Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 23



Nắm tay suốt đời

Nhìn biểu tình học trưởng thất sắc cùng khuôn mặt bác sĩ trấn định, tôi lại lần thứ hai cảm thán thế giới này thật nhỏ, người mình biết đi một vòng đều quen nhau.

Ở dưới ánh mắt trừng trừng của bác sĩ tôi gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, kỳ thực trong lòng mơ hồ có chút chờ mong cậu đang bận rộn, hoặc là điện thoại di động không liên lạc được, hay không thể nghe, nhưng trời phụ lòng người, điện thoại mới vang lên một tiếng đã có người nghe. Trong lòng tôi cười khổ nhưng trên mặt vẫn tươi cười hỏi cậu có thời gian không, ăn cơm hay chưa, cùng Âu Phong Minh đàm phán thế nào rồi… Tôi nói mấy câu lòng vòng không vào trọng điểm, không phải không muốn cho cậu tới đây, chỉ là cảm thấy có chút quỷ dị, bác sĩ độc miệng mới gặp qua một lần đã mời chúng tôi đi ăn cơm, có thể không quỷ dị sao?

Hứa Kiệt nhất nhất trả lời, tôi lại im lặng, sau đó Hứa Kiệt ở đầu kia điện thoại nhỏ giọng nói: “Hàn Hiểu, anh làm sao vậy?” Thanh âm kia mơ hồ mang theo tia cẩn thận dè dặt, tôi nghe xong trong lòng khẽ run lên, sau đó nhẹ nhàng cười cười nói: “Không có gì đâu, em hiện tại ở nơi nào? Có người mời chúng ta ăn cơm.” Người này tuy rằng không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng là người mẫn cảm, tôi không thể để cho cậu cảm thấy bất an.

“… Mời chúng ta ăn cơm ?” Hứa Kiệt nghi hoặc.

Tôi ừ một tiếng nói: “Em cũng biết họ đấy, là học trưởng cùng người yêu anh ấy, người yêu anh ấy chính là bác sĩ coi bệnh lần trước cho em.” Lời nói của tôi có điểm mơ mơ hồ hồ, nhớ tới đêm đó tôi thô bạo, cảm thấy trên mặt nóng bừng.

“…..Hàn Hiểu ý của anh là…” Thanh âm Hứa Kiệt có chút do dự cùng chần chừ, lại như bao hàm vui sướng thật nhiều, tôi đang muốn nói cái gì đó, bác sĩ đột nhiên đem điện thoại di động của tôi giật qua, tự mình nói chuyện: “Chúng tôi hiện tại ở dưới phòng khám bệnh XX, chờ cậu đấy.” Sau khi nói xong, bác sĩ lưu loát cúp điện thoại, ném lại cho tôi. Tôi nhận lấy rồi nhìn hắn cười khổ.

Học trưởng nhìn tôi như có điều suy nghĩ, bác sĩ lại rút ra một điếu thuốc, vừa hút vừa thổi khói về hướng tôi, lạnh lùng nói: “Ăn cơm cũng không muốn à, sợ tôi ăn vị kia của cậu sao?”

“Không.” Tôi cười cười nói, ngay cả có tôi cũng không dám nói lung tung, không phải sợ anh đâu mà là sợ hành động bạo lực của học trưởng kìa.

Bác sĩ thoáng nhìn tôi rồi tiếp tục hút thuốc.

Học trưởng lại nhìn tôi, anh khẽ nhăn mi nhưng cũng không nói gì, trên mặt lại mang theo trầm tĩnh, dưới sự cảm nhận của tôi, trầm tĩnh của anh mang theo một tia nguy hiểm nói không rõ là gì, tôi nghĩ anh đại thể cũng đoán được ‘vị kia’ của tôi là ai rồi.

Trước khi Hứa Kiệt tới chúng tôi đều trầm mặc, sau đó không bao lâu liền nhìn thấy Hứa Kiệt từ trên taxi đi lại phía chúng tôi, khi cậu đến gần tôi mỉm cười với cậu.

Hứa Kiệt hướng tôi cười cười sau đó nhìn về phía học trưởng cùng bác sĩ.

“Xin chào, tôi là Thẩm Tuấn.” Bác sĩ thấy Hứa Kiệt liền dập thuốc, sau đó vươn tay thản nhiên chào hỏi. Tôi nhìn hắn như thế mà cười khổ, hắn quả nhiên không thích gặp tôi nhưng thật ra lại cực thích Hứa Kiệt.

“Xin chào, em là Hứa Kiệt.” Sau khi hai người bắt tay, học trưởng tiến lên ôm eo bác sĩ, anh thấp giọng nói: “Bảo bối, em chắc đói bụng rồi, chúng ta trước đi ăn cái gì đi.”

Thẩm Tuấn ừ một tiếng.

Tôi cùng Hứa Kiệt nhìn lẫn nhau một cái rồi đi theo sau hai người đó.

Dọc đường học trưởng vẫn luôn ôm thắt lưng bác sĩ, không nhìn những ánh mắt xung quanh, tôi đi ở phía sau mới phát hiện chân bác sĩ lúc đi có chút khập khiễng. Học trưởng vẫn luôn cẩn thận ôm hắn bước đi, hình ảnh như vậy thật giống như lão phu lão thê cùng nhau đi qua suốt cuộc đời vậy.

Tim tôi cũng rung động, mắt lướt qua Hứa Kiệt, cậu vừa lúc cũng hướng tôi nhìn lại, con ngươi tinh lượng mơ hồ mang theo một tia chờ mong mà dè dặt.

Tôi hé miệng rồi lại nhìn đi hướng khác, lặng lẽ cầm lấy tay cậu, Hứa Kiệt hơi run rẩy rồi cũng chậm rãi nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau quả thực có một hương vị ấm áp không nói thành lời được.

Học trưởng cùng bác sĩ bảy vòng tám chuyển, cuối cùng đi tới một nơi tên là Hầu Ký, dù ở giữa hai con phố phồn hoa nhưng nó không hề nổi bật, nơi này thật đúng là khó tìm.

Người phục vụ đứng ở cửa vừa thấy hai người thì cười tươi như hoa nở: “Vẫn vị trí cũ sao?” Học trưởng gật đầu.

Theo bọn họ đi vào mới biết được đây là nhà hàng buffet, bên trong trang trí rất đẹp, tổng cộng ba tầng, cầu thang gỗ màu đỏ xoay tròn đi lên, đèn thủy tinh trên trần rọi sáng nhu hòa.

Chúng tôi đi tới một phòng ở lầu ba, vừa vào cửa học trưởng đã kéo bác sĩ vào phòng ôm hôn nồng nhiệt, tôi vốn tưởng rằng bác sĩ sẽ phát hỏa, chưa từng nghĩ hắn chỉ an tĩnh tiếp nhận.

Tôi cùng Hứa Kiệt nhìn nhau, cuối cùng tôi hôn lên trán cậu, mặt Hứa Kiệt đằng đằng mà đỏ.

“Hàn Hiểu, thực không nhìn ra cậu ngây thơ như thế.” Thanh âm học trưởng trêu tức truyền đến, tôi nhìn anh khẽ mỉm cười nói: “Học trưởng dù sao cũng ăn nhiều cơm hơn em mà, sao có thể so sánh được.”

Học trưởng nở nụ cười nhìn bác sĩ nói: “Bảo bối, biết tôi vì sao thích Hàn Hiểu rồi đi…”

“Thích?” Mặt bác sĩ đột nhiên thay đổi, nhìn học trưởng cười lạnh nói: “Nếu thích có thể đem cậu ta mang về nhà.”

“Bảo bối, tôi nào dám a.” Học trưởng sắc mặt trong nháy mắt ai oán, anh vội nói: “Thể xác và tinh thần của tôi đều thuộc về em, Hàn Hiểu sao có thể so với em chứ.”

“Không gọi đồ ăn gì sao?” Khuôn mặt bác sĩ lạnh băng nói ra lời tỏ ý phiền chán, ngoài miệng tuy là quay mặt nói với học trưởng, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn về phía tôi, như vậy thậm chí có một cỗ mị hoặc nói không nên lời, tôi gãi mũi cười khan một tiếng, xem ra bác sĩ thực sự ăn dấm rồi.

Học trưởng lập tức đứng lên gật đầu như con gà mổ thóc, vì vậy ngày hôm nay tôi lại gặp được hình ảnh Chu Quang thứ hai.

Tôi dắt Hứa Kiệt đi vào, cậu lấy lại tinh thần nhìn học trưởng rồi lại nhìn bác sĩ, cuối cùng nhìn về phía tôi, ánh mắt rất quấn quýt, tôi cười nhàn nhạt với cậu.

“Hàn Hiểu, đi lấy đồ ăn đi.” Học trưởng hướng tôi nói, tôi đứng lên nhìn Hứa Kiệt khẽ mỉm cười nói: “Anh đi lấy đồ ăn, em ở đây chờ anh nhé.”

Hứa Kiệt dạ một tiếng.

“Hàn Hiểu, cậu giữ bí mật không tồi đâu đấy.” Cùng học trưởng đi xuống, anh liền ung dung nói ra một câu.

Tôi giương mắt nhìn về phía anh, anh hướng tôi cười cười nói: “Cậu là thẳng đi.”

Tôi hé miệng nói: “Thẳng hay cong có quan trọng đến thế không?”

“Đương nhiên quan trọng.” Học trưởng mi phong hung hăng nhăn cùng một chỗ, anh nói: “Biết bảo bối nhà tôi vì sao thích Hứa Kiệt nhà cậu không?” Nói xong lời này học trưởng nhìn tôi khẩn trương hề hề nhỏ giọng nói.

Tôi nhíu mày thuận miệng nói câu: “Chẳng lẽ anh là thẳng?”

“Làm sao cậu biết?” Học trưởng đột nhiên rống lên, toàn bộ người trong nhà hàng hướng chúng tôi nhìn lại, học trưởng không để ý ánh mắt người khác, túm lấy cổ áo tôi hung ác hỏi han: “Lẽ nào tôi bây giờ còn giống một thẳng sao? Thực sự rất giống sao? Trách không được bảo bối nhà tôi thời thời khắc khắc đều như ăn bom hẹn giờ, nguyên lai là trong tâm bất an a, tôi đây không cho em ấy cảm giác an toàn a…”

Anh càng nói càng cầm cổ áo tôi chặt hơn, lúc này bất chấp chuyện mất mặt ở trước công chúng, tôi giãy giụa đẩy tay anh ra, hô: “Buông tay…” Đẩy tay anh ra rồi, tôi nói: “Em chỉ suy đoán lung tung thôi.”

Học trưởng nghe xong trong nháy mắt mặt anh suy sụp hẳn, tay cũng theo thế buông ra, anh ôm đầu, cả người đột nhiên toát ra chán chường, sau đó đối tôi tràn đầy ưu thương mà nói: “Hàn Hiểu, cậu biết không, người trong giới yêu người ngoài giới là rất thống khổ. Cho nên bảo bối nhà tôi mới lưu ý vị kia nhà cậu như thế.”

Tôi khóe miệng co rút còn chưa mở miệng, học trưởng càng bới tóc, chăm chú nhìn tôi rồi nói: “Cậu có muốn nghe chuyện của tôi không?”

“Không muốn.”

“Vì sao?”

“Anh bỏ được vị kia của anh chịu đói sao.”

“Lời vô ích, đương nhiên là không.”

“…” Tôi cũng luyến tiếc để Hứa Kiệt chịu đói, bởi vì cậu quá gầy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.