Chuyển ngữ: Mic
Mấy chương trước, mình nhầm về người bác của Ôn Đồng. Chính xác phải là “cô” vì bà là em gái của ba Ôn (mấy chương trước mình tưởng là chị gái nên dịch nhầm thành bác). Tuy nhiên, để tránh nhầm lẫn với ngôi thứ ba “cô” trong “cô ấy” nên mình dùng từ “dì” cho dễ hiểu hen. Mong mn thông cảm. T^T
………..,,,,……….,,
Dì vậy mà đã qua đời?
“Dì….sao lại mất?” Ôn Đồng khó khăn mở miệng, ngữ điệu khô khốc.
“Bệnh chết, ung thư. Từ lúc phát hiện đến khi mất chỉ có hai tháng, rất nhanh, nhanh đến độ em không thể tin được mẹ thật sự không còn.” Ôn Hinh cúi đầu, cắn môi thật chặt.
“Vậy sau này em định thế nào?” Ôn Đồng vốn muốn nói hãy bớt đau lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Hinh thì dù thế nào cũng không thể mở miệng.
Cô từng trải qua nỗi đau khi mất người thân, biết những lời an ủi, còn có hãy nén bi thương mà sống vốn dĩ không chút ý nghĩa.
Cho dù cảm tình không sâu nhưng Ôn Đồng cũng có chút nghẹn ngào, gần như nói không nên lời, chỉ có thể hít thở một cách khó khăn, bởi vì người đã chết rồi, thật sự việc gì cũng không còn.
Là yêu là hận, vốn đã chẳng quan trọng nữa.
Hiện giờ cũng không cách nào mở miệng hỏi Ôn Hinh lúc mất dì có nhắn lại gì không, hay còn giữ bệnh án của ba cô không, tất cả những việc này cô chẳng thể nào mở miệng được.
Trăm ngàn lời nói dừng ở đầu lưỡi, chỉ biến thành một câu: Sau này định thế nào.
Ôn Hinh cười khổ: “Còn có thể tính thế nào chứ, để chữa bệnh cho mẹ nông trường đã bán rồi, căn nhà này cũng bị bán, lại còn thiếu nợ rất nhiều. Bà bày mưu tính kế cả một đời, nhưng đến phút cuối cũng không tính được còn lại chút gì cho bản thân, vừa đáng thương lại vừa đáng buồn.”
Ôn Đồng im lặng, dì quả thực chính là một người như vậy, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ suy tính thiệt hơn, như thể một chút xíu lợi lộc cũng có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời, trước đến giờ không chịu lỗ dù chỉ một chút, nhưng không ngờ rằng đến phút cuối đời lại rơi vào tình cảnh này.
“Dượng……chưa từng tới sao?” Ôn Đồng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.
Ôn Thiến tính tình thô lỗ lại nhỏ nhen nên đã ly hôn từ rất sớm, dẫn theo Ôn Hinh một mình đến New Zealand nương nhờ ba Ôn.
Mẹ của Ôn Đồng – Anna – là một cô gái New Zealand rất hiểu chuyện, sở hữu một nông trại nhỏ, tự mình nuôi bò vắt sữa, tính cách hào phóng lại giỏi giang. Ba Ôn tình cờ cùng bạn đến đây, duyên phận từ đó bắt đầu, hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng kết hôn.
Lúc Ôn Thiến đến, Anna rất vui, vừa khẩn trương lại vừa chờ mong chuẩn bị mọi thứ cho bà, hoan nghênh bà tới.
Mới đầu Ôn Thiến lạnh nhạt nói chuyện, Anna cho rằng bà vừa ly hôn nên tâm tình không tốt, liền cười hi ha bỏ qua. Sau đó bà vẫn không thay đổi thái độ, Anna có chậm lụt cũng hiểu được bà ấy không thích mình.
Nhưng dù vậy, bà vẫn dùng cả trái tim để đối đãi với cô em chồng này, làm bất kỳ việc gì cũng đều chiều theo mong muốn của bà ấy, nhưng đến lúc mất cũng không mảy may cảm động được cô em Ôn Thiến vẫn luôn coi thường bà.
Trái lại, Ôn Hinh và Anna rất hợp nhau, cô bé nhỏ hơn Ôn Đồng ba tuổi, cả hai thường cùng Anna chăn bò vắt sữa, nằm trên đồng cỏ nghe bà hát rất vui vẻ.
Thế nhưng, Anna lại bất hạnh qua đời vì tai nạn…
Lúc Anna còn sống thường nói với Ôn Đồng, dì bởi vì chia tay với người mình yêu nên mới không vui, nhìn thấy cả nhà họ quây quần nên không tránh khỏi mất hứng, nhất định phải đối tốt hơn với dì và Ôn Hinh.
Nhưng Ôn Thiến không biết, Anna dù tính tình có tốt thì vẫn sẽ có cảm giác, cũng hi vọng có lúc được người khác đáp lại, có thể là một nụ cười, chứ không phải là lạnh lùng châm chọc nhiều hơn.
“Chị họ, chị họ?” Ôn Hinh gọi liền hai tiếng, Ôn Đồng mới sực tỉnh.
“Chị nghĩ gì vậy, em kêu chị lâu như thế mà cũng không nghe thấy.” Ôn Hinh giận dỗi.
“Xin lỗi, chị vừa rồi có chút lơ đễnh.” Ôn Đồng vội vàng xin lỗi.
Ôn Hinh ừm một tiếng: “Ba em…có thể sớm đã quên hai mẹ con em rồi, em không liên lạc với ông, hậu sự của mẹ do một mình em lo liệu, bà không có người thân, cũng không có bạn bè, cho nên không nhiều việc lắm.”
“Vậy em có muốn đi với chị không?” Ôn Đồng nói.
Đây là người thân duy nhất của cô, hiện giờ mẹ cô ấy không còn, trên đời này người duy nhất có quan hệ máu mủ với cô chỉ còn Ôn Hình, cô muốn chăm sóc cô ấy.
Mặc dù chính bản thân không biết mình còn bao nhiêu thời gian, nhưng một chút một chút thôi, con bé còn nhỏ như vậy.
“Đi với chị?” Ôn Hinh ngạc nhiên a một tiếng.
Cô đã không còn đường lùi, bởi vì chữa bệnh cho Ôn Thiến nên hai người mắc nợ rất nhiều, không thể trả nổi, bất đắc dĩ bị ép đi làm **, hôm nay là ngày đầu tiên cô chuẩn bị đi, kết quả vừa trang điểm xong thì Ôn Đồng tới.
Đi với chị ấy? Không thể nghi ngờ đây là câu hỏi có hấp lực nhất, cô muốn đi với chị, nhưng chị ấy một mình?
Ôn Đồng cũng vừa thành niên, đi với chị ấy sẽ khiến chị ấy bị liên lụy.
Ôn Hinh do dự, cô biết đây là một cơ hội, nếu như không bám lấy thì có thể cả đời vĩnh viễn sẽ không thể nào quay đầu, nhưng bám rồi thì sao chứ?
Đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đối mặt với một tương lai không nắm rõ? Cô cũng không dám tùy tiện quyết định.
“Ừ, về nước với chị, chúng ta sẽ ở chung.” Ôn Đồng hứa hẹn: “Về phần số nợ của dì, chị sẽ trả cho em.”
Ôn Hinh hiện giờ chân thật rõ ràng cảm giác được mình và Ôn Đồng khác nhau, quần áo trên người cô là chiếc áo vải bông bình thường, nhưng trên người Ôn Đồng lại đeo một vài món trang sức đều là chế tác của những nhà thiết kế lớn hiện giờ, rất khiêm tốn nhưng tuyệt đối giá trị xa xỉ.
Lại thêm khí chất toát ra từ người chị ấy hoàn toàn khác với cô! Đấy là một loại khí chất được hình thành từ chính hoàn cảnh lớn lên, chứ không phải ra vẻ cao quý.
Có lẽ người chị họ này của cô thật sự có thể chăm sóc cho cô?
Ôn Hinh quyết định đánh cược một phen, vì thế gật đầu: “Được, em đi với chị.”
**
Lúc rời mộ ba, Ôn Đồng để Cận Tây Trầm chờ ở cạnh xe, sau đó một mình đi gặp Ôn Thiến.
Một là vì lo lắng lúc cô hỏi về bệnh tình của ba sẽ không giấu giếm được anh.
Hai là vì tính tình Ôn Thiến không tốt, lời nói ra không khỏi có chút chua ngoa đanh đá, lỡ như không khống chế được bà ấy lại nổi nóng, cô cũng không hi vọng Cận Tây Trầm bị vạ lây.
Nhưng trăm ngàn lần không ngờ lại là kết quả này, cả hai việc đã lường trước đều không xảy ra, mà lại phát sinh một chuyện khác khó tiếp nhận hơn, Ôn Thiến đã chết.
Ôn Đồng thu dọn hành lý cho Ôn Hinh, thuận tiện hỏi: “Những bệnh án trước kia của ba chị, dì vứt rồi ư?”
Bàn tay Ôn Hình thoáng dừng lại, sau đó đứng dậy bước tới ngăn tủ bên cạnh, két một tiếng mở ra, từng cái từng cái chỉ cho cô xem.
Đều là đồ vật của ba và mẹ? Sao lại bị giấu trong ngăn tủ trong phòng của Ôn Thiến?
Ôn Đồng thoáng nghi hoặc, Ôn Thiến trong trí nhớ cô chanh chua đanh đá, đối với Anna trước giờ chưa bao giờ bày ra nét mặt dễ coi, cho dù bà có đối xử thật tâm thế nào đi nữa thì cũng chưa hề có chút hòa ái nào với bà.
Dù vậy, Anna lại càng thêm săn sóc quan tâm bà, không để bà cảm thấy khổ sở khi nghĩ mình ăn nhờ ở đậu, đối với Ôn Hinh cũng như con gái rứt ruột sinh ra.
Sau khi ba Ôn qua đời, Ôn Thiến còn tức tốc chiếm di sản, hơn nữa còn “bán” cô cho Cận Tây Trầm.
Người như vậy sao còn giữ lại đồ vật của ba mẹ cô để làm gì? Còn sắp xếp từng thứ từng thứ ngăn nắp chỉnh tề như vậy?
Cho dù tố chất tâm lý Ôn Đồng có mạnh, tư duy logic có tốt thế nào đi nữa thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào hiểu được suy nghĩ của người dì này.
Ôn Hinh nhìn ra vẻ khó hiểu của cô, vì thế lên tiếng giải thích: “Sau khi bác mất mẹ rất hối hận, những đồ vật bác trai bác gái để lại đều cất trong tủ này, mẹ em thường xuyên lấy ra ngắm, nhưng chưa bao giờ để người khác biết, em cũng là một lần tình cờ bắt gặp mẹ ở trong này len lén lau nước mắt. Mẹ còn nói đợi khi bà khỏe lên, bảo em dẫn bà về nước thăm chị, nhưng lại không biết chị hiện giờ đang ở đâu, bà nhờ người tìm, kết quả còn chưa tìm được chị, thì đã……”
Nói đến đây, Ôn Hinh ôm mặt bật khóc, ngồi sụp trước cửa tủ khóc không thành tiếng.
Ôn Đồng đi tới ôm lấy vai cô, ánh mắt vô tình dừng lại trên một quyển sổ con, cầm lên xem!
Cạch!
Quyển sổ rơi xuống đất, đây là bệnh án của ba! Trang đang mở ra vừa vặn chính là chẩn đoán lần đầu của ông.
U tương bào, có thể di truyền!
Đầu óc Ôn Đồng ẦM một tiếng, toàn bộ ý thức đều xoay quanh mấy chữ có thể di truyền kia.
Quả nhiên….là di truyền sao?
Ba Ôn che giấu bệnh tình rất kỹ, đến lúc mất cũng không nói với cô mình bị bệnh gì, xem ra chính ông cũng đang ôm ấp một tia may mắn, hi vọng bệnh này không di truyền.
Về phương diện y học mặc dù Ôn Đồng biết rất ít, nhưng sống cùng Cận Tây Trầm nhiều năm như vậy, anh nghiên cứu đề tài gì không ít thì nhiều cô cũng nghe được một ít.
Trong ký ức mơ hồ có một hạng mục chính là biến đổi lâm sang trong di truyền học – kiểm tra đo lường tế bào ung thư ở người bị ung thư máu vào thời điểm tia sáng huỳnh quang giao thoa.
Hướng nghiên cứu là di truyền học tế bào về ung thư máu và phương pháp điều trị vật lý.
Ôn Đồng nhắm mắt, nước mắt cuối cùng trào ra.
Tay cô đã không cách nào tiếp tục vỗ về an ủi Ôn Hinh, hoặc giả có an ủi thì toàn thân vẫn lạnh toát, lạnh đến độ cô sắp phát run.
Cả người tựa vào tủ từ từ trượt xuống, cơ thể co quắp, cuối cùng ôm chặt đầu gối, rúc đầu vào trong.
Đến giờ phút này, cô mới thật sự cảm giác được mạng sống của mình đang tính theo thời gian.
Vốn cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cho dù biết được bệnh mình khó có thể chữa trị cũng sẽ không đau lòng, nhưng việc xảy đến trước mắt căn bản không như vậy!
Bất luận tâm lý có sẵn sàng thế nào đi nữa, không thể chấp nhận chính là không thể chấp nhận, thử nghĩ ai có thể bình thản đón nhận bệnh tình của mình vô phương cứu chữa?
Nghĩ như vậy, Ôn Đồng nhất thời cảm thấy bản thân thật sự cũng không phải là không có tiền đồ, cô chỉ là một cô gái bình thường, đối diện với cái chết sẽ rụt rè lùi bước.
Không xấu hổ.
Bác sĩ chuyên nghiệp trong căn cứ rất nhiều, Ôn Đồng hiển nhiên sẽ không lãng phí, thấy tính cách Nhị Triều không phải dạng sẽ đi kể lung tung với người khác nên trước đây từng đi thỉnh giáo anh.
Lúc đó Nhị Triều lau mắt kính, trịnh trọng giải thích cho cô: “Xương cốt đột ngột đau nhức, thị lực không tốt là có thể là do tuần hoàn máu có vấn đề, từ những biến chứng này suy đoán, rất giống triệu chứng của đau xương cốt cấp tính, cũng là một loại ung thư máu ác tính thường thấy, gọi là bệnh đa u tủy, hay bệnh kahler.*”
*Đa u tủy (Multiple myeloma, Kahler) là một bệnh tăng sinh có tính chất ác tính của tương bào (plasmocyte) ở tủy xương và các cơ quan khác, có tỷ lệ khoảng 1% trong các bệnh ác tính và chiếm 13% trong các bệnh lý ác tính về huyết học.
Nguồn: http://bthh.org.vn/74/da-c-die-m-gia-i-pha-u-be-nh-cu-a-da-u-tu-y-tren-mo-tu-y-xuong-sinh-thiet-309.html
Ôn Đồng nghe không hiểu, cũng không kiên nhẫn nghe anh chàng giải thích từng chút từng chút như thể đang nghiên cứu học thuật, vì thế nhờ anh giải thích ngắn gọn, ngắn gọn lại ngắn gọn.
Nhị Triều ngắn gọn nhưng vẫn vô cùng nghiêm trọng nói với cô: “Đau nhức xương, thị lực bất thường là triệu chứng chủ yếu, thiếu máu là một biểu hiện lâm sàng khác, di căn, thận bị tổn hại, cao huyết áp, máu không thông… Nói một cách đơn giản, bệnh này là tế bào chết không ngừng gia tăng, ảnh hưởng đến các tế bào còn đang khỏe mạnh, do đó dần dần phá hủy chức năng của cơ thể, mà bệnh này đến bây giờ vốn chưa có biện pháp chữa trị, nhiều người bệnh có thể sống được 5 năm đã là lâu lắm rồi.”
Một câu bệnh vốn không có biện pháp chữa trị, có thể sống được 5 năm khiến Ôn Đồng hoàn toàn suy sụp.
Nhị Triều tác phong nghiêm túc, nếu không chắc chắn tuyệt đối sẽ không đưa ra phán đoán, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã ở cùng Cận Tây Trầm ba năm, năng lực chẩn đoán người khác không thể sánh bằng, nhưng một giây này, Ôn Đồng lại vô cùng hi vọng là anh học hành không giỏi.
Nhưng cô càng không muốn tin, ý thức lại càng tỉnh táo, cũng biết rõ đây chính là sự thật không cách nào tránh khỏi, cô nhất định phải tiếp nhận rằng mình có thể chỉ còn vài ba năm để sống.
Nhưng một vài năm cũng đã tốt rồi, không phải sao? Ít ra không phải vài tháng, vài ngày.
Thật sự không muốn thừa nhận, mình bây giờ vẫn rất hạnh phúc.
Hạnh phúc ư?
Có thể lắm, Cận Tây Trầm đối với cô tốt như vậy.
Cô trước đây thường nói: Nếu Cận Tây Trầm yêu mình, cho dù bắt cô chết ngay lập tức cô cũng cam lòng.
Kết quả ông trời có thể thật sự đã nghe thấy lời này của cô, sau đó đem hai việc trước sau thực hiện, nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười, nhưng cô lại chẳng cười nổi, chỉ muốn khóc mà thôi