhân của Lạc Dung.
Vào giờ khắc này, Lạc Dung cảm thấy trên mặt nóng bừng, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng, cũng có loại cảm giác ghen tỵ không nói nên lời.
Mà thứ nữ vừa nói lời giáo huấn với Băng Nhi khi nảy cũng giống nhau không thốt nên lời.
. . . . . .
Hôm sau, Băng Nhi cùng mọi người đến địa điểm báo danh, nhưng sự tình cũng không dễ dàng giống như bọn họ nghĩ.
Mặc dù Băng Nhi tự tin, nhưng trước tiên vẫn gạt Lạc Ngọc Ly. Sau khi nàng thông qua cuộc thi lại cho đại ca một kinh hỉ cũng không muộn.
Trong lòng Băng Nhi đã đoán được cuộc thi của thế ngoại đào viên cũng không phải dễ dàng thông qua, cho nên nàng đã cân nhắc từng chi tiết một lần.
“Sao lại như vậy? Điều kiện dự tuyển cũng quá hà khắc rồi.” Giờ phút này, một đám người vây quanh ở bên ngoài kêu la
“Thật là mắt nhìn thế lực. Không ngờ đường đường là thế ngoại đào viên, thí sinh thế mà cũng chia làm ba bảy loại, những thứ tử như chúng ta chẳng phải sẽ vô vọng hay sao?”
“Đúng! Thế mà lại cần có vân tay của tộc trưởng, chưởng ấn, con dấu chứng minh thân phận, còn phải được quan viên tứ phẩm tiến cử, đóng năm trăm lượng ngân phiếu, mới cho phép tiến vào vòng ngoài cuộc thi. Yêu cầu thế này thật sự là cực kỳ quá đáng rồi.”
“Kỳ thị, đây là kỳ thị chúng ta!” Đám người trừng mắt lạnh lùng, nhao nhao kháng nghị, cực kỳ oán giận.
Lão giả trấn thủ thế ngoại đào viên phất tay áo một cái, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Người trẻ tuổi không hiểu chuyện không nên nói lung tung. Ông trời đều cho mỗi người một cơ hội giống nhau, liền nhìn ngươi có thể nắm lấy hay không thôi. Thiết kế bậc cửa cao một chút, người vào được mới là tinh anh. Thế đạo bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu người tự cho là đúng. Chỉ bằng tâm tính bây giờ của các ngươ, lão phu cũng sẽ không đề cử các ngươi.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau, không ngờ lão nhân này thế mà cũng có tư cách đề cử, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhưng thấy Băng Nhi chậm rãi đi lên phía trước, bên môi gợi lên một nụ cười nhạt điềm tĩnh, cung kính hành lễ nói: “Lễ nghi chính là lục nghệ đứng đầu, lễ nghĩa liên sỉ chíng là bốn cơ sở để lập quốc. Vừa rồi là chúng ta thất lễ. Lão nhân gia, chúng ta đều là thứ tử thứ nữ, trong nhà không có người đề cử, hơn nữa tiền bạc không nhiều, thỉnh ngài chỉ cho chúng ta một con đường sáng.”
Lão giả nhìn nàng, tán thưởng gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh, thật ra thì chỉ muốn các ngươi hoàn thành nhiệm vụ tiền thưởng, ta sẽ cho các ngươi một phong thư đề cử.”
Lão giả vươn một ngón tay ra chỉ, nhìn tới vị trí hai bên vách tường, phân biệt dựng mấy cây cột đá, mà ở trên cột lại dán đầy giấy cáo.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn qua, thấy rõ nhiệm vụ có mười cấp bậc. Tróc nã cường đạo cướp bóc chỉ là đẳng cấp thấp, nhưng cũng là biển người mênh mông khó tìm.
“Tiêu diệt mã tặc giáp biên giới Yến Triệu, nhiệm vụ: Một trăm người.”
“Áp tiêu xuyên qua Tử Vong Chiểu Trạch, nhiệm vụ: Một trăm người.”
“Truy bắt hái hoa tặc, nhiệm vụ: Tám người.”
“Tìm một gốc lan xà thảo quý hiếm, nhiệm vụ: Ba người.”
Chỉ nghe Khanh Tuấn thì thào: “Bắt rắn nước ở ven hồ vùng ngoại ô thành Yên Kinh, nhiệm vụ: Mười người.”
Ánh mắt xinh đẹp của Băng Nhi bình tĩnh nhìn giấy cáo, vỗ tay nói: “Địa điểm này gần, rắn nước không có độc, độ khó không cao, tương đối thích hợp.”
Diệp công tử cũng gật đầu phụ họa nói: “Cái này không tệ, chúng ta có thể chọn mười người.”
“Chúng ta không đi, cái này chúng ta không làm được.” Vài thứ nữ đã quyết tâm buông tha. Các nàng rất sợ rắn, những nhiệm vụ khác đương nhiên cũng ác liệt.
“Nữ tử biết khó mà lui cũng tốt. Thế ngoại đào nguyên chúng ta chưa bao giờ thu nữ đệ tử yếu đuối.” Sắc mặt lão giả nghiêm túc nói.
Chỉ có Lạc Dung ngẩng đầu cười một tiếng. Thuở nhỏ nàng đã có chút võ công làm nền tảng, nhưng nếu muốn nàng cùng làm nhiệm vụ với Băng Nhi, thật sự là khó chịu.
Băng Nhi lập tức vươn tay kéo xuống giấy cáo nhiệm vụ này. Lão giả nhìn thấy nhiệm vụ bọn họ lựa chọn, thấp giọng cười nói: “Ánh mắt các ngươi không tồi. Nghe nói nơi đây mạc danh kỳ diệu xuất hiện một ít rắn nước. Hồ này vốn là địa điểm du ngoạn của đám người quý tộc, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng lại sợ đám rắn nước làm mất hứng mọi người, mới bỏ bạc ra treo giải thưởng. Nhiệm vụ này cần mười người, chỉ là vất vả một chút, khó khăn cũng không lớn.”
Đám người lập tức cười liếc mắt nhìn nhau, giống như là nhìn thấy thư đề cử ngay trước mắt.
. . . . . .
Hồ nằm ở giữa Yên Kinh, bốn phía bao quanh bởi núi, bích thủy dập dờn, ngày hè đúng là nơi tuyệt vời để du ngoạn.
Trên mặt hồ đã có thuyền nhẹ trôi theo dòng nước. Một trận gió thổi qua, sóng nước theo gió khẽ lay động, tạo ra gợn sóng mênh mông.
Trong ngày thường, các nữ quyến quý tộc thích nhất là ở đây thưởng thức phong cảnh, đánh đàn ngâm thơ, lưu luyến quên về. Giờ phút này, tiếng đàn lại như có như không thổi qua.
Một nam tử tuổi còn trẻ đứng đón gió trên đỉnh Vọng Giang Lâu, tay áo phất phới, bạch y trắng tuyết, cả người tản ra một cổ khí chất nho nhã xuất trần.
Ánh nắng sáng rực chiếu rọi một bên mặt của hắn, khuôn mặt óng ánh trong suốt như mài như mực, lông mày và lông mi hiện lên vẻ nhàn nhạt thong dong.
Song khi hắn nhìn về phía đám người bên dưới lầu các, bộ dáng chơi đùa đạp nước trong hồ, không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tử Hi, không ngờ thế mà lại gặp được muội muội của đệ ở đây. Nàng ở trong này này gì vậy?” Một bên, Nhan Nhị tiên sinh cười nhẹ, ôn nhu nói.
“Ta cũng không rõ bọn họ đang làm cái gì. Người muội muội này thường hay làm theo ý mình, luôn làm cho người ta rất đau đầu.” Tiêu Lang nhịn không được nâng trán.
“Nhìn đến bọn họ, ta không khỏi nghĩ đến thời gian từng là thiếu niên, thật sự là hoài niệm chuyện đã đi qua.” Nhan Nhị tiên sinh cười nhìn về phía hồ, ánh mắt xa xăm.
“Hiện tại chúng ta cũng chưa già mà! Nhị sư huynh mới hai mươi sáu tuổi, ta cũng chỉ mới hai mươi hai thôi.”
Nhan Nhị tiên sinh lắc đầu nói: “Loại chuyện tuổi tác này, cách mỗi năm lại có thêm khoảng cách, giống như Đại sư huynh cùng chúng ta cũng cách rất xa….”
Giờ phút này, bên môi Tiêu Lang gợi lên một nụ cười tao nhã, thầm nghĩ đến loại chuyện khoảng cách này nọ. Dù giữa nàng và hắn có khoảng cách, hắn cũng sẽ nghĩ cách đánh vỡ.