Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 10: Cách sử dụng BCS



Chuyển ngữ: Mic

“Cận Tây Trầm, chú mày cưng chiều con bé như vậy, lẽ nào là yêu con bé rồi à! Con bé nhỏ hơn chú mày chín tuổi đó, chú mày sao có thể hạ thủ được.” Lâm Tu Trúc mắt ngậm ý cười chế nhạo, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, đương nhiên không thể lãng phí.

“Không liên quan tới anh.” Cận Tây Trầm cầm đĩa nuôi cấy tế bào trong tay, hơi khom lưng nhìn chỉ số trên màn hình, từ đầu chí cuối không liếc anh lấy một cái.

Bất mãn vì bị phớt lờ, Lâm Tu Trúc sán tới bên trái anh chặn màn hình điện não.

“Có liên quan gì đến anh mày! Được rồi, không can hệ tới anh đây, có điều hai người là chú cháu đấy, con bé là cháu của chú mày, chú mày không sợ bị người ta chụp mũ à?”

“Cho nên?” Cận Tây Trầm nói.

“Thiên tài y học Cận Tây Trầm, giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Giang Thanh cùng với cháu gái **, tin tức này so với việc anh đây một lần ngủ cùng mười cô diễn viên còn chấn động hơn.” Lâm Tu Trúc cười hắc hắc.

“Anh từng ngủ với mười cô diễn viên cùng một lúc? Cẩn thận kẻo hư thận.” Cận Tây Trâm cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn anh.

“Thí dụ đó! Đưa thí dụ chú mày có hiểu không hả? Anh biết làm tổn thương người khác anh đây không bằng chú mày, chú mày không cần phải nhắc nhở hết lần này tới lần khác, đau hết cả đầu.” Lâm Tu Trúc bắt đầu gào lên.

“Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, cũng chưa từng làm thủ tục nhận nuôi.” Anh đứng dậy, hàng mi dài khẽ chau lại, thản nhiên phản bác.

“Nhưng người ngoài đều biết chú mày nuôi dưỡng con bé, có phải thân thuộc hay không vốn không ai để tâm. Còn có một chuyện, chú mày có từng nghĩ qua chưa, con bé thì sao? Chú mày nhẫn tâm để cả đời của con bé chưa từng nếm trải sự tốt đẹp thì đã đầy nước bẩn bụi gai?”

Anh ngừng lại, đột nhiên nói một câu chả ăn nhập gì: “Anh tin vào sự cứu rỗi sao?”

Hồi ức chợt ngưng, bàn tay Lâm Tu Trúc đặt trên vô lăng chững lại, đột nhiên nhớ ra, hình như sau khi anh nói những lời này không bao lâu thì Cận Tây Trầm tham gia tổ bác sĩ không biên giới, đến cái nơi chim cũng buồn chả thèm ỉa này, vừa đi thì đã hai năm, chỉ vì lời anh đã nói?

Quá biến thái rồi, đối với chính mình mà cũng không chừa chút đường sống như vậy!

**

Ăn cơm trưa xong, Cận Tây Trầm bưng cái khay bằng inox tới thay thuốc cho Ôn Đồng.

Cô đang chơi game trên di động, đánh ba lần cũng chưa từng qua cửa, vì vậy anh đặt mâm xuống lấy điện thoại trong tay cô, hai ba cái liền qua!

Trân trối nghẹn lời, Ôn Đồng rầu rĩ hỏi: “Cận Tây Trầm, vết thương này của cháu có lớn không vậy? Liệu có ảnh hưởng đến cưa cẩm tìm đối tượng sau này?”

“Không ảnh hưởng.” Cận Tây Trầm nói.

“Nói ra chú có thể không tin, nhưng cháu có bản lĩnh cua gái đó, nếu không phải sinh nhầm giới tính, bảo đảm còn Vi Tiểu Bảo hơn cả Vi Tiểu Bảo. Nói không chừng một ngày nào đó cháu còn có thể xuất bản bí kíp cua gái, chú dựa theo giáo trình tìm một người thím về cho cháu.” Ôn Đồng ngẩng đầu, chớp mắt với anh.

“Đồng Đồng.” Anh đột nhiên thấp giọng gọi.

“Dạ?”

Khóe môi anh nhếch lên, vô cùng từ tốn cúi đầu: “Nhìn mắt chú này.”

Cô theo phản xạ nhìn sang, ánh mắt trực tiếp đối diện với đôi mắt như hồ sâu kia, trong con ngươi trong suốt phả chiếu một gương mặt trẻ trung đang ngẩng đầu, miệng hơi nhếch. Hơi thở ấm nóng hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng lướt qua thần kinh trên mặt cô, đầu ngón tay cẩn thận lần dò nơi vết thương của cô, trái tim trong lồng ngực đập loạn không chút quy tắc, lòng bàn tay siết chặt bắt đầu ẩm ướt.

“Nếu không muốn ngủ, đi theo chú.” Cận Tây Trầm nói.

Đợi đến khi cô hoàn hồn thì anh đã bước đến cửa lều, hơi nghiêng người nhìn về phía cô lên tiếng, rực rỡ chói mắt.

Cô nhanh chóng đứng dậy, lấy tay áo sơ mi lau mồ hôi.

Uổng công cô vừa rồi còn nói mình có bản lĩnh cưa gái, chỉ tiếc sinh nhầm giới tính.

Người nào đó trực tiếp dùng hành động thực tế lên lớp cho cô, có người chỉ cần đứng một chỗ, chỉ cần một ánh mắt thôi đã đủ khiến người ta thất thủ, vốn không cần phải cưa.

Đây đúng là chênh lệch mà!

**

Lẽo đẽo theo bước chân Cận Tây Trầm, trông thấy Nhị Triều và Tiểu Hầu mỗi người đều đang bê một cái thùng đi tới khu đất trống.

Lại gần nhìn thử, đều là bao cao su!

Từng túi nhỏ sặc sỡ xếp ngay ngắn nằm trong hộp, mùi dâu tây, mùi táo, còn đặc biệt có cả mùi sầu riêng nữa chứ!

Ký ức Ôn Đồng nhanh chóng trở về buổi tối hôm qua, trông thấy gói bao cao su mùi sầu riêng kia thì sóng lòng lại cuồn cuộn trào dâng.

Tiểu Hầu chạy qua, bỉ ổi hỏi: “Tiểu Đồng Đồng, tò mò chứ hả, có muốn xé ra xem thử thế nào không?”

Ôn Đồng cầm một cái lên, nói: “Không tò mò, cái này bọn chị lúc bấy giờ coi như bong bóng mà thổi chơi. Chị cũng chơi từ nhỏ tới lớn rồi.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy sau lưng phì một tiếng, Mộ Mộc đang nín cười, Cận Tây Trầm đứng bên cạnh.

Hiện giờ cô như thể sóng thần cùng núi lở tụ họp một chỗ, muốn trời sụp đất nứt cho rồi, nét mặt đó của Cận Tây Trầm là ý gì, sao lại âm u lạnh lẽo thế.

“Thổi bong bóng, chơi từ nhỏ đến lớn. Đợi lát nữa cháu tới thị phạm cách sử dụng chính xác của bao cao su.” Cận Tây Trầm nói.

Nói rồi lướt qua cô đi lên bục, cầm loa phóng thanh trên bàn, vẫn tao nhã như thể trên tay là một micro cao cấp. Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm, giải thích cho người dân Kenya đang ngồi dưới cái nắng mặt trời về lây nhiễm AIDS và cách điều trị.

Vốn dĩ là khoảnh đất trống ồn ào nhưng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, ai nấy đều chăm chăm nhìn về phía anh, nghe hết sức chăm chú.

Ôn Đồng ngạc nhiên ngẩng lên,nhìn thấy xương ngón tay thon dài trắng nõn ấy, giờ phút này đang cầm một cái bao cao su, hàng mi dài thanh tú đến vậy.

Rõ ràng là gương mặt nghiêm túc, ngữ khí giải thích cũng từ tốn không kiêu ngạo, nhưng cô cảm thấy hai má nóng ran cổ họng khô khốc, bất giác nuốt nước miếng một cái.

“Ôn Đồng, qua đây.”

Ôn Đồng cười khổ xua tay, nhưng thấy anh chỉ chỉ cái hộp bao cao su bên tay phải, sau đó lại quay đầu tiếp tục giải thích.

Tiểu Hầu tươi cười đầy ý xấu: “Đừng xấu hổ, em coi như thổi bong bóng chơi đi.”

“Nhãi con cút, đừng có mà bỏ đá xuống giếng.” Tạm Họa giẫm chân Tiểu Hầu đang vui sướng khi người gặp họa, sau đó quay sang vỗ vai Ôn Đồng: “Đừng sợ nhé em gái, đời người chính là quá trình xấu hổ – mất mặt – mất thể diện diễn ra không ngừng, đợi một lúc nào đó em cảm thấy làm gì cũng chả còn mất mặt nữa, thì thế giới này đã nằm dưới chân em rồi.”

“……………..”

Không phải là một cái bao cao su thôi à, cô ngay cả vách núi tuyết còn chinh phục được, lẽ nào không chinh phục nổi một cái bao cao su!

Bước nhanh lên bục, nhận lấy cái túi nhỏ hình vuông màu đỏ trên tay anh. Nhưng lúc nhận vào tay thì cô trợn tròn mắt, đối diện với dân chúng Kenya đen nhẻm, mâu quang dị thường lóe sáng thì bất chợt lòng xót dạ đau.

Cô nào có nghịch qua cái này, ngay cả nhìn còn chưa nhìn, cô làm sao thị phạm chứ.

“Xé bao, cẩn thận đừng để “áo mưa” bị rách.”

Anh chếch cái loa trong tay qua một bên, dùng âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy nhắc nhở.

Ôn Đồng tay run run cẩn thận xé một góc, toàn thân giống như bị lửa thiêu từ trong ra ngoài, trong đầu ầm một tiếng, kế đó lấy khí thế lửa cháy lan đồng cỏ tách tách đốt tới gót chân.

Giọng nói lành lạnh ôn nhuận truyền đến bên tai, tựa như suối trong đánh vào đá tảng. Không chỉ không hề loại trừ khô nóng của cô, ngược lại càng giống như dùng cái lông vũ trêu đùa nơi đầu quả tim, như thêm dầu vào lửa càng lúc càng rực cháy.

Đợi tới lúc cô rốt cuộc run rẩy xé cái túi, lấy món đồ hình tròn tron gsuốt ấy ra, Nhị Triều mặt mày đỏ lựng đứng sau lưng đã chạy lên, đem cái mâm trong tay đặt trước mặt cô.

Cô nhìn chằm chằm.

Cà…. Cà rốt? Củ cà rốt dựng đứng?

“Cái này….. dùng cái này thị…… thị phạm.” Nói rồi anh nhanh chóng cúi đầu, đứng phía sau Cận Tây Trầm, không dám ngẩng lên.

“Còn về cách thổi bong bóng đừng có dùng nữa. Dùng ngón tay chọc về trước, loại bỏ không khí, rồi trùm lên trên củ cà rốt. Lúc trùm lên nhớ chừa một khoảng trống phía trước.” Giọng anh trầm thấp, xa xăm như từ chân trời vọng đến.

Sử dụng bao cao su mà thôi, có cần phải dùng giọng nói trêu người thế không! Nhưng ngẫm lại, giọng anh vốn đã như thế, vừa trầm vừa lạnh, nói bừa cái gì cũng có thể cưa được khối cô gái. Vốn không cần tận lực đè thấp, giọng nói đã trầm trầm dễ nghe.

Ôn Đồng ác ý nghĩ, người này làm bác sĩ gì chứ, phải làm nam chủ truyền bá sắc tính mới phải.

“Được rồi được rồi, cháu biết dùng thế nào, xin chú im giùm.” Ôn Đồng chật vật thốt ra mấy chữ, thái dương đã lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc mai dán bên thái dương càng để lộ gò má đỏ bừng gần như sắp trích ra máu.

“Được rồi, đi xuống đi.”

Mặt mày hùng dũng oai vệ đi lên, giống như rất chi thành thạo. Kết qua chưa tới nửa phút thì từ mặt cho tới gáy, thậm chí cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

Ôn Đồng như thể được tha bổng thở phào một hơi, mẹ nó quá mức bẽ mặt. Ở trước mặt đông người như vậy làm mẫu làm thế nào sử dụng bao cao su? Chuyện này nếu nói cho con bạn thân nghe, ít nhất nó sẽ cười hết ba năm.

“Nhị Đồng, Tam Họa đại huynh đệ, bây xem mới rồi có phải thầy cười không?” Tiểu Hầu nhìn Ôn Đồng vừa chạy băng qua, lấy tay huých huých Tam Họa bên cạnh.

“Cậu dẹp trò bắt chước tiếng Đông Bắc của tôi đi, giọng Đài Loan êm ái hay rứa không nói cậu nói tiếng Đông Bắc mần chi.” Tam Họa lườm Tiểu Hầu một cái.

(Mic: Tiểu Hầu nhại tiếng Đông Bắc nên mình xin phép dùng một vài từ địa phương cho có cảm giác chân thực. Nếu có sai sót, mong các bạn lượng thứ *cúi đầu*)

Tiểu Hầu bỉ ổi phản bác: “Nói tiếng Đông Bắc của cậu thì răng, tôi không nói một câu cậu vẫn có thể đập tôi một trận thì răng, chỉ cho cậu nói không cho tôi nói à. Chính là học tập bạn học theo bạn đóa, cậu có thể đập tôi.”

Tam Họa quay đầu bỏ đi, cầm một cục gạch rồi trở lại, kê dưới ót Tiểu Hầu: “Lần sau còn bắt chước tôi tôi cũng sẽ mặc kệ, đem tay chân cậu bứt gãy, đập gãy xương sườn, thầy Cận cười hay không mắc mớ chi đến cậu chứ, cậu quản nhiều như rứa mần chi, thấy cậu đại rảnh. Cây non không uốn không thẳng, cậu còn muốn mần phản nữa coi, xem ra cậu thiếu đòn, ba ngày không đập, trèo nóc dỡ ngói,* muốn chết mừ.”

Thành ngữ, xuất phát từ điển cố Bảo thị có 2 cậu con trai nghịch ngợm, hàng ngày không đi trêu chó ghẹo gà thì phá phách này nọ, nên hàng ngày đều phải “tẩn” một trận mới trở nên ngoan ngoãn hơn. Mùa gặt là mùa bận rộn, chồng Bảo thị đi buôn bên ngoài sơ suất bị gãy chân không về được, vì vậy một mình Bảo thị đầu tắt mặt tối, vất vả cả ngày, đêm đến mệt đến nằm xuống giường liền ngủ. Nửa đêm trời đổ mưa thì bị nước mưa rơi vào mặt nên tỉnh giấc. Đốt đèn mới phát hiện ngói đã bị dỡ, hiển nhiên là “tác phẩm” của 2 cậu con trai, vì vậy tức giận mắng: “Ba ngày không đánh, liền trèo nóc dỡ ngói.”

Tiểu Hầu chết trân, nhìn sườn mặt Tam Họa, khen ngợi tự đáy lòng: “Tiếng địa phương Đông Bắc, bác đại tinh thâm.”

**

Buổi giải thích kết thúc rất nhanh, người dân Kenya lục tục rời đi, trên đất vương vãi xanh xanh đỏ đỏ.

Cận Tây Trầm khom lưng nhặt một hộp giấy ngay ngắn bỏ vào, Nhị Triều và Mộ Mộc cũng nhanh chóng cầm hộp không chạy sang.

Ôn Đồng chạy qua giúp đỡ: “Vì sao họ đều vứt đi? Không hiểu được dùng như thế nào?”

Mộ Mộc thở dài: “Thực ra buổi giải thích như thế này từng tiến hành rất nhiều lần, phổ biến dùng áo mưa bọn chị cũng làm rất nhiều lần, nhưng kết quả thu được rất ít. Bởi vì ở đây, sinh nhiều thêm một người thì sẽ có thêm một sức lao động, ai muốn đi tránh thai chứ.”

Nhị Triều gật đầu: “Họ không có cơ hội tiếp nhận giáo dục, càng không có cơ hội ra khỏi nơi này. Đối với họ mà nói có thể làm việc quan trọng hơn bất kỳ điều gì, hơn nữa rất nhiều trẻ em sinh ra vốn không có tên, đều là dựa theo ngày trong tuần mà đặt tên.”

Ôn Đồng: “Hả?”

Nhị Triều thành thật nghiêm túc, vì thế bắt đầu nói: “Bác sĩ đăng ký ở quốc gia này vẻn vẹn có 121 người. Tỷ lệ trẻ sơ sinh tử vọng là 15,7%, tỷ lệ trẻ em tử vong là 23,5%, tỷ lệ sản phụ tử vong là 0,19%, chiếm tỷ lệ cao nhất trên thế giới. Có nghĩa là cứ mỗi ba mươi ngàn người mới có một bác sĩ, mà trong số mười trẻ em ước chừng có ba trẻ chết non. Trẻ con ở đây sinh ra đều đặt tên theo ngày trong tuần, nếu như sau một tuần mà còn sống sót thì mới có tên gọi chính thức, mà những đứa sống sót đó, ngày trong tuần sẽ trở thành tên gọi thân mật của chúng.”

Đột nhiên yên lặng, ngay cả Tiểu Hầu bình thường ồn ào nhất cũng cúi đầu không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhặt từng cái từng cái bao cao su trên mặt đất.

Cận Tây Trầm nói: “Có một người cầm đi, chứng tỏ buổi giải thích này đã thành công, không cần tiếc.”

—-hum nay Việt Nam thắng——-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.