Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 30



Trước ác mộng

“Hàn Hiểu, con sao lại cầm cái này nhìn chăm chú như vậy? Thế nào, hiện tại muốn kết hôn rồi sao?” Cha lẳng lặng thu hồi kinh ngạc, chậm rãi đi tới trước mặt của tôi, cười đùa một câu. ( Hạ Nguyệt – Lai Khứ )

Tôi nhìn ông, tay cố sức nắm chặt lại sau đó buông ra, hơi rũ mắt thản nhiên nói: “Không ạ, chỉ là đang tìm vài thứ linh tinh thì bắt gặp thôi…” Nói đến đây tôi không tự chủ được lần thứ hai nhìn lại khuôn mặt hai người trên giấy đăng ký, sau một hồi chậm rãi ngẩng đầu nhếch miệng nhìn cha nói: “Ba, mẹ đều đã đi nhiều năm như vậy rồi, sao ba còn chưa quên mẹ?” Chữ ‘đi’ này có lẽ cha tôi sẽ vĩnh viễn không hiểu hàm ý trong đó, tôi cũng không muốn ông biết.

Cha nghe xong, trên mặt nội liễm trầm tĩnh như nước, tươi cười nói: “Vẫn lo ba một mình cô đơn đấy à ?”

“Ba, con chỉ muốn biết tâm tình của ba thôi…” Muốn biết ba có tình cảm gì với bà ta, có đúng hay không nhiều năm như vậy vẫn không buông quá khứ.

Cha nhìn tôi, dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Kỳ thực… Cũng không thể nói là quên hay không quên, mấy năm nay vội vàng bận rộn quá nên đâu có thời gian nghĩ tới mẹ con.”

Tôi nhìn cha một bộ tĩnh nhã, trong lòng tê rần, ông đã thực sự không thèm để ý tới bà ta rồi đi.

Mấy năm nay không phải không có người thích cha, nhưng ông luôn luôn yên lặng lảng tránh, nên bên cạnh cũng sẽ không có người nào. Cuộc sống trở lại một lần nữa khiến tôi không chỉ hận Hứa Khả, mà còn nghĩ rằng phụ nữ là không thể tin, vậy cha có phải cũng có cùng một dạng tâm tư như thế hay không?

“Ba, đi rồi thì sẽ không thể trở về nữa, cũng không thể cả đời nhớ mãi chuyện quá khứ, nhiều năm như vậy rồi mà ba vẫn không động tâm với ai sao?” Tôi nhìn cha hỏi.

Ông ngẩn người sau đó tiến lên vỗ vỗ đầu của tôi hàm cười hỏi: “Cái tên nhóc thối nhà con trong óc đang nghĩ loạn thất bát tao cái gì đó, biết xúi giục từ lúc nào rồi thế, hiện tại còn muốn làm mai mối cho cha, có phải có người yêu mến bên ngoài mà sợ ba phản đối nên muốn đẩy ba đi.”

Biết cha là đang lảng sang chuyện khác, tôi cũng không nói gì tiếp mà chỉ nhún vai hùa theo lời ông: “Không, chỉ là cảm thấy nếu cha có người bên cạnh thì con sẽ an tâm hơn.” Sau đó cầm giấy đăng ký trên tay đưa cho ông, ông tiếp nhận rồi tiện tay đặt ở trên bàn, thần sắc đạm nhiên, nhìn không ra chút lưu luyến nào.

Cha đại khái từ lâu đã buông bỏ bà ta rồi, chỉ là bên người còn chưa có một người thích hợp mà thôi. Hạng người gì mới có thể ở lại bên cạnh cha nhỉ? Tâm tư tôi khẽ dao động, nhưng cũng có chút mờ mịt, cha đủ cường đại đủ trầm tĩnh, ở bên cạnh ông hẳn cũng phải đủ dũng khí cùng tin tưởng.

“Được rồi, Hứa Kiệt đâu? Ba nghe Tiểu Lý nói con cùng cậu ấy trở về, sao giờ không thấy người đâu?”

Nghe được tên Hứa Kiệt khiến lòng tôi thấy ấm áp hơn, lấy lại tinh thần cười cười nói: “Cậu ấy ngủ rồi, hơi mệt chút.”

Cha nghe xong nhìn tôi gật đầu: “Như vậy cũng được, cũng do thân thể của cậu ấy không có mạnh khỏe như con, để cậu ấy thoải mái nghỉ ngơi chút đi.”

“Dạ.” Nghĩ đến nguyên nhân Hứa Kiệt mệt mỏi, ý cười trên mặt tôi càng sâu thêm.

“Con cũng mệt rồi đi, nghỉ ngơi chút đi, cha đi chuẩn bị ít đồ ăn, đêm nay sẽ không đi ra ngoài ăn.” Cha vỗ vỗ vai của tôi, vui vẻ nói.

“Dạ. Được rồi ba, thân thể của Hứa Kiệt không được tốt, ăn đồ cũng không thể quá nhiều chất dầu mỡ.”

Cha nghe xong nhìn tôi lắc đầu bật cười.

Sau khi cha xuất môn, tôi trở lại phòng, Hứa Kiệt đang nằm trong chăn bông mềm mại mà say ngủ. Nhưng cậu vẫn không có được an ổn, thường thường khẽ thì thào lẩm nhẩm vài tiếng, cặp mi tú khí nhẹ nhàng nhăn lại. Tôi tiến lên giúp cậu chỉnh lại góc chăn, cậu giật giật thân thể, chậm rãi mở to đôi mắt xinh đẹp.

“Đánh thức em rồi à?” Tôi nhàn nhạt hỏi, cậu ngáp một cái ngồi dậy nhu nhu mắt, nói: “Không, em không muốn ngủ nữa, đủ rồi mà, bác Hàn còn chưa trở lại sao?”

“Ba vừa trở về rồi, nhưng lại đi ra ngoài mua thức ăn.”

“A?” Hứa Kiệt sửng sốt, sắc mặt đỏ lên , nói: “Bác trai đã trở về mà sao anh không gọi em tỉnh lại.”

Tôi nghe xong thấp giọng cười cười nói: “Ba của anh cũng sẽ không để ý đâu. Có muốn nghỉ ngơi một lát nữa không?”

Hứa Kiệt lắc lắc đầu nói: “Không ngủ nữa, ngủ không được nữa đâu.”

Lý giải tâm tình lúc này của cậu nên tôi cũng không khuyên cậu ngủ tiếp, chỉ là nhìn cậu xoa thắt lưng, bộ dạng cậu có phần khó chịu, tôi thấp giọng nói: “Vậy anh giúp em xoa bóp nhé, sẽ thoải mái hơn chút.”

Hứa Kiệt nhìn tôi gật đầu.

Cậu nằm úp sấp trên giường, tôi ở phần eo của cậu bóp qua bóp lại, thường thường hỏi cậu lực đạo ra sao. Hứa Kiệt thuộc về hai chữ tinh tế, cả người rất tinh xảo, đương nhiên thân thể cũng thế, thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông viên nhuận, còn có làn da trắng nõn, sờ lên rất có xúc cảm, lại đặc biệt dễ chịu.

Tay của tôi ở phần eo cậu vuốt ve, cổ Hứa Kiệt chậm rãi đỏ lên, đỏ ửng kéo dài đến phía dưới lớp quần áo, làm cho tôi không khỏi đứng núi này trông núi nọ.

“Hàn Hiểu, được rồi.” Khi tâm tôi vừa động, Hứa Kiệt liền ngồi dậy đẩy tay tôi ra, trừng mắt liếc tôi nói: “Được rồi.”

Tôi nhẹ nhàng hé miệng không nói chuyện, nhìn cậu đem chính mình vây thật kín, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

“Hàn Hiểu, để về trường rồi làm có được hay không?” Cuối cùng ở khi ra khỏi cửa phòng, Hứa Kiệt đột nhiên kéo tay của tôi, ở bên tai tôi nói nhỏ một tiếng: “Lúc quay về trường, em sẽ bồi thường anh thật nhiều.”

Tôi nhìn cậu nhíu mày, trong tâm đầy cảm động, vì vậy nhéo nhéo khuôn mặt nóng rực ửng đỏ kia, thản nhiên nói: “Anh đâu phải loại người làm khó người khác, nhưng anh sẽ nhớ kỹ lời nói hôm nay của em, quay về trường sẽ tùy ý anh đấy nha.” Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười, đỏ ửng trên mặt chưa tiêu tan.

Tôi cùng Hứa Kiệt ra khỏi phòng thì cha vẫn chưa trở về, hai người ở trong phòng khách ngồi xuống, tôi mở TV rồi rót cho cậu một cốc nước nóng, cậu vốn không thích đồ uống có chất kích thích, không giống tôi cứ theo thói quen là cầm bia thay nước mà tu ừng ực.

Cùng cậu dựa vào nhau , hai người trò chuyện không bờ bến, không bao lâu cha mới mang theo đồ ăn trở về.

Vừa vào thấy Hứa Kiệt cha liền khẽ mỉm cười nói: “Thế nào, thân thể con tốt lên chưa?”

Hứa Kiệt vội vàng buông cốc nước đứng lên nói: “Con chào bác.” Dáng vẻ cung kính khiến cha ngẩn người sau đó cười ra tiếng.

“Sao mới một hai tháng không gặp mà con đã khách khí như vậy, có chút xa lạ rồi nha.” Cha cười đùa một tiếng, sắc mặt Hứa Kiệt hơi đỏ lên, vì phản ứng quá khích của mình vừa rồi.

“Ba, con giúp ba rửa rau.” Nhìn cậu ngượng ngùng, tôi vội vàng đứng lên giải vây.

“Ô, sao chịu khó thế?” Cha nhìn tôi cười cười nhưng cũng không phản đối, Hứa Kiệt vốn cũng muốn hỗ trợ lại bị tôi đặt lại trên ghế salon.

“Thân thể không tốt đừng cậy mạnh, ngày sau vẫn còn cơ hội thể hiện mà.” Cha cũng ở bên cạnh phụ họa.

Lúc ở trong bếp rửa rau, thuận tiện giúp cha một tay, cha nhìn tôi thần sắc có chút phức tạp nói: “Mới chỉ ở ngoài nửa năm, nhìn không ra con đối việc bếp núc cũng lên tay rồi nha.”

Tôi nghe xong chỉ cười không nói.

“Con cùng Hứa Kiệt quan hệ rất tốt.” Cha đột nhiên nói một câu như thế.

Tôi không tiếng động ngẩng đầu nhìn ông, hỏi: “Không tốt sao ba?”

Cha dừng một chút lắc đầu nói: “Cũng không phải không tốt, ba biết con tự có chừng mực.”

Tôi một bên nhẹ nhàng dạ một tiếng, trong lòng lại âm thầm nghĩ, cha có phải đang muốn tôi cùng Hứa Kiệt bảo trì cự ly không? Ông đối tốt với Hứa Kiệt là do đồng tình cùng tán thưởng, có thể nói rằng ông đem cậu coi như nửa đứa con trai, thế nhưng dù sao cũng là một nửa, ông làm cha, đương nhiên không hy vọng tôi giống cậu, cho nên mới căn dặn tôi như vậy đi. Nói vậy, hiện tại thật sự không phải thời cơ cho ông biết sự thật, chờ thêm một chút nữa.

Đêm đó dùng xong cơm nước, trong tâm ấm áp, cha cùng tôi uống vài ly rượu đế, Hứa Kiệt ngồi bên cạnh uống nước trái cây.

Ăn cơm xong, cha vốn muốn thu dọn bát đĩa, Hứa Kiệt cùng tôi kêu ông đừng làm, sau đó tôi vào trong bếp thu dọn. Tuy rằng làm việc này hơi vụng, nhưng chí ít cũng không đánh vỡ bát.

Khi rửa sạch tay đi tới, cha đang cùng Hứa Kiệt nói chuyện, hai người thần sắc an bình, sắc mặt đầy ý cười.

Tôi phát hiện Hứa Kiệt có vài phương diện rất giống cha, cứng cỏi như nhau, ưu tú như nhau, tĩnh nhiên như nhau, trái ngược với tôi, trong khung xương mang theo lãnh ngạo, trong mắt dung không được một hạt cát, đại thể là do di truyền từ mẹ.

“Hàn Hiểu.” Hứa Kiệt giương mắt thấy tôi liền nở nụ cười rồi gọi.

Cha quay đầu nói: “Hàn Hiểu, con đứng sững ở đó làm chi. ” Tôi cười cười đi tới bên người Hứa Kiệt ngồi xuống, không nói gì.

Cha nhìn tôi cười nói: “Được rồi Hàn Hiểu, sắp tới cuối năm rồi, hai ngày nữa con cùng Hứa Kiệt đi mua ít đồ tết đi, thấy thích cái gì thì cứ mua, năm nay có thêm một người thì phải càng thêm náo nhiệt.”

Tôi gật đầu, Hứa Kiệt nhìn cha một chút lại nhìn tôi một chút, cuối cùng đem ly trà trong tay đặt ở trên bàn thủy tinh.

Tôi nhìn sắc mặt cậu có điểm không được tốt, cho rằng thân thể cậu khó chịu vội vàng mở miệng hỏi: “Làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu hay không? Có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”

Cha cũng đứng lên nói: “Ngồi máy bay cũng cả nửa ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, có việc ngày mai nói tiếp.” Nói xong ông liền trở về phòng, bởi vì ông biết nếu mình không rời đi trước, Hứa Kiệt chắc sẽ không rời đi.

Cha đi rồi tôi cùng Hứa Kiệt cũng trở về phòng.

Sau khi đóng cửa, tôi đem cậu kéo vào trong ngực hôn nhẹ, thấp giọng nói: “Làm sao vậy? Thân thể rất khó chịu ư?”

Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi cười khổ: “Hàn Hiểu, em phải về nhà đón năm mới.”

Tôi vốn muốn hỏi vì sao, nghĩ lại lại không hỏi ra miệng được.

Cậu dù sao cũng là người có cha có mẹ, nếu như ở nhà tôi đón năm mới tựa hồ có điểm không tốt.

“Anh cùng em trở về nha, rồi quay lại đây.” Suy nghĩ một hồi tôi mới nói

“Nói cái gì ngốc thế.” Hứa Kiệt hướng tôi cười: “Người trong thôn đại khái cũng biết chuyện em là đồng tính luyến ái rồi, nếu anh tới nhà em mừng năm mới thì người ta sẽ nói thế nào đây, em không muốn làm cho bác trai cùng anh ở trước mặt người bên ngoài… Hơn nữa, bọn họ là cha mẹ cùng chị em mà, không phải người ngoài đâu.”

“Anh sợ cha mẹ em không hiểu em.” Tôi nhìn cậu tươi cười hạnh phúc, nhẹ giọng mở miệng nói, không phải cha mẹ nào cũng đều có thể tiếp thu con của mình đồng tính luyến ái, cho dù là cha, tôi cũng không nắm chắc được ông sẽ tiếp thu nổi, nhưng tôi biết ông sẽ không trách tôi, cũng sẽ không đem việc này truyền ra ngoài. Cha tôi luôn nuông chiều tôi một cách thầm kín.

“Anh đang nghĩ lung tung cái gì đấy.” Hứa Kiệt nhìn tôi buồn cười, cuối cùng cậu nhìn thần sắc tôi lo lắng thì chậm rãi thu hồi ý cười: “Em hứa với anh, nếu có chuyện em sẽ gọi cho anh ngay.”

Nghe cậu nói như vậy tôi mới hơi buông tâm, sau đó ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Hiện tại cách lễ mừng năm mới còn sớm lắm, ở lại nội thành chơi vài ngày đi.” Hứa Kiệt gật đầu, tôi vươn tay ôm lấy cậu.

Rất nhiều năm sau, lần Hứa Kiệt về nhà này đều thành ác mộng của tôi, tôi luôn hỏi đi hỏi lại mình rằng lúc đó tại sao lại yên tâm mà để cậu trở về.

Rõ ràng là đã sống lại một lần, biết rõ sau khi cậu rời cao trung sẽ không có người nhà giúp đỡ, biết rõ chị cậu cùng người nhà đã đoạn tuyệt quan hệ với cậu, tôi lại tin lời cậu, cứ như thế để cậu đi về… Tôi nghĩ cũng chỉ là vài ngày, chỉ là không ngờ mấy ngày này sẽ trở thành ác mộng suốt đời không quên được của tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.