Sau khi thu dọn đồ đạc của Giản Chước Bạch xong, hai người tạm biệt vợ chồng Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn.
Một chiếc Aston Martin lái ra khỏi Thủy Minh Loan, tăng tốc về phía Giản Khê Đình.
Trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên đường theo tốc độ xe chạy, tạo thành hai vệt sáng màu vàng ấm áp.
Tiếng gọi “Công chúa điện hạ” mà anh vô tình thốt ra khi thu dọn đồ đạc lúc trước, cùng cuốn vở màu hồng được tìm thấy sau đó đã gợi lại nhiều mảnh vỡ của quá khứ. Hai người ôm hai tâm tư khác nhau, cả hai đều có chút trầm mặc, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Dừng lại ở ngã tư đèn giao thông, Giản Chước Bạch bớt chút thời gian nhìn cô.
Hề Mạn đặt quyển vở ghi chép tiếng Anh ở trên đùi, hai tay cầm điện thoại đang nhìn thông báo trên phần mềm tuyển dụng.
Giản Chước Bạch lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Tiếp theo em định tìm công việc gì?”
Đầu ngón tay Hề Mạn bấm di động, lông mi run rẩy, thuận miệng nói: “Lại phỏng vấn thêm vài công ty nữa.”
Ngón tay Giản Chước Bạch gõ hai lần trên vô lăng, quay đầu: “Bộ phận đầu tư của tập đoàn Giản Trì tập mở rộng tuyển dụng, vì có nhiều dự án nên sẽ tuyển một vài quản lý đầu tư.”
Hề Mạn quay đầu: “Anh muốn tôi làm công anh á? Không thể nào, đừng có mơ!”
Giản Chước Bạch bật cười: “Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng đề cập tới, điều kiện tuyển dụng bộ phận nhân sự của Giản Trì là đánh giá năng lực toàn diện. Trình độ của em có thể không nhất định đủ tiêu chuẩn để xin việc.”
Hề Mạn cắt ngang: “Tôi tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, lại có kinh nghiệm làm dự án, chỉ cần muốn tôi nhất định có thể vào nhé. Nhưng mà tôi không đi, tôi sẽ tìm một nơi tốt hơn!”
Giản Chước Bạch cong khóe môi, giọng nói có vẻ bất cần đời: “Được rồi, vậy ở Lan Thành em tìm một nơi tốt hơn Giản Trì cho tôi xem đi.”
Đèn xanh bật lên, anh đạp chân ga tiếp tục lên đường.
Trong xe lại trở về tĩnh lặng.
Ngồi trong chiếc xe thể thao đắt tiền này, Hề Mạn có chút hoảng hốt.
Khoảng thời gian trước, khi cô nhìn thấy chiếc xe này trong xưởng gốm sứ của Thẩm Tịch Dao, cô còn cố ý đậu xe mình cách xa nó một chút, sợ không cẩn thận đụng trúng nó, có bán thân cô cũng không trả nổi tiền.
Không ngờ bây giờ cô lại có cơ hội ngồi ở bên trong.
Tính đi tính lại một hồi, cộng thêm lần trước hai người đến Cục dân chính, đây đã là lần thứ tư cô ngồi vào.
Hề Mạn hỏi anh: “Anh có biết ông Hoa Tu Trúc, bậc thầy về gốm sứ không?”
Giản Chước Bạch đang điều khiển vô lăng, trên nền đèn đường bên ngoài, nổi bật xương ngón tay thon dài trắng nõn của anh: “Chú tôi là thợ sửa chữa gốm sứ, cùng với ông Hoa là bạn thân.”
Hề Mạn sáng tỏ, gật đầu: “Thảo nào, ngày đó anh tới xưởng gốm tôi cũng đến, vừa vào sân đã nhìn thấy xe của anh, rất bắt mắt.”
“Ồ.” Giản Chước Bạch chậm rãi trả lời, phân tích lời nói của cô, “Em với tôi đến cùng một nơi, em còn nhìn thấy xe của tôi. Ý em đang muốn nói là… em và tôi rất có duyên sao?”
Hề Mạn: “?”
Cô chỉ là cảm thấy trong xe quá yên tĩnh, tùy tiện tìm chủ đề tán gẫu, lại vừa vặn bởi vì chiếc xe này mà nhớ tới chuyện ngày hôm đó, cho nên tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, anh cuối cùng thế nào mà lại liên tưởng đến duyên phận vậy?
Hề Mạn đột nhiên cảm thấy im lặng cũng tốt, liền ngừng nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giản Chước Bạch dư quang liếc cô một cái, nhớ lại ngày hôm đó trong phòng làm việc, sau khi thăm ông Hoa, anh đi xuống từ tầng hai, phát hiện cô cũng đang ở đó.
Cô gái cầm trong tay một mảnh phôi gốm trắng, mái tóc dài hơi xoăn được buộc đơn giản, khuôn mặt gò má trắng nõn trong veo, hàng mi dài dày hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, dáng vẻ nghiêm túc làm việc nhìn rất ngoan ngoãn.
Hoa Dương đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với cô, cô cúi đầu làm việc của mình, mở miệng khép miệng đều nhắc tới anh ba.
—— “Em xác định là muốn tự làm hả?”
—— “Đây là quà sinh nhật cho anh ba, tự mình làm mới có ý nghĩa chứ.”
—— “Nếu em đã học tài chính rồi, sao không gia nhập Bạc Thương giúp Thẩm Ôn, chẳng phải tốt hơn sao?”
—— “Anh ba chăm sóc em rất tốt. Em nghĩ công việc và cuộc sống nên tách biệt thì tốt hơn, em không thể việc gì cũng ỷ lại vào anh ấy. Với lại, nếu em đến công ty anh ấy làm, sau này ở nhà cũng sẽ toàn nói chuyện công việc, thế thì nhàm chán lắm đúng không? Nhà ấy mà, vẫn nên ấm áp một chút, không thể lạnh như băng được.”
Không muốn gia nhập Bạc Thương, là vì cô cảm thấy gia đình thì phải ấm áp một chút, không muốn về nhà vẫn phải trò chuyện công việc với Thẩm Ôn.
Không muốn gia nhập Giản Trì, đơn giản là vì cô không muốn làm việc dưới trướng của anh.
Cho dù hai người đã kết hôn, cô cũng không đặt mình vào vị trí bà chủ.
Giản Chước Bạch mím môi, sắc mặt ủ dột, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng nhanh như tia chớp trên con đường rộng.
Anh đột nhiên tăng tốc, thân thể Hề Mạn hơi lảo đảo, suýt chút nữa thì không cầm chắc điện thoại: “Anh chậm một chút!”
Giản Chước Bạch dường như không nghe thấy, con số trên đồng hồ tốc độ vẫn tăng lên rất nhanh.
Mui xe thể thao mở ra, gió rít gào tràn vào, thổi rối tung mái tóc dài mềm mại của cô.
Lúc đầu cô còn hét kêu lái chậm thôi, sau đó dần dần cũng thích ứng, phát hiện còn rất kích thích, cô nhắm hai mắt giang hai tay ra hưởng thụ, cảm giác như đang bay vậy.
Mặc dù anh lái nhanh nhưng kỹ thuật lái xe rất ổn định, khiến người ta an tâm.
Hề Mạn dần dần không thoả mãn với tốc độ hiện tại: “Nhanh lên, Giản Chước Bạch, anh nhanh nữa lên!”
Bởi vì mui xe mở ra, gió rít bên tai, cô hơi hếch cằm hét lớn, gần như kéo căng cổ họng mà hét.
Nhưng không bao lâu, tốc độ xe chậm lại.
Giản Chước Bạch lại nâng mui xe lên, chạy xe với tốc độ bình thường.
Bây giờ mới là đầu xuân, thời tiết còn chưa nóng lắm, ban đêm lại mát mẻ, anh sợ cô hứng gió nhiều sẽ bị cảm.
Còn chưa chơi đủ, Hề Mạn vẫn có chút chưa thỏa mãn, đưa tay vén đi đám tóc rối bù trên mặt, quay đầu nhìn anh: “Sao lại dừng lại, xe thể thao phải chạy như bay mới sướng.”
Khóe miệng Giản Chước Bạch khẽ cong lên, vẻ mặt nhàn nhã: “Em một lát bảo tôi chậm chút, một lát lại kêu nhanh lên, còn hét to như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
Hề Mạn: “…”
Sắp đến Giản Khê Đình thì Giản Chước Bạch bỗng nhiên nói: “Sắp tới tôi đi công tác mấy ngày, Thằn Lằn giao cho em chăm sóc nhé.”
Hề Mạn nhất thời kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn: “Khi nào vậy?”
“Chuyến bay tối nay.”
“Tối nay anh phải đi công tác, sao còn có thời gian dẫn tôi tới nhà anh trai anh ăn cơm?”
“Anh trai tôi không tin hai chúng ta ở bên nhau, tôi phải đưa em đến đó trước khi tôi rời đi, để cho anh ấy yên tâm chứ?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Hề Mạn cầu khen ngợi: “Biểu hiện của tôi tối nay thế nào?”
Giản Chước Bạch trầm ngâm một lát: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
Hề Mạn bĩu môi, quay đầu đi.
Tối nay cô thiếu chút nữa biến mình thành cao da chó dính lấy anh, cô đã rất nỗ lực đấy nhé!
Editor: quattutuquat
Xe vào Giản Khê Đình, lái vào trong sân, một chiếc Bentley màu đen đậu ở cửa.
Thấy Giản Chước Bạch trở về, thư ký Chu Lương Hàn mặc tây trang bước xuống xe, nhìn thấy một người phụ nữ xuống xe từ ghế phó lái của ông chủ, mí mắt anh ta đột nhiên nhảy dựng, khi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó, đồng tử của anh ta bỗng dưng trợn to.
Đây chẳng phải là người phụ nữ mà Thẩm Ôn nuôi trong nhà sao?
Mấy năm nay Thẩm Ôn đã giấu Hề Mạn rất kỹ, chỉ đưa cô đến tham gia vào vòng quan hệ xã hội sâu sắc nhất của anh ta, chưa bao giờ để cô lộ mặt ra ngoài xã giao.
Bên ngoài đồn rằng trong nhà Thẩm Ôn có nuôi một cô thỏ trắng nhỏ, hơn nữa còn là thiên kim thất thế nhà họ Hề. Nhưng chỉ những người thân thiết với Thẩm Ôn mới có cơ hội nhìn thấy người thật, còn những người khác chỉ là nghe nói mà thôi.
Cũng là hai ngày trước lúc Chu Lương Hàn điều tra Thẩm Ôn, anh ta mới vô tình tìm thấy một bức ảnh hơi mờ của cô.
Người thật đẹp hơn ảnh nha.
Cô có khuôn mặt của mối tình đầu, vẻ đẹp trong sáng lại thuần khiết. Màn đêm mờ ảo tăng thêm vài phần bí ẩn cho cô, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, thanh tú tinh tế, đôi mắt long lanh sũng nước, kiều diễm lay động lòng người.
Chẳng trách người ngoài gọi cô là “Thỏ trắng nhỏ Thẩm Ôn nuôi”.
Nhưng vấn đề bây giờ là con thỏ trắng nhỏ này lại chạy đến chỗ ông chủ của anh ta.
Chu Lương Hàn vẫn không thể tin được, chớp chớp mắt thật mạnh, cố gắng xua đuổi ảo ảnh trước mặt.
Hề Mạn liếc về phía Bentley, hỏi anh ta: “Bây giờ anh đi luôn sao?”
Giản Chước Bạch nói “Ừm”, giơ chìa khóa xe thể thao trong tay ra, đưa cho cô: “Em có việc muốn đi ra ngoài thì dùng xe này đi.”
Hề Mạn kinh ngạc lắc đầu, không dám cầm: “Hay là thôi đi, xe của anh đắt tiền như vậy, tôi sợ lái ra ngoài không cẩn thận đụng hỏng xe, tôi nghèo lắm, không đền nổi đâu.”
Giản Chước Bạch cười ngả ngớn: “Không đền nổi? Vậy thì em bán mình đi.”
Hề Mạn: “…”
“Tất cả mọi thứ của tôi bây giờ đều là của em, không cần em phải đền.” Chìa khóa bị ép nhét vào tay cô, Giản Chước Bạch nói, “Chỉ là phương tiện đi lại, có bảo hiểm rồi em sợ cái gì, đụng thoải mái.”
Chu Lương Hàn ở một bên, đồng tử lại mở to gấp đôi.
Anh ta nghe nói ông chủ coi chiếc xe này như bảo bối, còn đặc biệt vận chuyển nó từ nước ngoài về, mấy ngày trước mới bảo dưỡng một lượt, không cho phép người bình thường chạm vào dù chỉ một chút.
Ngay cả Chủ tịch Giản, anh trai ruột của ông chủ, cũng phải nói khéo nếu muốn lái xe ra ngoài.
Vừa rồi anh dứt khoát giúi chìa khóa xe cho người ta rồi mặc kệ, lại còn nói có bảo hiểm rồi, đụng thoải mái.
Dáng vẻ như kiểu cái xe này không đáng bao tiền.
Vốn dĩ anh ta không quá coi trọng Hề Mạn, dù sao trước đây cũng là người của Thẩm Ôn.
Bây giờ thấy thái độ của ông chủ, Chu Lương Hàn lại nhìn Hề Mạn, không khỏi cảm thấy kính sợ.
Anh ta lịch sự đưa danh thiếp của mình: “Cô Hề, tôi là thư ký của Giản tổng, sau này cô có chuyện gì, xin cứ việc phân phó.”
Hề Mạn ngây người nhìn tấm danh thiếp anh ta đưa tới, lại quay sang nhìn Giản Chước Bạch.
Giản Chước Bạch rất hài lòng với hành vi sáng suốt của Chu Lương Hàn, anh khẽ hếch cằm nói với Hề Mạn: “Cầm đi, nếu em muốn biết lịch trình sắp xếp bên ngoài của chồng em, có thể hỏi cậu ấy.”
Chu Lương Hàn sững sờ tại chỗ.
Hai người này là vợ chồng má ôi!
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới của Tần Viễn chỉ được truyền ra trong giới thượng lưu, người ngoài không biết chuyện này, Chu Lương Hàn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Anh ta chưa bao giờ nghe nói về chuyện Hề Mạn kết hôn, chứ đừng nói đến việc kết hôn với ông chủ của anh ta.
Chu Lương Hàn cố gắng kiềm chế nỗi khiếp sợ, vội vàng sửa lại cách xưng hô: “Thì ra là bà chủ, là tôi có mắt như mù.”
Hề Mạn không ngờ được Giản Chước Bạch sẽ trực tiếp nói cho người khác biết chuyện này, dù sao bọn họ cũng không phải là một cặp vợ chồng bình thường.
Chu Lương Hàn còn đưa danh thiếp bằng cả hai tay, Hề Mạn mỉm cười khéo léo, nhận lấy.
Giản Chước Bạch liếc nhìn đồng hồ, xách đồ đạc mang về từ chỗ anh trai lên lầu, thay quần áo.
Hành lý đã được thu dọn từ trước, anh kéo vali xuống.
Chu Lương Hàn đang đợi ở phòng khách, nhìn thấy thế vội vàng đứng dậy xách vali đi ra xe bên ngoài.
Hề Mạn đang đứng trước quầy nấu ăn trong phòng bếp, vừa mới đun một bình nước nóng, Thằn Lằn liền vòng quanh chân cô bám riết, dụi dụi vào mắt cá chân cô có chút ngứa, cô không nhịn được cười nói: “Thằn Lằn, đừng quậy.”
Nhìn thấy Giản Chước Bạch cách đó không xa, anh đã thay một bộ âu phục công sở được cắt may cẩn thận, ánh đèn vẽ nên những đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, đường nét sắc sảo rõ ràng, cả người toát ra khí chất cao quý, tự phụ cấm dục.
Con ngươi đen láy của anh vừa vặn nhìn sang: “Tôi đi đây.”
Tới chỗ hành lang gần cửa ra vào, Hề Mạn bỗng nhiên gọi: “Chờ một chút.”
Cô đặt ly nước xuống, chạy lon ton đi tới, cân nhắc tìm từ mở miệng: “Chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng có giao kèo một năm thôi, nếu gặp ai cũng nói hai ta là vợ chồng, tương lai ly hôn khó tránh khỏi truyền ra ngoài ồn ào huyên náo, chưa nói đến việc ảnh hưởng đến tôi, có nhiều khả năng sẽ gây phiền phức cho một nhân vật lớn như anh, sau này có phải nên tận lực tránh hay không?”
“Tôi biết.” Giản Chước Bạch bình tĩnh nói, “Nhưng thư ký và tài xế của tôi nhất định phải biết.”
“Tại sao?”
“Họ sẽ thường đến nhà vì lý do công việc, chẳng hạn như tối nay vậy. Nếu em sống ở đây, thay vì để họ nghĩ rằng em và tôi có quan hệ nam nữ không đứng đắn, vẫn là trực tiếp nói ra chúng ta là vợ chồng thì tốt hơn đúng không?”
Hề Mạn cẩn thận nghĩ lại, Giản Chước Bạch nói rất có lý.
Trước đây, cô ở chỗ Thẩm Ôn không danh không phận, hơn nữa còn chênh lệch địa vị, bên ngoài có đủ loại bàn tán hỗn độn, có người độc mồm độc miệng, thậm chí còn nói cô rất quá quắt, cho rằng cô là chim hoàng yến, tình nhân bé nhỏ của Thẩm Ôn.
Thẩm Ôn trước giờ không bao giờ làm sáng tỏ bất cứ điều gì cho cô vì những lời đồn đại kia.
Bây giờ Giản Chước Bạch đã nói rõ rằng cô là vợ của anh, trước khi mọi chuyện chưa kịp phát sinh, đã sớm bảo vệ danh dự của cô trước, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội nói xấu cô.
Bản thân Hề Mạn cũng không nghĩ tới mức độ này, vậy mà anh đã chu đáo giúp cô cân nhắc kỹ càng hết thảy mọi việc, trong lòng cô chợt cảm thấy có chút ấm áp.
Đã rất lâu rồi cô không được đối xử tử tế như vậy.
Vừa rồi hiểu lầm anh nói lung tung, còn có chút chất vấn ý định của anh, Hề Mạn cảm thấy rất hổ thẹn.
Cô gái có làn da trắng nõn thanh tú, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào mím lại: “Thực xin lỗi.”
Khuôn mặt đẹp trai của Giản Chước Bạch lại gần hơn, giọng nói lười biếng lại lộ ra từ tính mê người: “Biết sai thì sửa, chính là chuyện tốt nhất.”
Khi anh nói chuyện có khí nóng ập tới, Hề Mạn ngửa cổ ra sau muốn tránh nhưng vẫn có chút đỏ mặt.
Gương mặt Giản Chước Bạch nhiễm lên ý cười, nhớ tới điều gì đó, anh nói: “Trước đây tôi rất ít ăn cơm ở nhà, bình thường chỉ có người giúp việc bán thời gian tới dọn dẹp vệ sinh, hai ngày này tôi sẽ mau chóng tìm dì tới nấu cơm cho em, thích ăn cái gì thì cứ nói với dì ấy.”
Giản Chước Bạch đi công tác không ở nhà, dì này hiển nhiên là thuê tới chỉ để phục vụ cô, Hề Mạn nào có thể đồng ý: “Tôi tự biết nấu cơm, không cần thuê giúp việc đâu, một mình tôi cũng không ăn được bao nhiêu.”
“Em có thể mỗi ngày tự nấu cơm đúng giờ sao?” Ánh mắt Giản Chước Bạch tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.
Thỉnh thoảng nấu ăn một bữa thì hứng thú, còn nấu ăn mỗi ngày, không giống như việc cô sẽ làm đâu.
Bị nhìn thấu, Hề Mạn chột dạ: “… Tôi vẫn có thể gọi đồ ăn mang về.”
Giản Chước Bạch nheo mắt: “Vừa mới kết hôn tôi liền bỏ em ở nhà mỗi ngày ăn cơm hộp, em là sợ anh trai tôi không biết thoả thuận giữa chúng ta đúng không?”
Hề Mạn nghĩ một chút thấy cũng đúng.
Huống chi có người nấu cơm cho cô, cô rất vui vẻ hưởng thụ: “Được, vậy làm như lời anh nói đi.”
Giản Chước Bạch lại nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi đi đây, em với Thằn Lằn không cần ra tiễn, buổi tối bên ngoài lạnh.”
Nói chuyện rõ ràng xong, lúc này tâm tình Hề Mạn cũng khá tốt.
Cô cúi xuống ôm chó con đứng dậy, giơ bàn chân nhỏ bé của nó lên: “Thằn Lằn ở trong nhà tạm biệt ba đi.”
Khi cô nói chuyện với chó con thì dịu dàng êm ái, mang theo sự mềm mại ngọt dịu.
Giản Chước Bạch nhướng mi, sửa lại cho cô: “Phải gọi tôi là anh rể nó.”
Hề Mạn: “…”
Nhìn khuôn mặt có chút ngượng ngùng của cô gái, con ngươi đen nhánh của anh khẽ động, chậm rãi đưa tay ra.
Đầu ngón tay ấm áp tựa hồ vô tình lướt qua chóp mũi cong cong của cô, cuối cùng xoa đầu Thằn Lằn: “Tự chăm sóc tốt cho mình, tôi sẽ về sớm thôi.”