Ánh mắt Thập Tam di nương thoáng qua một tia sáng, cúi đầu nói: “Ta vốn có lòng mua cho con một vài bộ y phục mới, nhưng mà….Aiz, không phải là ta thiên vị, mấy tháng nay tiền bạc có chút eo hẹp, cũng không lấy ra được bạc cho con đi đặt may quần áo, thật sự là ủy khuất cho con.”
Nghe vậy, Băng Nhi liếc nhìn thoáng qua trên đầu phụ nhân, liền nhìn thấy trang sức giá trị xa xỉ trên đầu bà ta.
Thập Tam di nương lại nói tiếp: “Nếu con không ghét bỏ có thể cho con vài bộ y phục của Mị Nhi.”
Bên môi Bạch Mị Nhi lập tức hiện lên ý trào phúng, nói: “Ngươi xem ngươi đi, con gái dòng chính sao lại gầy như vậy, so với ta còn muốn cao hơn một cái đầu, mặc y phục của ta chỉ sợ…… Sẽ cho là ngươi bắt chước bừa.”
“Đúng rồi! Con không giống Mị Nhi nhà ta có dáng người yểu điệu, không cao không thấp, không mập không gầy, y phục mặc trên người đều không có điểm nào để soi mói.” Lúc phụ nhân nhìn về phía nữ nhi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Nhìn mẫu tử kẻ xướng người họa, bên môi Băng Nhi gợi lên một nụ cười lạnh, trong lòng giễu cợt “Nếu như là thế vậy thì thôi đi.”
Tưởng lừa gạt nàng dễ dàng như vậy? Có vài thứ là nàng không thèm để ý, nhưng mà đoạt di vật của mẫu thân nàng, nàng nhất định sẽ đoạt trở lại.
Không thèm nói thêm nửa câu, Băng Nhi liền xoay người rời khỏi lầu các.
Nàng sải bước đi ra khỏi viện, bóng dáng đơn bạc dưới ánh nắng ban mai có chút se lạnh.
Ánh mắt quét một vòng ngoài cửa sổ, Bạch Mị Nhi soi gương, dùng đầu ngón tay xoa khuôn mặt dày tinh xảo, khẽ cười lạnh một tiếng “Thật là có người dưỡng không có người giáo. Nha đầu không biết tự lượng sức mình còn muốn đến hội thưởng hoa, cho là có người sẽ coi trọng nàng ta sao? Thật là không tự hiểu lấy mình.”
Thập Tam di nương cũng cười khẽ một tiếng, nói với Bạch Mị Nhi “Mị Nhi, lần này con phải trang điểm thật tỉ mỉ, mặc chiếc váy biểu ca con đưa đến. Cái váy này ta tiêu phí hết nửa năm tiền tiêu vặt, không phải thứ có thể tùy tiện mua được, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Lần này trong hội thưởng hoa có rất nhiều nam tử quý tộc, nếu có người nào coi trọng con, con có thể bay lên đầu cây biến thành Phượng Hoàng rồi.”
Bạch Mị Nhi hơi ngừng lại, khuôn mặt có chút không tình nguyện, chậm rãi cắn môi.
Thập Tam di nương khẽ hừ một tiếng, nói: “Con không cần bày vẻ mặt người chết này với ta, ta biết con thích tên Lạc Ngọc Ly kia, nhưng mà một tiểu tử nghèo nàn không biết chạy ra từ chỗ nào như hắn không xứng với con.”
Nói đến đây, phụ nhân nhíu mày, như có điều đăm chiêu mà nói “Lần này nghe nói vị hôn phu của nha đầu Băng Nhi kia cũng tới, hơn nữa điều kiện cũng rất tốt. Mị Nhi, không bằng con ra tay trước chiếm lợi thế, túm lấy người này rồi nói sau. Mẫu thân là người từng trải, nhớ kỹ, trên đời này, hạnh phúc của nữ nhân là do tự mình giành lấy, không phải ông trời không công tặng cho con.”
. . . . . .
Hội thưởng hoa ở Yên Kinh Lạc gia rất có danh khí, liếc mắt một cái nhìn lại dưới chân núi hoa kéo dài như biển, tram hoa đua nở, ganh đua khoe sắc, xán lạn muôn vẻ, dệt thành một bức tranh mỹ lệ. Tùy ý có thể thấy được công tử quý tộc ngọc thụ lâm phong, tiểu thư phú gia y phục ngũ sắc.
Trong đó dòng chính nữ của Lạc gia tốp năm tốp ba, thanh nhã cao quý. Nếu là gặp người cùng phái liền lặng lẽ đánh giá trang phục cùng dung mạo của đối phương, trong lòng yên lặng so sánh. Nếu là gặp người khác phái, liền làm ra bộ dáng e lệ dè dặt, âm thầm tìm hiểu lai lịch cùng thân phận của đối phương.
Tại yến tiệc xa hoa, nam tử nữ tử quý tộc ngâm thi tác phú, không biết bao nhiêu phong nhã.
Nhưng mà trong không khí thế này, lại truyền đến một tràn âm thanh thô thiển “Ca, khối bánh ngọt này không tệ, huynh có muốn nếm thử hay không?”
“Hơn mấy tháng không có ăn thịt, đến! A Phì, cho ngươi một cái đùa gà.”
“Món ăn này thật là ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngấy, cả miệng toàn là dư hương, trong chua có ngọt. Nếu không ăn thật sự là đáng tiếc.”
Ăn uống chính là chuyện quan trọng trong đời người. Đối với Băng Nhi mà nói, từ sau khi bị Thập Tam di nương đuổi ra khỏi viện, nàng thật sự là chưa hề nói ra câu từ nội tâm “Ta đã ăn đến nghiện rồi.” Thân thể nàng ở cái tuổi này, từ trước tới nay chỗ nào có ăn, ma chay cưới hỏi, ngày trăng rằm, ai đến cũng không cự tuyệt, vĩnh viễn cũng không đã ghiền.
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ dung mạo đáng yêu, miệng nhét đầy đồ ăn, trong lòng ôm một con mèo ú. Một người một mèo cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Đôi đồng tử của A Phì lóe sáng, khuôn mặt dung tục, bộ dáng rất đáng ăn đòn.
Một bên nam tử mặt lạnh ung dung ngồi, nhìn không chớp mắt, đối với cử chỉ vô lễ của thiếu nữ chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cách đó không xa, mấy thứ tử quý tộc liếc mắt nhìn nhau, toát ra ánh mắt hứng thú.
Ngày thường bọn họ quen nhìn nữ tử giả thục nữ, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu nữ thú vị như vậy. Tuy rằng cử chỉ không mấy nhã nhặn, cũng không phải là đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, kiều diễm quyến rũ, nhưng lại cực kỳ đáng yêu, bộ dáng thanh thuần tiêu sái, nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, lập tức hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
Một thiếu niên có chút cam đảm chậm rãi tiến gần đến bên thiếu nữ. Hắn ngại ngùng cười, giả bộ bộ dáng quân tử lịch sự, đang nghĩ nên làm thế nào bắt được trái tim của thiếu nữ, nào biết vừa đến chỗ cách thiếu nữ không xa, bỗng nhiên cảm thấy thân thể rung mình cứng ngắt.
Hắn cố gắng thử mở ra bước chân, vô luận như thế nào bàn chân cũng bất động. Lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của mỹ nam tử bên cạnh thiếu nữ, trên người tản ra một loại áp lực vô hình, làm khắp cả người hắn phát lạnh.
Hắn vội vã sờ lỗ mũi một cái, ảo não rút lui trở về, một thiếu niên khác hỏi: “Sao không đi qua?”
“Áp lực thật lớn.” Thiếu niên xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Sao lại có áp lực?” Một người tò mò hỏi.
“Chuyện này. . . . . .” Thiếu niên đang muốn trả lời, bỗng nhiên cảm giác quỷ dị lại biến mất, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thế mà đương sự lại hông hề phát hiện chung quanh có biến hóa, liếm liếm môi, vuốt ve con mèo ú trong lòng, nói: “A Phì, tuy rằng trước kia ngươi là một con mèo hoang, nhưng mạng của ngươi thật tốt, về sau ta ăn một miếng thịt liền cho ngươi một miếng thịt, ta uống một hớp canh liền cho ngươi một hớp canh. Chủ tử của ngươi tuyệt đối là một người có tình có nghĩa.”
“Meow, meow” Con ngươi gian trá của A Phì chợt lóe, nịnh nọt nhìn nàng.
“Thức ăn ngon ở phía trước, nếu không biết hưởng thụ, đó chính là phí của trời, có phải hay không?”
“Meow meow” Cặp mắt giảo hoạt của A Phì lại chuyển động, không khác chủ tử của nó là mấy.
“Ăn uống no đủ mới là vui vẻ lớn nhất của cuộc đời, mới là hưởng thụ lớn nhất!”
“Meow, meow” A Phì cũng gật gật đầu, coi như cực kỳ xúc động.
“A Phì ngươi thật là tri kỷ của ta, tửu phùng tri kỷ ngàn chén ít, nơi này rượu ngon rất nhiều, trước nếm thử một chút được không?”
Một bên bbăng sơm mỹ nam đột nhiên vươn tay, ngăn Băng Nhi lại “Băng Nhi, nữ hài tử không thể uống rượu.”
Băng Nhi chớp chớp mắt, lại chợt phát hiện có rất nhiều nữ tử nhìn về phía Lạc Ngọc Ly, ánh mắt như hoa si. Trong lòng Băng Nhi lập tức xem thường.
Nàng chợt gác cằm lên bờ vai của Lạc Ngọc Ly, cười đến giống như một con hồ ly “Đại ca, có rất nhiều nữ tử đang nhìn huynh đó. Hiện tại ta dựa vào huynh như vậy, các nàng đều trừng mắt nhìn ta. Không bằng để ta làm lá chắn cho huynh được không?”
Nghe nói như thế, mặt Lạc Ngọc Ly không chút biểu cảm, giọng nói cũng thanh nhã như tuyết bay “Đừng náo loạn, nếu để cho các nàng biết thân phận con riêng của ta tự nhiên sẽ không còn hứng thú gì nữa.”
Băng Nhi cười khẽ một tiếng, đương nhiên nàng không cho là vậy. Mị lực của đại ca là rất khó có thể che đậy, rất nhiều nữ tử đều nguyện ý để Lạc Ngọc Ly ở rễ.
Lúc này, Băng Nhi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Ngọc Ly, lại nói tiếp: “Đại ca, nói thật……. Hôm nay huynh có chút cổ quái.”
Nam tử chậm rãi ngước mắt nói: “Hửm?”
Đôi mắt Băng Nhi chuyển động, mỉm cười “Đại ca, ngày thường huynh luôn nghiêm khắc quản giáo ta, nhưng vừa rồi lại để mặc ta làm xằng làm bậy. Ta cho rằng huynh không muốn quản ta, ai biết huynh vẫn không cho ta uống rượu. Mục đích của huynh giống như không thuần khiết.”
Lạc Ngọc Ly như cũ mặt không biểu cảm mà nói: “Hành động vừa rồi của muội không phải là muốn làm cho vị hôn phu của muội khó xử hay sao?”
Băng Nhi đáng yêu lè lưỡi “Quả nhiên là bị huynh phát hiện. Đại ca thật là nhìn rõ mọi việc, thật là chuyện gì cũng đều không thể gạt được đại ca.”
Lạc Ngọc Ly dùng chiếc đũa kẹp một viên trân châu nhét vào trong miệng Băng Nhi, nói: “Vỗ mông ngựa không sai, thưởng cho muội.”
Băng Nhi khẽ mỉm cười, lộ ra một bên má lúng đồng tiền đáng yêu, có vẻ nói không hết thông minh, lại cầm lấy cái ly của Lạc Ngọc Ly uống một ngụm.
Đám nữ tử phía xa nhìn lén Lạc Ngọc Ly cắn chặt hàm răng, xiết chặt khăn thêu, trái tim hoàn toàn tan nát.
Chỉ có một số ít người là biết Băng Nhi và Lạc Ngọc Ly là huynh muội, ánh mắt vẫn như cũ nhiệt tình nhìn Lạc Ngọc Ly.
Xem ra ít nhất có hơn phân nữa nữ tử đã chết tâm, đạt được mục đích Băng Nhi cười đến đắc ý, nhưng trong lòng lại xuất hiện một hình dáng nhàn nhạt. Đại khái là đại ca có ý dung túng cho nàng, tận lực bỏ qua hành vi của nàng, mà đồng thời nàng cũng đạt được mục đích, đại ca cũng không thích vị hôn phu của nàng.
Băng Nhi không khỏi nở nụ cười mê người lên tiếng “Đại ca, quả nhiên huynh đứng cùng một trấn chiến tuyến với ta.”
Nụ cười của nàng nhìn qua, giống như là một đứa trẻ rất vui vẻ, ánh mắt thành thục của nàng lại không phù hợp với số tuổi.
Khuôn mặt Lạc Ngọc Ly như mặt nước lặng sóng. Thời điểm Băng Nhi nói ra lời kia, tầm mắt hắn đảo qua cái ly nàng vừa uống, lại dừng trên cánh môi phấn nộn của nàng, nhìn đôi môi xinh đẹp khi đóng khi mở, mỹ lệ như anh túc, ở chỗ sâu trong đôi con ngươi Lạc Ngọc Ly xẹt qua một tia sáng rọi, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.