-“Còn chung sống hòa bình thì sao?”
Giai Kỳ hỏi.
Bạch Tuấn Thành: “Tôi rảnh lắm sao?”
“Vậy thì ok.” Giai Kỳ nhận được đáp án hài lòng, tâm trạng cực tốt muốn đăng lên bảng tin, nhưng điện thoại không ở bên mình, nên quyết định lát nữa sẽ tìm tiếp.
Lại trôi qua hai ngày, tất cả đều rất bình lặng.
Ngày thứ ba trở về nhà, dù Bạch phu nhân không thích Giai Kỳ thì quà nên có vẫn sẽ có, Bạch phu nhân đã chuẩn bị hết cho hai người họ mới để Bạch Tuấn Thành lái xe về nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc ở trong biệt thự Mạc Tuyết thành phố A, đó là tiểu khu do nhà họ Mạc tự phát triển, cũng là quần thể biệt thự đầu tiên do tập đoàn Mạc Thị bọn họ xây dựng, biệt thự Mạc Tuyết ở thành phố A, mà nhà họ Bạch ở thành phố C, hai nơi cách nhau vừa hay trải dài khắp nội thành. Phải mắt lên hai tiếng đồng hồ lái xe.
Trên đường đi, Giai Kỳ ngồi ở ghế phụ ôm lấy điện thoại vừa bị mất, vui vẻ chơi trò chơi, hỏi:
– “Anh có kiêng kỵ hay không thích ăn gì không?”
Bạch Tuấn Thành lái xe lúc nào cũng chú ý tình hình giao thông, nghe Giai Kỳ hỏi vậy, anh lập tức trả lời:
-“Cà rốt, cà chua, quả trân châu.”
Hai người họ thông qua hai ngày sống chung hòa bình, có những lời tự nhiên cũng nói rất rõ ràng, Giai Kỳ đồng ý với Bạch Tuấn Thành sẽ chủ động đề nghị chia tay với ông nội Bạch, điều kiện là Bạch Tuấn Thành dám chọc cô một lần, cô sẽ mặt dày mày dạn ở nhà họ Bạch không đi đâu cả.
Đêm hôm trước Giai Kỳ tìm được Bạch Tuấn Thành quyết định nói rõ một số chuyện để sau này dễ sống chung, cô đối mặt với Bạch Tuấn Thành hỏi:
-“Anh chính là không muốn cưới tôi, chán ghét tôi mà, dù sao tôi cũng không thích anh, cũng ủng hộ ly hôn, cho nên hiện tại hai chúng ta được xem như ở chung một trận doanh. Nếu chúng ta đều muốn ly hôn, vậy anh hãy cho tôi chút thời gian, tôi giúp anh xử lý ông nội, đến lúc đó hai chúng ta ly hôn một cách hòa bình, tóm lại là tốt hơn so với việc cả hai đều có kết cục thê thảm khiến người ta chê cười.
Bạch Tuấn Thành buông tờ báo xuống nhìn cô gái tỉnh quái lanh lẹn đang nói chuyện với mình, buồn cười hỏi:
– “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Giai Kỳ không rõ nguyên nhân, không phải ngày đầu tiên cô đã giới thiệu sao, quên nhanh như vậy à.
Nhưng cô vẫn trả lời:
-“Hai mươi.”
Trên mặt Bạch Tuấn Thành hiện ra ý cười, hiếm khi anh hứng thú:
-“Trước mắt, cô là người nhỏ tuổi nhất trong đám đàm phán với tôi. Nói cho tôi biết cô sẽ thuyết phục ông nội như thế nào, thì tôi sẽ đông ý với cô.”
-“Chậc, người rừng tự có diệu kế. Nếu anh không chọc tôi, tôi sẽ giải thoát anh sớm hơn một chút. Dù sao anh cũng nói tôi còn trẻ. Trì hoãn hai ba năm, tôi cũng không sợ, dù sao sau khi tôi ly hôn cũng mới hơn hai mươi tuổi, còn nhiều thanh xuân để tôi tiêu xài. Nhưng anh thì lại khác, ông chú hơn ba mươi tuổi ai còn cần chứ.”
Giai Kỳ nói xong, Bạch Tuấn Thành đến phòng sách, rồi không còn thấy anh xuất hiện nữa…Trên xe, Giai Kỳ ghét bỏ Bạch Tuấn Thành kén ăn:
-“Lớn như Vậy. rồi còn không ăn cà chua, cà rốt, vậy sao lại cao như vậy. ” Sau đó lại tự lẩm bẩm “Tôi ăn hết”. Ỷ Bạch Tuấn Thành lái xe, nhìn ra ngoài cửa sổ: ” Đêm đó, Bạch Tuấn Thành cho rằng mình không thể nói chuyện nhiều với Giai Kỳ, bởi vì tức chết người rồi, anh không muốn tức chết vì cái miệng của Giai Kỳ.
Anh không cảm thấy mình lớn tuổi, mãi đến khi Giai Kỳ nói ra miệng, Bạch Tuấn Thành trở về phòng sách tự suy nghĩ về vấn đề tuổi tác của mình, hình như bản thân quả thật đã già thì phải.
Sáng sớm, ông bà Mạc đã đứng đợi ở cửa, bọn họ rất hài lòng với chàng rể này, nhất biểu nhân tài, trong người long phượng, đặc biệt là bề ngoài xuất sắc, không có dính scandal.
Ông Mạc có kinh nghiệm thương trường nên có thể tán gẫu rất nhiều đề tài với Bạch Tuấn Thành, có mấy quan điểm tương đối nhất trí, điều này khiến cho ông Mạc càng thêm hài lòng với chàng rể này. Tầm nhìn độc đáo, tầm nhìn dài hạn. Đến giờ, chỉ có Bạch Tuấn Thành là doanh nhân xuất sắc nhất mà ông Mạc thừa nhận.
Giai Kỳ vào phòng bếp hỗ trợ, nhà họ Mạc chỉ là biệt thự nhỏ hai tầng, rộng khoảng ba trăm mét vuông, không thể so sánh với nhà họ Bạch, nhà họ Bạch chiếm diện tích có thể dùng mẫu để tính, mặc dù nhà họ Mạc nhỏ nhưng có hạnh phúc là đã đủ rồi.
Dù sao cũng là người cầm lái của một công ty, diễn xuất gì đó làm rất đúng chỗ, Giai Kỳ nhớ đến mình chịu ấm ức ngày đầu tiên ở nhà họ Bạch:
-“Bạch Tuấn Thành, bây giờ đến tôi rồi. Hừ, không ngờ đến đúng không.”
Cho nên, cô đã đặc biệt “cảm ơn” Bạch Tuấn Thành, dặn dò phòng bếp rằng Bạch Tuấn Thành thích nhất là ăn cà rốt, cà chua, còn có quả trân châu, lúc nấu ăn thì thêm một chút.”