Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 38: Bí mật bên trong chiếc điện thoại



Chuyện của Dư Hảo càng lúc ầm ĩ, trên mạng hiện giờ còn nóng hổi hơn việc Trình Hoa mất tích, dù cho phòng quan hệ xã hội của Hồi Lực xuất ra đội ngũ tinh anh nhất thì hiệu quả đem lại vẫn rất nhỏ. Tạ Uyển lần thứ hai thấy Dư Hảo ở trường quay, lúc này cô ta đã tiều tụy rất nhiều, nhưng so với tuổi cô ta lại có phần phù hợp hơn.

“thật ngại quá, đạo diễn Tần, đã làm trễ tiến độ của mọi người.” Dư Hào lúc này đang đứng trước mặt đạo diễn Tần cúi đầu xin lỗi, thái độ vô cùng khiêm tốn, nếu không phải thấy vết nhăn trên khóe mắt Dư Hảo, đạo diễn Tần còn tưởng mìnhđang gặp lại Dư Hảo của nhiều năm trước.

“Trước hết đem phần còn lại quay xong trước, cũng không còn nhiều cảnh.” Đạo diễn Tần ngắn gọn nói xong thì im lặng, thái độ vô cùng lạnh nhạt, chỉ để trợ lý của mình đưa Dư Hảo đihóa trang, còn ông thì ngồi trước máy quay xem cảnh chiếu lại, xem ra không hề muốn nói chuyện tiếp cùng Dư Hảo.

Dư Hảo bất lực, chỉ có thể quay đầu đi đến phòng hóa trang. Lúc này tâm tình suy sụp, khuôn mặt cũng vì thế mà vô cùng tiều tụy, thợ trang điểm lần này đành phải hóa trang càng đậm cho cô ta. Trong người Dư Hảo có chút không khỏe, nhíu mày muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cũng không giống lúc trước vênh váo hống hách mạnh mẽ, đẩy cửa phòng hóa trang đi ra ngoài.

Tất cả các cảnh quay của Tạ Uyển đều đã xong, lúc này tayđang cầm chén nước nóng vừa uống vùa xem trò vui, nhìn thấy Dư Hảo đi ra liền đảo mắt nhìn theo, vừa vặn gặp phải ánh mắt Dư Hảo, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt hai ngườikhông tiếng động giữa không trung giao phong, vài giây sau, Dư Hảo bình tĩnh dời mắt, thoáng chốc biến thành chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, hướng Tạ Uyển khẽ gật đầu.

Quả nhiên là đã ngoan ngoãn không ít, không còn lớn tiếng la lối người, Tạ Uyển trong lòng than thở một câu, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, cười đáp lại.

Tuy là đang gặp rắc rối lớn, trạng thái hiện tại của Dư Hảo cũng không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng làm diễn viênlâu năm, bản lĩnh chuyên nghiệp vượt qua thử thách đều có, sau khi bị đạo diễn Tần rống lên mấy lần, về sau Dư Hảo cũng dần tìm được cảm giác, quay thuận lợi, chỉ có cảnh cuối cùng, bất luận điều chỉnh như thế nào, Dư Hảo đều không quay được, nếukhông phải cảm xúc không đúng thì là dùng sức quá mạnh, cuối cùng đạo diễn Tần hết cách đành cho cô ta về suy nghĩ, ngày mai tiếp tục quay lại.

Vương Lực lúc này đang cùng đạo diễn Tần kiểm tra lại cảnh quay, khẽ nói nhỏ: “Quả nhiên là bị thiệt thòi mới có thể học ngoan, xem sau này cô ta còn làm cao kiểu bệnh ngôi sao nữakhông.”

Đạo diễn Tần cười khẩy một tiếng: “Ông cho rằng cô ta còn có sau này?”

Vương Lực kinh ngạc mở to mắt: “không thể nào, cô ta tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng,” Ngừng một chút, do dự nói: “Huống hồ người bị công bố chuyện giường chiếu trong giới, nữ minh tinh cũng không ít người có thể chết đi sống lại.”

Đạo diễn Tần khinh thường liếc nhìn Vương Lực một cái, đóng máy quay đứng lên nói: “Ông nghĩ rằng chuyện này tự dưng nổ ra ư?” Nhìn thấy Vương Lực vẫn mơ hồ chưa hiểu liền tiến tới ghé vào tai thì thầm mấy câu.

Vương Lực hoảng sợ thiếu một chút là ngã vào máy quay phim “Làm sao có thể? Úc Thịnh… kia sao lại làm ra chuyện này, Dư Hảo cũng đâu có làm lỗi gì lớn.”

Ánh mắt của đạo diễn Tần khi nhìn Úc Quý đầy ý vị sâu xa, sau đó lại lập tức dời đi, sau đó qua loa lấy lệ nói: “Đại khái trời sinh ra đã không hợp mắt nhau.”

“Hả?” Vương Lực ngu ngơ lên tiếng: “Tôi nhìn Dư Hảo cũng đâu có hợp mắt.”

“Chiến Quốc” đã quay xong, nhanh hơn vài ngày so với tiến độ, Dư Hảo cuối cùng cũng quay xong các cảnh, đạo diễn Tần lập tức tuyên bố kết thúc bộ phim, sau đó bắt đầu giai đoạn biên tập phim. Trường quay rào rào hoan hô, ôm ôm vỗ vỗ, vui mừng hoan hỉ, Tạ Uyển cũng giống mọi người vô cùng vui vẻ, hơn bốn tháng trời, cuối cùng bộ phim cũng quay xong, côhiện tại đã không chờ được ngày “Chiến quốc” ra mắt.

Lúc này bên trong trường quay nhân viên công tác đang bận rộn thu dọn đạo cụ máy móc, chuẩn bị rời đi nơi “chim khôngđẻ trứng, thỏ không thèm ị phân” này.

Diêm Đạc cầm lấy áo khoác trợ lý đưa tới, ngồi xuống ghế, duỗi chân dài ra, thở dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng không cần mặc đồ cổ trang nữa.”

Tạ Uyển ngồi cạnh cười nói: “Thời tiết lạnh mặc đồ cổ trang rất tốt.” Trang phục cổ trang thường được may rất phiền phức, tầng tầng lớp lớp, mặc mùa hè đúng là vô cùng dày vò, nhưng mà bây giờ đã sang đông, mặc cổ trang không tính là khổ lao nữa.

Diêm Đạc uống một ngụm nước nói: “Vẫn không nên, bộ phim tiếp theo tôi nhất định phải đóng hiện đại, mặc cổ trang tâm hồn rất mệt.” Mặc đống quần áo kia quả thật ép mình đến chết, tuy là còn trợ lý hỗ trợ, nhưng mình vẫn có chút khôngquen.

Dừng một chút làm như lơ đãng hỏi Tạ Uyển “Uyển Uyển, số điện thoại bao nhiêu, chúng ta cùng nhau trao đổi một chút, về sau thường xuyên liên hệ nha.”

Bên cạnh, ánh mắt hung ác của Úc Quý liếc tới, Diêm Đạc làm như không thấy, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Tạ Uyển.

“Được.” Tạ Uyển cũng không suy nghĩ nhiều, nhập số điện thoại Diêm Đạc đọc lên, thoải mái gọi lại.

Úc Quý vội vàng vọt lên, trong lòng đang trù tính nên nói gì, đúng lúc này kêu lên: “Đến đây, anh Đạc, Tạ Uyển, mau tới đây! Chụp ảnh kết phim!”

“Đến ngay!” Diêm Đạc lên tiếng, quay sang nhìn Tạ Uyển gật đầu, cất di động, bước trước một bước.

Tạ Uyển chuẩn bị theo sau đã bị Úc Quý ngăn lại.

Tạ Uyển ngước mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Uyển Uyển đi chụp ảnh, đưa tôi cầm di động cho.” Úc Quý mở to mắt, vô cùng tự nhiên nói.

Tạ Uyển nhếch mép một cái, đây là thấy mình lưu số điện thoại của Diêm Đạc nên không hài lòng đây. Dấm chua cũngthật lớn nha! Thôi thôi, nuông chiều vậy, nghĩ xong liền định đưa điện thoại cho Úc Quý, đột nhiên nhớ ra vẫn còn đăng nhập tài khoản blog Uyển Uyển tám khối cơ bụng, lỡ bị pháthiện thì sao bây giờ?

Sắc mặt Tạ Uyển trầm xuống, đưa tay trở về nói: “khôngđược!”

Úc Quý thấy thế ánh mắt lóe sáng, âm thanh càng mềm nhũn: “Uyển Uyển, đưa tôi đi.”

“Tôi nói không được!” Tạ Uyển đút điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt nói một câu, sau đó cũng không quay đầu nhìn đithẳng, bỏ lại Úc Quý đứng im tại chỗ. hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt đen tối khó phân biệt.

Uyển Uyển vì sao không đưa di động cho hắn? Sợ hắn xóa số điện thoại Diêm Đạc sao? Ở trong lòng cô, Diêm Đạc quan trọng như vậy sao? Hay là trong điện thoại Uyển Uyển có cái gì hắn không thể nhìn?

Bàn tay của Úc Quý siết thật chặt, thật lâu sau đó mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trở về bình thường, nụ cười còn chúm chím má đồng tiền xinh. Di động có bí mật sao? hắn sẽ từ từ khai quật, còn về phần Diêm Đạc, Úc Quý liếc mắt nhìn người đứng bên Tạ Uyển kia, khóe miệng chậm rãi kéo lên.

Nơi kết thúc phim, mọi người đều cười nói vui vẻ. Dư Hảo lúc này vắng mặt, Tạ Uyển và Diêm Đạc đứng hai bên cạnh đạo diễn Tần khiến người khác còn tưởng đây là nam nữ diễn viên chính. Tạ Uyển vô tâm vô phế không nghĩ ngợi nhiều, nhưng cho tới khi tấm ảnh này được đạo diễn Tần tung lên blog của ông, đem lại nhiều sự chú ý, cô mới nhận ra, đây là đạo diễn Tần đang nâng đỡ mình.

Dự định muốn gọi điện thoại cảm ơn đạo diễn Tần, song lại sợ làm vậy có phần khách sáo, đành phải chia sẻ blog của đạo diễn Tần, còn trong lòng đem phần nhân tình này nhớ kĩ, đợi về sau sẽ tìm cơ hội báo đáp.

Vào buổi tối tiệc kết thúc phim, đạo diễn Tần không những mời toàn bộ đoàn làm phim đi ăn cơm, còn hào phóng dẫn mọi người đi hát karaoke.

Diêm Đạc là nam chính trong “Chiến quốc”, cho dù là ảnh đế cũng không thể tránh vài chén rượu mời, thân thể vì vậy có chút choáng váng, từ chối dựa vào Tôn Kiệt, thừa dịp mọi người tiến vào phòng hát, nói nhỏ vài câu với đạo diễn Tần, liền đi vào toilet.

Úc Quý liếc mắt nhìn theo Diêm Đạc, mím mím môi, nhìn Tạ Uyển nói: “Uyển Uyển, tôi muốn đi WC!”

“đi đi,” Tạ Uyển im lặng hướng Úc Quý vẫy tay, đây là nhà trẻ sao? đi toilet còn phải xin phép cô!

Lúc này Diêm Đạc đang trong toilet rửa mặt, chuẩn bị hút điếu thuốc, liền giật mình thấy Úc Quý qua gương nhìn mình tươi cười rạng rỡ.

Diêm Đạc xoay người, đề phòng lui về sau một bước, trầm giọng nói: “Úc Quý, cậu muốn làm gì?”

“Đừng sợ như vậy chứ,” Úc Quý móc bật lửa ra đốt thuốc, còn hảo tâm giúp Diêm Đạc châm điếu, chậm rãi hút một hơi, chậm rãi nói: “anh Diêm, tôi tới đây nói cho anh một tin tức quan trọng.”

“Tin tức gì?” Diêm Đạc nhíu mày nhìn Úc Quý, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc lá đang bốc khói, nhưng chưa đưa lên miệng.

“Tình nhân bé nhỏ của anh sắp về nước, thế nào, cao hứngkhông?”

Diêm Đạc trong nháy mắt dâng lên dự cảm chẳng lành:

“Cậu đừng nói bừa, tôi làm gì có tình nhân bé nhỏ!”

Úc Quý nở nụ cười; “Hạng Liễu không phải sao?”

Nghe xong, Diêm Đạc lập tức chấn động, Hạng Liễu là con gáiduy nhất của Hạng gia, đã bị người nhà nuông chiều thành hư, tính cách ngỗ nghịch bướng bỉnh, từ nhỏ luôn quấn quýt mình, chỉ cần mình hơi thích người phụ nữ nào, là vội vàng đến thu thập. Diêm Đạc đối với Hạng Liễu lại hoàn toàn bất lực, không thể đánh, cũng không thể mắng, chỉ có thể tránh né càng xa càng tốt, không nghĩ tới Hạng Liễu lại chuẩn bị tìm tới đây.

Nhưng Hạng Liễu luôn bị người nhà chăm sóc, Hạng gia sẽkhông bao giờ để cho bảo bối của của họ xa mình quá hai mét, lần này tại sao bỗng nhiên để Hạng Liễu đến Trung Quốc? Diêm Đạc mạnh mẽ trừng mắt nhìn Úc Quý, không lẽ…

“không sai, là tôi gọi cô ta về,” Úc Quý cong tay búng tàn thuốc cười nói “anh Diêm nên cao hứng mới đúng.”

“Úc Quý, cậu!” Diêm Đạc tức giận hận muốn muốn đánh Úc Quý một quyền, tại sao cậu ta lại đưa tới phiền toái này cho mình, Diêm Đạc nhức đầu xoa nhẹ thái dương bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không đâu có trêu chọc gì cậu.” Tức thì tức, Diêm Đạc vẫn còn nhớ rõ người trước mắt là tên điên biến thái,không thể chọc này, kẻ này một giây trước có thể cười nói vui vẻ, một giây sau có thể trở mặt nhanh hơn lật sách!

“anh Diêm tốt nhất cứ chuyên tâm làm đại minh tinh của anhđi,” Úc Quý nhếch khóe môi, tiến lên một bước, chăm chú nhìn Diêm Đạc ánh mặt lạnh lẽo, hung ác: “không nên tới chọc tôi.”

Diêm Đạc cười lạnh: “Úc Quý, cậu cũng đừng quá mức, Diêm gia cũng không sợ Úc gia.”

Úc Quý chậc chậc một tiếng, ném tàn thuốc vào thùng rác nói: “Chỉ cần anh sợ tôi là đủ rồi.” Ngừng một chút nói: “Có biết Sở Văn Hoan vì sao đột ngột xảy ra chuyện không? Diêm Đạc nếu còn một lần nữa, tôi cam đoan anh còn thảm hơn hắn ta nhiều.”

nói xong, không để ý đến vẻ mặt thâm trầm của Diêm Đạc, nghênh ngang rời đi.

Lúc này trong phòng hát mọi người đang hò hét ầm ĩ, Tạ Uyển giữ lấy Úc Quý, ghé tai nói to: “Sao đi lâu vậy?”

“Lúc trở về bị lạc đường.” Úc Quý vẻ mặt tự nhiên, tay cầm cốc cocacola nói dối.

Tạ Uyển im lặng nhìn Úc Quý một cái, đang muốn Úc Quý ngồi xuống, bỗng thấy Úc Quý nghiêng người, một giây sau, cocacola trong tay mạnh mẽ đổ xuống, ướt hết di động của Tạ Uyển.

“Uyển Uyển, thật xin lỗi!” Úc Quý sợ hãi nhìn điện thoại dính đầy cocacola, luống cuống tay chân lau lau, sau đó phát hiệnra máy không thể khởi động, liền thấp thỏm cúi đầu.

“không có việc gì, mua cái khác là được.” Tạ Uyển vỗ vỗ tay Úc Quý an ủi hắn.

Úc Quý gật gật, cất di động Tạ Uyển vào túi mình, lại bị ánh mắt nghi hoặc của Tạ Uyển nhìn vội giải thích: “Tôi trở về xem có thể sửa lại hay không.”

Thực sự, nếu có thể sửa được là tốt nhất, bên trong điện thoại có rất nhiều bức ảnh quý giá, mất đi sẽ vô cùng tiếc nuối, Tạ Uyển gật đầu: “Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.