Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 13



Sau khi bước xuống xe, tiểu Hải đi tới cửa, bảo vệ khách sạn vừa thấy hắn một thân bẩn thỉu, trực tiếp đi ra phất tay: “Đi đi đi, đừng có đến nơi này xin cơm.”

Trữ Nhiễm từ phía sau đi tới giữ chặt tay tiểu Hải, dùng sức trừng mắt nhìn người nọ liếc một cái, bảo vệ kia vừa thấy hắn ăn mặc sang trọng, lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười: “Tiên sinh, thỉnh!”

Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, lôi kéo tiểu Hải đang run sợ trong lòng đi vào cửa lớn khách sạn. Đợi làm tốt thủ tục, Trữ Nhiễm đối bảo vệ phía sau phân phó: “Các ngươi đi giúp ta mua vài món quần áo, có thể chứ?”

“Dạ, Trữ thiếu gia, xin hỏi muốn mua dạng quần áo gì?”

Trữ Nhiễm nghĩ nghĩ, chỉ vào tiểu Hải: “Mua cho hắn vài bộ đồng phục vận động thì tốt rồi.”

“Dạ, thiếu gia.”

Tiểu Hải đã muốn thụ sủng nhược kinh, chính mình dường như từ một khất cái lập tức biến thành vương tử, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là chính mình đang nằm mơ sao?

Trữ Nhiễm kéo hắn đi vào khách phòng, nhìn nhìn cửa phòng một lúc lâu, suy nghĩ cả nửa ngày mới đem cửa phòng mở ra. “Ngươi trước tiên hảo hảo tắm rửa một chút đi.”

Tiểu Hải do dự đứng ở cửa trước sau không nhúc nhích: “Tiên sinh, ngươi, ngươi vì cái gì muốn cứu chúng ta?”

“Ngạch, này…… ta xem như người thân thuộc của Lăng Nhiễm, mấy ngày hôm trước trong lúc vô ý cứu hắn, sau hắn lại dặn ta nhất định phải đem ngươi cứu ra.”

“Nga, nguyên lai là như vậy, thật sự là rất cảm tạ ngươi.” Nghe nói như vậy tiểu Hải mới an tâm: “Kia tiểu Nhiễm hắn thế nào?”

“Hắn thân thể bị thương rất nặng, muốn chữa khỏi phải ra nước ngoài, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, ngươi đừng lo lắng.”

Tiểu Hải bình định khẩu khí, đối với Trữ Nhiễm mỉm cười ngọt ngào một chút: “Này, cái này thật giống như đang nằm mơ.”

Trữ Nhiễm ôn nhu xoa xoa đầu của hắn vài cái: “Đi tắm rửa đi.”

“Ân.” Tiểu Hải hưng phấn chạy vào phòng tắm. Trữ Nhiễm nhìn cửa phòng tắm một hồi, sau thật dài nhẹ nhàng thở ra, nói thật, chính mình cũng hiểu được đây giống như đang nằm mơ, nếu như đây là mộng, vậy vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Rốt cuộc đã bao lâu không có hảo hảo tắm rửa, tiểu Hải cũng không nhớ rõ, dù sao khi vừa lao xuống, nước đã biến thành một màu đen. Tiểu Hải không biết chữ, căn bản không phân biệt được những bình này nọ đựng cái gì, bất quá hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi người bên ngoài, dù sao nếu dùng sai rồi thì cũng không có gì quan hệ(hy vọng em không mang xà bông gội đầu đi rửa mặt, xà bông rửa mặt dùng để tắm, và xà bông tắm đem gội đầu). Tắm giặt sạch sẽ suốt gần hai canh giờ, tiểu Hải mới ra khỏi bồn tắm. Thuận tiện đem phòng tắm dơ bẩn hoàn toàn tẩy trừ một lần, tận lực làm cho nó khôi phục lại bộ dáng vốn có.

Thời điểm bước ra khỏi bồn tắm, tiểu Hải mới phát hiện chính mình không có quần áo mặc, bộ quần áo bẩn thỉu trước kia đã muốn ném vào thùng rác, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng đem cái khăn tắm bọc lại trên người, thật cẩn thận mở cửa ra. Trữ Nhiễm thấy hắn đi ra liền cầm lấy quần áo mới trên giường đưa cho hắn.

“Vừa mua cho ngươi, nhìn xem thích hợp không?”

Tiểu Hải nhìn vài món quần áo kia cắn cắn môi, có chút run run cầm vào trong tay: “Cám ơn ngươi.”

“Không cần cảm tạ.” Trữ Nhiễm giúp hắn cởi khăn tắm trên người ra, nhìn một thân đầy vết sẹo kia, cái mũi liền có chút cay cay, mỗi một vết sẹo trên đó hắn cơ hồ đều nhớ rõ là như thế nào, thậm chí có nhiều vết sẹo vẫn là do tiểu Hải chịu thay chính mình. Tiểu Hải bị hắn xem đến cả người không được tự nhiên, thẹn thùng cúi đầu: “Thực xin lỗi.”

“Vì cái gì lại nói xin lỗi?”

“Nhìn quá khó coi.”

Trữ Nhiễm cười cười, lấy ra quần áo hướng trên người hắn mặc vào: “Ta không có ngại ngươi khó coi, chỉ là cảm thấy ngươi thực bất hạnh.”

Nhìn một thân nhẹ nhàng khoan khoái mặc đồ vận động trên người, Trữ Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, có lẽ mấy năm nay hai người đã có thói quen toàn thân cơ thể tràn đầy dơ bẩn, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng. Trữ Nhiễm cũng không biết tiểu Hải kỳ thật lớn lên cũng rất dễ nhìn. Nếu từ nhỏ bảo dưỡng tốt một chút, hiện tại nhất định là một thiếu niên anh tuấn, bọn buôn người đáng giận kia, rốt cuộc đã hủy đi bao nhiêu hài tử khả ái?

Trữ Nhiễm một cơn tức giận không biết từ đâu dâng lên, tiểu Hải thấy sắc mặt hắn âm trầm, có chút sợ hãi nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, ngươi, ngươi làm sao vậy?”

“Nga, không có việc gì, đói bụng không, mau nhanh ăn cơm đi.” Trữ Nhiễm đem tiểu Hải kéo đến ngồi trên sô pha, theo thứ tự mở ra những bao đồ đựng thức ăn, mùi đồ ăn nhất thời truyền ra, tiểu Hải dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cố nén trụ không dám tùy tiện.

“Nhanh ăn đi.”

Trữ Nhiễm đem chiếc đũa đưa tới trong tay của hắn: “Yên tâm, không có người tranh giành với người, ngươi hiện tại muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.”

Tiểu Hải cẩn thận gắp một miếng thịt cho vào miệng, nước mắt kích động lập tức bừng lên, thật hy vọng hết thảy không phải là nằm mơ. Cố gắng nhã nhặn dùng cơm vẫn là không kiên trì được bao lâu, tiểu Hải chịu không nổi mê hoặc của thức ăn, cuối cùng vẫn như hổ đói vồ mồi. Mãi cho đến khi ăn không vô nổi nữa, mới lưu luyến ngừng miệng, sờ sờ bụng ợ lên một cái.

“Cám ơn ngươi, tiên sinh, xin hỏi, ngươi, ngươi tên là gì?”

“Về sau gọi tên ta, ta tên là Trữ Nhiễm.”

“Nga, Trữ tiên sinh.” Tiểu Hải cười hắc hắc, lại ợ lên một cái.

Trữ Nhiễm vui mừng nở nụ cười một chút: “Ngươi ở lại nơi này vài ngày đi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, dưỡng tốt thân thể.”

“Ta, ta thật sự có thể ở đây vài ngày sao?”

“Ân, ở vài ngày đi, mỗi ngày sẽ có người đến quét dọn phòng, sẽ có người đúng giờ đưa cơm cho ngươi, ngươi chỉ cần dưỡng hảo thân xác là tốt rồi.”

Tiểu Hải thẹn thùng cúi đầu: “Trữ tiên sinh, ta như thế nào cảm tạ ngươi mới tốt?”

“Đã bảo không cần nói cảm tạ, tiểu Nhiễm nói với ta ngươi giúp hắn rất nhiều, vài năm này vẫn đều là ngươi chiếu cố hắn, ta hiện tại chiếu cố ngươi cũng là hiển nhiên.”

Tiểu Hải còn muốn nói cám ơn, khẩn trương há mồm nhưng vẫn là đem lời nói nuốt trở vào, hướng Trữ Nhiễm lộ ra một nụ cười cảm tạ.

“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, hảo hảo ngủ một giấc, bản thân không cần xuất môn, ngày mai ta sẽ trở lại đây thăm ngươi.”

“Hảo, cảm…… kia, Trữ tiên sinh, ngày mai gặp.” Tiểu Hải lắc lắc đầu, cười cười vài cái.

Thời điểm Trữ Nhiễm về nhà, Thiệu Khải Long đã ngồi ở trên sô pha xem báo giấy, thấy hắn trở về thuận tay đem báo chí để lại trên bàn trà.

“Ngươi hôm nay đi đâu?”

Trữ Nhiễm thản nhiên nói: “Ra ngoài bàn bạc công chuyện mà thôi.”

“Chuyện gì?”

Trữ Nhiễm ngồi ở đối diện hắn, theo dõi gương mặt hắn một hồi, nam nhân này nếu không thích Trữ Nhiễm vì cái gì không cho hắn đi? Vì cái gì còn muốn giữ hắn ở bên người? Hơn nữa hiện tại Trữ Nhiễm cũng đã không còn ở đây, ta dường như căn bản không có lý do lưu lại.

“Chúng ta nói chuyện đi?”

Thiệu Khải Long nghi hoặc nhìn hắn, lông mi gắt gao nhíu chặt: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Ta muốn rời đi.”

“Đi đâu?”

Trữ Nhiễm nghĩ nghĩ, lạnh lùng nói: “Đi tìm cuộc sống của chính mình.”

Lời này làm cho Thiệu Khải Long lại nghi hoặc: “Tiểu Nhiễm, ngươi thực sự thay đổi?”

“Người chết qua một lần, tổng hội sẽ có một chút biến hóa, để cho ta đi đi, ta muốn có cuộc sống của riêng mình.”

“Ngươi không phải mỗi ngày la hét đòi cả đời cũng không rời khỏi ta sao?”

Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nam nhân này rốt cuộc đối với Trữ Nhiễm mang tâm lý gì? “Trước kia ngươi không thương ta, hiện tại ta cũng không yêu ngươi, chúng ta còn tất yếu phải ở cùng một chỗ sao?” Thời điểm nói lời này, Trữ Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, yêu một người rốt cuộc là cảm giác gì hắn cũng không biết, những lời này theo miệng hắn đi ra thập phần cứng nhắc.

Không biết vì sao nghe đến những câu này, Thiệu Khải Long đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái: “Ngươi thật sự xác định?”

Trữ Nhiễm gật gật đầu: “Tiên sinh, ta nghĩ, muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Có lẽ chỉ là muốn thay Trữ Nhiễm chân chính kia dò hỏi.

“Nói.”

“Ngươi trước kia nếu không thương ta, vì cái gì muốn đem ta giữ ở bên người?”

Thiệu Khải Long chính mình cũng không biết vì cái gì, vấn đề này ở trong đầu hắn đã tồn tại thật lâu, sau hắn tự đưa đáp án cho chính mình:

“Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, ta có thể là cảm thấy không nên để ngươi đi.”

“Nga, ta hiểu được, ngày mai ta liền rời đi nơi này, cám ơn ngươi chiếu cố ta đã hơn một năm.”

Trữ Nhiễm nói xong đứng lên, lưu lại cho hắn một cái tươi cười nhẹ như gió thoảng, xoay người hướng lên cầu thang. Thiệu Khải Long ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, tổng cảm thấy hắn thay đổi tựa hồ quá lớn, có lẽ hắn chỉ đang muốn dùng lạt mềm buộc chặt đi, đứa nhỏ này bỗng nhiên lại hóa thông minh? Hay là hắn chết qua một lần sẽ thật sự thông suốt?

Trữ Nhiễm gương mặt lớn lên rất ư tinh xảo, trước kia hắn chỉ cần vừa nhìn thấy Thiệu Khải Long sẽ lộ ra một loại tình cảm ái mộ không che dấu được, cái loại biểu tình này đặt ở trên khuôn mặt kia sẽ làm người ta cảm thấy thập phần đẹp mắt, cho dù không thương, ở lại trong nhà như một bình hoa di động cũng thực không tồi. Nhưng là hiện tại gương mặt kia hoàn toàn là một mảnh lạnh lùng, cho dù cười cũng chỉ là từ cơ mặt gợi lên biểu tình, hoàn toàn không mang theo bất luận một tia tình cảm nào, khiến người khác có cảm giác băng giá, thật sự là không thoải mái.

Thiệu Khải Long ở sô pha ngồi thật lâu, tự hỏi lần này hắn quyết định sẽ thả “diều” một lần.

—————-

“Cốc cốc cốc”

“Mời vào.”

Lão quản gia mở cửa ra cung kính hạ thắt lưng: “Trữ thiếu gia, lão sư mỹ thuật tạo hình đã mời tới.”

Như thế nào suýt nữa quên mất việc này? Đang thu thập hành lý, Trữ Nhiễm vội vàng buông mọi việc trong tay: “Thỉnh hắn tiến vào.”

Lão quản gia đem một lão hoạ sĩ tóc hoa râm thỉnh đến sô pha ngồi, xuất ra một tấm chi phiếu đưa cho Trữ Nhiễm: “Tiên sinh bảo ta giao cho ngươi, hắn nói, ngày mai sẽ không tiễn ngươi, mặt khác trong viện chiếc xe kia cũng tặng cho ngươi.”(Thiệu Khải Long, anh thiệt hào phóng a.)

Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia nửa ngày, tổng cảm thấy này vẫn là giống như bố thí, bất quá cuối cùng hắn vẫn là tiếp nhận chi phiếu hơn hai trăm vạn kia: “Thay ta nói tiếng cám ơn cùng tiên sinh, xe thì ta không cần.”

“Dạ, thiếu gia.”

Quản gia đi rồi, lão hoạ sĩ mới lau lau mắt kính hỏi: “Thiếu gia, xin hỏi ngươi muốn học cái gì?”

Trữ Nhiễm nhức đầu suy nghĩ, hiện tại học cái gì đều không còn kịp nữa rồi: “Nếu ta miêu tả bộ dáng một người, ngươi có thể vẽ ra không?”

“Có thể.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi liền giúp ta họa mấy bức họa đi.”

Lão hoạ sĩ xuất ra bàn vẽ cùng giấy trắng: “Hảo.” Trữ Nhiễm một bên cẩn thận nhớ lại, một bên miêu tả, hai người ở trong phòng ngủ vẽ suốt một đêm, mãi cho đến hừng đông, lão hoạ sĩ mới đem mười mấy người phác hoạ xong. Trữ Nhiễm tiếp nhận bản vẽ nhìn nhìn, không hổ là hoạ sĩ, họa rất giống như thật.

“Phiền toái ngươi.”

“Ngài quá khách khí thiếu gia.”

Trữ Nhiễm đem mấy bức phác hoạ toàn bộ nhét vào chung trong mớ văn kiện, đặt ở thùng dưới, đơn giản thu thập vài món quần áo, sau kéo rương hành lý đi ra đại môn của Thiệu gia. Lúc này vẫn còn sớm, sắc trời vẫn còn âm u, toàn bộ biệt thự im lặng, một chút thanh âm cũng không có. Trữ Nhiễm đối với nơi này không có cảm tình gì, không chút lưu luyến ngồi lên xe taxi. Ở trên cửa sổ lầu ba ngôi biệt thự, Thiệu Khải Long đang gắt gao nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm bóng dáng đi xa.

Trữ Nhiễm kéo hành lý đi đến khách sạn, tiểu Hải mở cửa phòng ra thấy hắn vội vàng tươi cười đón chào: “Trữ tiên sinh, sớm.”

“Ân, sớm.” Tiểu Hải thấy hắn tha hành lý vào cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giúp hắn một tay mang vào.

“Ta và ngươi ở cùng nhau vài ngày.”

“Nga, hảo.”

Trữ Nhiễm ngồi ở trên sô pha cởi áo khoác Âu phục nho nhỏ: “Tối hôm qua người nghỉ ngơi tốt không?”

Tiểu Hải cười hắc hắc: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ quá tốt như vậy.”

“Tiểu Hải, nhà của ngươi ở địa phương nào? Ta đưa ngươi trở về.”

Tiểu Hải kích động chạy lại đây ngồi xổm bên cạnh Trữ Nhiễm: “Trữ tiên sinh, ngươi thật sự có thể đưa ta về nhà sao?”

“Đương nhiên có thể, rời đi nhiều năm như vậy ngươi nhất định rất nhớ nhà đi?”

“Nhớ, rất rất nhớ.”

“Nói cho ta biết địa chỉ, ta cùng ngươi cùng nhau trở về.”

Chín năm hơn, tiểu Hải vẫn đều nhớ rõ vị trí nhà của chính mình, hắn mỗi ngày đều phải lặp lại với chính mình, sợ bản thân sẽ quên mất. Hiện tại rốt cục có cơ hội trở lại nơi ngày đêm mong nhớ, tiểu Hải đã muốn nước mắt lưng tròng, ở bên cạnh không ngừng vuốt nước mắt nói ra địa chỉ nhà mình, Trữ Nhiễm lấy giấy bút ghi xuống dưới. Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo thập phần cứng nhắc, thoạt nhìn tựa như tiểu hài tử tập viết giống nhau.

Tiểu Hải gia hương ở phương bắc, cách nơi này xa ngàn dặm, Trữ Nhiễm mua hai tấm vé xe giường nằm, trước khi lên xe lửa đi kiếm một hội thám tử tư, giao tư liệu cùng tiền đặt cọc, bảo bọn họ tra tìm tư liệu từ bức họa của những kẻ đó.

Rời nhà chín năm tiểu Hải rốt cục bước được trên con đường trở về nhà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.