Tô Thư Niệm bị Tiêu Cảnh Hoàn vừa lôi vừa kéo ngồi vào xe, anh lái xe chạy thẳng về biệt thự.
Tô Thư Niệm bình tĩnh đến lạ thường, cô không nổi điên lên trách mắng anh nhưng sự dửng dưng lạnh lẽo của cô làm anh càng thấy khó chịu hơn.
“Em nghe anh nói được không? Anh cũng mới biết người anh đâm vào là Lâm Thù, anh lúc đó bị người ta chuốc say nên mới xảy ra tai nạn. Anh thật sự không cố ý”.
Tiêu Cảnh Hoàn kéo cô lại cố gắng giải thích, chưa bao giờ anh chịu giải thích nguyên nhân với bất kì ai, họ muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi. Nhưng bây giờ không giống, nếu anh không nói cô rất có thể sẽ hận anh, sẽ muốn rời khỏi anh.
“Anh nói không cố ý là sẽ giải quyết được vấn đề sao? Anh ấy sẽ sống lại sao? Tiêu Cảnh Hoàn, anh là đồ cặn bã”.
Cô giật tay ra khỏi anh, ánh mắt cô nhìn anh không còn sự dịu dàng như trước. Cô xoay người chạy nhanh lên gác.
Tiêu Cảnh Hoàn chạy theo, vừa vào phòng đã thấy cô đang thu dọn quần áo. Anh đi tới hất tung đống đồ trong vali ra
“Tô Thư Niệm, em dám đi sao? Tôi sẽ không để cho em rời đi!”
“Chân ở trên người tôi, anh cản được sao? Anh nên cảm ơn tôi vì đã không gϊếŧ anh, giờ phút này nhìn thấy anh tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Tiêu Cảnh Hoàn, tôi hận không thể một dao đâm chết anh!”
Tô Thư Niệm đứng dậy hét vào mặt anh, hai mắt cô đỏ ngầu nhìn anh đầy căm hận. Cảm giác tội lỗi tràn đầy trong người cô, cô thật có lỗi với Lâm Thù.
Đến cô còn không tha thứ cho mình thì sao có thể cầu xin anh ấy tha thứ chứ?
“Được lắm. Đúng là không hổ danh là người phụ nữ của Tiêu Cảnh Hoàn tôi. Em muốn đi sao? Em muốn đi một ngày tôi sẽ nhốt em một ngày, em muốn đi một đời tôi cũng sẽ nhốt em một đời”.
Tiêu Cảnh Hoàn bật cười, nhìn anh cười còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Anh đi ra khỏi phòng đóng sầm cánh cửa lại.
Tô Thư Niệm chạy theo nhưng không kịp, cô đã bị anh nhốt lại. Cô căm hận gào thét
“Khốn kiếp, anh thả tôi ra. Anh không phải là con người, thả tôi ra”.
Tiêu Cảnh Hoàn đứng ngoài cánh cửa đặt tay lên cửa nói vọng vào trong
“Để em hận tôi còn hơn là để em rời đi”.
Anh mệt mỏi đi xuống phòng khách, vú Đồng từ trong bếp đi ra nhìn anh thở dài
“Hai đứa lại sao vậy? Không phải mọi chuyện đang rất tốt đẹp sao?”
“Vú không hiểu, cô ấy muốn rời khỏi con. Con tuyệt đối không cho phép”.
Tiêu Cảnh Hoàn đưa tay nới lỏng cà vạt, áo sơ mi của anh cũng nhăn nhúm vô cùng. Hoàn toàn không phải là bôn dạng của một người đàn ông mà mọi người hay nói về anh.
Vú Đồng còn muốn mở miệng khuyên nhưng nhìn anh lời nói đến miệng đành phải nuốt xuống. Bà đi vào trong bếp tiếp tục nấu nướng.
Đến bữa người làm định lên gọi Tô Thư Niệm xuống nhưng lại ái ngại nhìn ông chủ ngồi trên ghế.
“Đưa đồ ăn cho tôi, tôi cầm lên cho cô ấy”.
Tiêu Cảnh Hoàn cuối cùng cũng chịu nói chuyện, anh cầm khay đồ ăn đi lên phòng.
Mở cửa ra, Tô Thư Niệm ngồi bên cửa sổ cũng chỉ khẽ ngẩng đầu, thấy người đi vào là anh lại cúi xuống.
“Ăn chút gì đi, chắc em cũng đói rồi”.
Anh đóng cửa lại bưng khay cơm đặt lên bàn, kéo chiếc ghế ngồi xuống tỉ mỉ gỡ xương cá giúp cô.
Tô Thư Niệm nhìn anh làm mấy việc này càng cảm thấy chướng mắt, cô đưa tay hất khay cơm trên bàn xuống tạo ra âm thanh đổ vỡ đến chói tai
“Anh đây là muốn ra vẻ cái gì? Chỉ cần nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh mà tôi đã không kìm được cảm thấy buồn nôn. Tiêu Cảnh Hoàn, anh cút khỏi cuộc sống của tôi đi, được không?”
Bây giờ tâm trạng của cô rất tồi tệ, đầu đau như búa bổ. Cô chỉ hận không thể nhào tới ăn tươi nuốt sống anh.
Nhưng sâu trong đáy lòng cô lại là cảm giác đau lòng, cô không biết người đàn ông này từ bao giờ đã khắc vào tim cô một thứ tình cảm có tên gọi là yêu. Để bây giờ khi muốn rời đi lại đau đớn đến vậy.
Cô hận, hận chính bản thân mình. Cũng hận mình đã yêu anh!
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn bát đũa rơi vãi dưới đất, anh bước qua ghì chặt cô vào lòng mình
“Em muốn tôi phải làm sao đây? Tô Thư Niệm, tôi cũng hận bản thân mình”.
“Phải làm sao ư? Anh đi mà hỏi Lâm Thù, hỏi người thân của anh ấy xem họ sẽ như thế nào? Tôi đau một thì họ đau mười, Tiêu Cảnh Hoàn, anh ấy là một con người. Một con người đã bị anh tước đi quyền sống”.
Tiêu Cảnh Hoàn buông thõng hai tay khi nghe cô nói, hai mắt anh nhìn cô không dời. Đến cuối cùng anh xoay người rời khỏi phòng.
“Rầm”.
Tiếng đóng cửa làm cả biệt thự như rung chuyển, người làm ai cũng không dám thở mạnh. Vú Đồng vừa cho Cà Rốt ăn vừa lắc đầu.
Cà Rốt cũng biết hôm nay chủ nhân của mình không vui nên tâm trạng cũng uể oải, không nghịch ngợm như mọi ngày.
Vú Đồng vào bếp múc một bát cháo gà ra bưng lên gác. Thật không hiểu nổi, hôm qua không phải là vẫn ổn sao?