Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 20: Không có ai yêu cô bằng Tiểu Nhan



Đôi môi lạnh buốt, mang theo mùi vị nước mắt, Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên, trong mắt tràn đầy căng thẳng và lo lắng.

Có phải ba nàng đã gọi điện thoại cho cô không? Hay là nghe được tin xấu gì đó, cô…

Tiêu Nhược Yên đưa tay che mắt nàng lại, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Nhan, nhắm mắt lại.”

Cô yêu nàng.

Ngoại trừ yêu, còn cảm thấy áy náy, đau lòng và cảm động.

Cô từng cho rằng tình yêu năm 18 tuổi đốt cháy cả cuộc đời cô, nhưng không ngờ rằng, Tiểu Nhan lại phải trả giá nhiều hơn cô.

Tiêu Nhược Yên hiểu rằng, đời này kiếp này, không có ai yêu cô như Tiểu Nhan.

Cô không thể để nàng thua thiệt thêm một chút nào nữa.

Hôn, có thể truyền đạt.

Không có chút ham muốn.

Tràn đầy thương tiếc, tràn đầy yêu thương, tất cả đều truyền tới qua cái chạm nhẹ nhàng ấy.

Nhan Chỉ Lan có chút động tình, mặt nàng ửng hồng, tay nàng câu lên cổ Tiêu Nhược Yên, nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Đây là động tác mà hai người thường làm vào thời niên thiếu.

Mỗi khi mệt mỏi, khó chịu, đau đớn, giãy giụa, không chắc chắn về tương lai.

Hai người sẽ an ủi nhau như thế.

Tiêu Nhược Yên lòng đau như cắt, cô hận chính mình, tại sao lại không trở về sớm hơn, tại sao…

Nhan Chỉ Lan quá mềm mại.

Tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên, cuối cùng, cảm xúc của nàng cũng đã ổn định lại, nàng hôn khô nước mắt của cô: “A Yên, đừng khóc, đừng khóc.”

Tay của Tiểu Nhan nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiêu Nhược Yên, rõ ràng nói cô đừng khóc, nhưng mắt nàng cũng đỏ hoe.

Nàng chính là một người như vậy.

Năm đó, ở trường học bị người khác bắt nạt và tra tấn nhiều lần, những người đó đều không thấy nàng có phản ứng gì.

Bị Nhan Phong chèn ép hết lần này đến lần khác, thể xác và tinh thần của nàng đều trên bờ vực sụp đổ, nàng vẫn không dao động.

Thế giới tàn nhẫn với nàng, lạnh nhạt với nàng, nhưng Nhan Chỉ Lan vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhưng nàng không thể nhìn được người con gái của mình khóc.

Nhan Chỉ Lan đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Nhược Yên, nàng nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước: “A Yên, có thể nói cho tớ biết có chuyện gì không? Có phải là đau dạ dày không?”

Tiêu Nhược Yên cắn cắn môi, nhìn vào mắt Nhan Chỉ Lan: “Tiểu Nhan, cậu đi nhìn trộm tớ thật à? Sao cậu biết tớ bị đau dạ dày?”

Nếu như trước đó, cô còn có thể cho rằng giác quan thứ sáu của Tiểu Nhan tốt, nàng trùng hợp biết được bệnh trên người mình.

Nhưng bây giờ, nghe được tình sâu tựa biển của Tiểu Nhan dành cho cô.

Tiêu Nhược Yên nhìn thấu, trên đời này làm sao có nhiều trùng hợp như vậy, cái gọi là vận mệnh sắp đặt, cái gọi là nhân duyên ban tặng, chỉ là sự tiến hóa và cái cớ của hi vọng trong miệng mọi người.

Không phải là người trong cuộc đã cố gắng hết lần này đến lần khác sao? Hết lần này đến lần khác chưa từng từ bỏ kết quả.

Nhan Chỉ Lan nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên, biết nước mắt của cô có liên quan đến nàng, cảm thấy đau lòng. Nàng tiến vào trong ngực Tiêu Nhược Yên, thì thầm: “Cậu biết chuyện của tớ đúng không?” Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng: “Tớ không nói cho cậu biết, không phải muốn giấu cậu mà vì sợ cậu buồn.””

Mũi của Tiêu Nhược Yên chua xót, nước mắt lại chảy xuống, Nhan Chỉ Lan ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn lên nước mắt của cô: “Cậu luôn một bao nước mắt như vậy làm lòng tớ tan nát, sao tớ nói với cậu được?”

Tiêu Nhược Yên lau mặt lung tung, cô cầm tay Tiểu Nhan ngồi trên giường: “Cậu nói đi.”

Nhan Chỉ Lan mỉm cười, nhìn bộ dạng nức nở của Tiêu Nhược Yên. A Yên của nàng vẫn luôn xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài xõa vai, làng da giống như bạch ngọc long lanh, nước mắt lưng tròng làm cho người khác đau lòng, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng hồng. Dáng vẻ như vậy thực sự làm người khác nhịn không được quan tâm và che chở.

“Cậu có chắc là muốn nói ở đây không?”

Nhan Chỉ Lan nhướng mày, cười như không cười nhìn nhìn Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên còn đắm chìm trong bi thương: “Vậy cậu muốn đi đâu?”

Tiểu Nhan muốn đi ra ngoài ư? Kiểu quán cà phê gì đó? Nhưng giờ đã muộn rồi, hơn nữa còn có chút mưa, cô sợ Tiểu Nhan sẽ bị cảm lạnh.

Nàng quá gầy, sức khỏe không tốt, Tiêu Nhược Yên cảm thấy ưu tiên hàng đầu sau khi trở về không phải là kiếm tiền, mà là thân thể của nàng.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười, một chân cong lại, một tay nâng cằm Tiêu Nhược Yên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nàng hôn lên đôi môi mỏng của cô.

Nhẹ nhàng trấn an, dịu dàng tinh tế, một chút độ ấm lan tỏa trên bờ môi.

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên bắt đầu đỏ lên, cuối cùng, cảm xúc mơ hồ nơi đáy lòng phá vỡ từng tầng bi thương. Cô vòng tay qua ôm eo Tiểu Nhan, xoay người, đặt nàng xuống giường: “Cậu… cậu làm gì vậy?”

Hai người đang muốn nói chuyện nghiêm túc, sao lại cắt ngang vậy?

Nhan Chỉ Lan cười nhìn cô, một tay ôm cổ Tiêu Nhược Yên: “Không phải cậu muốn trò chuyện với tớ ở đây sao, không phải đã âm mưu từ lâu rồi sao?”

Tiêu Nhược Yên:…

Cô thật sự phục người phụ nữ này.

Luôn có thể sử dụng những phương pháp độc đáo, để làm rối loạn sự bi thương và thống khổ của cô, mà không gây nên sóng gió.

Cuối cùng, cô kéo tay Tiểu Nhan, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nhan Chỉ Lan ngoan ngoãn ngồi đó, bị Tiêu Nhược Yên cầm chăn quấn quanh, trong tay cầm một ly sữa nóng.

Cảm giác được che chở ấm áp như vậy rất tốt, Nhan Chỉ Lan rút vào trong chăn, tỏ vẻ hài lòng và hưởng thụ như một đứa trẻ.

Tiểu Nhan nhìn cô cười: “Tớ không uống được không?”

Tiêu Nhược Yên khoát tay, dứt khoát vén tóc nàng lên, lạnh lùng nói: “Không được.”

Nhan Chỉ Lan nhìn cô mỉm cười, cúi đầu nói nhỏ: “A Yên, bây giờ cậu thật sự rất xinh đẹp, lạnh lùng và soái.”

Thân thể của Tiêu Nhược Yên có chút cứng đờ, khuôn mặt và lỗ tai đều nóng lên. Cô hít sâu một hơi, kiềm chế: “Bớt nịnh hót, cậu nói trước đi, mấy ngày nay tổng cộng cậu ăn được bao nhiêu rồi?”

Cô đã chú ý quan sát.

Thời trung học, mặc dù Tiểu Nhan không phải kiểu người ăn hàng như Lan Lan, nhưng đôi khi hai người tự học đến tối khuya, nàng cũng bị thịt xiên nướng và đồ ăn vặt trên đường làm chảy nước miếng, năn nỉ Tiêu Nhược Yên muốn ăn một miếng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tiêu Nhược Yên đang suy nghĩ miên man, chẳng lẽ cũng là hội chứng rối loạn căng thẳng đó gây ra chứng biếng ăn?

Nhan Chỉ Lan cầm ly, uống một ngụm, thì thào: “Hóa ra cậu vẫn luôn lén theo dõi tớ, vậy tại sao khi trở về cậu lại tỏ ra hờ hững như vậy?”

Tiêu Nhược Yên:…

Tiểu Nhan nghiêng nghiêng đầu, cười trộm: “Có phải lần trước ở hôn lễ, Lan Lan đã nói đến Tô Triết, trong đầu cậu lại bổ sung thêm một chút drama không?”

Tiêu Nhược Yên:…

Nàng thành tinh rồi.

Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Hừm, tớ không muốn nói, cậu đã quên lời tớ nói rồi sao?”

Nàng đã nói, thân thể này, trái tim này, mãi mãi là của một mình Tiêu Nhược Yên.

Tiêu Nhược Yên không còn cách nào khác, cô đi tới, ôm lấy Nhan Chỉ Lan: “Được rồi được rồi, là tớ không đúng, là lỗi của tớ.”

Cô giáo Nhan này!

Là tớ đang đặt câu hỏi, xin cậu đừng đảo khách thành chủ, được không?

Ngón tay thon dài của Nhan Chỉ Lan chỉ vào trán cô: “Biết lỗi thì phải đền bù.” Tầm mắt của nàng rơi vào chiếc áo len trắng cuối cùng mà Tiêu Nhược Yên đã cởi ra để ở một bên.

Tiêu Nhược Yên:…………

Im lặng một lúc.

Tiêu Nhược Yên nhặt áo len lên đưa cho Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan hài lòng nhận lấy, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng ngửi ngửi, rất tham luyến hương vị trên người Tiêu Nhược Yên. Tiểu Tiểu ở dưới đất bị xem nhẹ quay đầu lại, híp mắt mèo nhìn hai cẩu chủ nhân thể hiện tình cảm.

Cái đầu nho nhỏ của nó nghĩ mãi không ra, rõ ràng nó mới là thú cưng, mới cần được người khác chăm sóc.

Tại sao sau khi người phụ nữ này đến, chủ nhân luôn làm động tác giống như cô ấy, hôm nay còn quên cho mèo ăn???

Ánh đèn màu cam chiếu vào người Tiêu Nhược Yên, cô vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Nhan Chỉ Lan đang ôm chiếc áo len, nhưng cũng không đành lòng trách cứ nàng.

Có chút thẹn thùng, nhưng lại càng đau lòng hơn.

Những tổn thương về thể xác và tinh thần của Tiểu Nhan không phải ngày một ngày hai, cô sẽ hết lòng nhẫn nại với nàng.

Nhan Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào cô một lúc: “A Yên, mấy năm nay tớ rất nhớ cậu.”

Một câu nói, nước mắt của Tiêu Nhược Yên suýt chút nữa lại vỡ òa.

Nhan Chỉ Lan đưa tay xoa ly sữa, nhẹ nhàng nói: “Ảnh chụp của tớ và cậu đều bị ba tớ xé nát, tớ không còn gì cả, chỉ có thể nghĩ đến cậu. Mỗi lần nghĩ đến, mỗi lần nhớ nhung, nhưng mà A Yên, cậu có biết không?”

Tiêu Nhược Yên nhìn nàng, nước mắt lưng tròng.

Nhan Chỉ Lan cúi đầu thấp xuống, thân thể kéo căng: “Có lẽ là nghĩ quá nhiều lần, có một ngày, tớ đột nhiên phát hiện ra, cậu ở trong đầu tớ cư nhiên trở nên mơ hồ. Tớ rất lo lắng, cố gắng nghĩ đi nghĩ lại, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ được dáng vẻ của cậu.”

Tiêu Nhược Yên bước tới, ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan.

Trong lúc đau khổ nhất, bài hát mà Nhan Chỉ Lan nghe nhiều nhất là “Nhớ Đến Ai”.

—— Em có biết không

Cảm giác nhớ nhung một người

Tựa như uống cạn một ly đá lạnh

Rồi một thời gian rất lâu, rất lâu sau

Từng giọt từng giọt lệ tuôn rơi

Em có biết cảm giác của sự cô đơn

Cô đơn bởi vì nhớ đến ai

Nhan Chỉ Lan vừa nghe vừa rơi lệ, sau đó, nàng tự mình chơi đàn dương cầm, lần này đến lần khác.

Nàng không giống với Tiêu Nhược Yên.

Nàng rời xa quê hương.

Nếu như bên cạnh có những người bạn như Lan Lan hoặc Lão Đại, có lẽ tình hình của nàng có thể tốt hơn một chút, nhưng nàng không có.

Khi đó, nàng có chị gái luôn đứng giữa nàng và ba, người ba hung hãn và cường thế, còn có Tô Triết tiếp cận lần này đến lần khác khiến nàng phản cảm… và Tiêu Nhược Yên mơ mơ hồ hồ.

Trong vòng tay quen thuộc, Nhan Chỉ Lan thả lỏng, nàng buông lỏng sức lực, dựa vào Tiêu Nhược Yên: “Tớ rất sợ… nhưng tớ nghĩ, không sao cả, chúng ta sẽ sớm gặp nhau, cậu sẽ ở chỗ cũ đợi tớ.”

“Nhưng tớ vẫn sợ, sợ rằng tất cả mọi thứ đều là giấc mộng, cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, tớ vẫn không gặp được cậu.”

“Chúng ta từng nói, phải sống thật tốt, nhưng mà A Yên, tớ nuốt lời.”

Nhan Chỉ Lan co ro lại, níu lấy quần áo của Tiêu Nhược Yên: “Tớ… tớ rất cô đơn, rất sợ…”

“Tớ biết, tớ biết.”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt, Tiêu Nhược Yên siết chặt cánh tay: “Đừng nói, khó chịu thì đừng nói.”

Nhan Chỉ Lan lắc đầu, nhìn vào đôi mắt ướt sũng của Tiêu Nhược Yên: “Tớ muốn nói.” Nàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên: “Tớ biết, cho dù tớ có biến thành như thế nào đi nữa, trở nên không thể chịu đựng nổi, A Yên của tớ vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ tớ.”

Nỗi buồn dâng lên.

Tiêu Nhược Yên không biết nên làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình.

Lúc đó, chắc chắn nàng đã tuyệt vọng cùng cực mới có thể làm như thế.

Nhan Chỉ Lan im lặng một lúc, nàng chậm rãi vén áo ngủ của mình lên, đôi mắt của Tiêu Nhược Yên đột nhiên mở to.

Trên mép đùi có một vài vết bỏng do tàn thuốc… mà bên cạnh những vết thương đều lốm đốm vết sẹo.

Đặc biệt rõ ràng trên làn da như bạch ngọc.

Tay của Tiêu Nhược Yên run rẩy vuốt ve, dường như Nhan Chỉ Lan hơi sợ cô sẽ răn dạy, hai tay ôm lấy eo cô: “Những thứ này… tớ đã bôi rất nhiều loại thuốc trị sẹo, đều không có tác dụng.” Giọng nói của nàng hơi nũng nịu: “Cậu sẽ không ghét bỏ chứ?”

Ghét bỏ sao…

Tiêu Nhược Yên đau lòng vỡ nát.

Cô cúi đầu xuống, xoay người, dùng môi hôn lên từng chút một.

Nụ hôn của cô thành kính như thế, khi chạm vào những vết bỏng đó, Nhan Chỉ Lan bị độ ấm làm cho rùng mình.

“Đây là dấu vết khi những tên khốn ở trường trung học bắt nạt cậu.”

Nhan Chỉ Lan khẽ “ừm” một tiếng, nàng cảm giác nơi bị Tiêu Nhược Yên hôn qua trở nên tê dại, vừa thoải mái vừa khó chịu.

Khi đó ở trường học, nàng không phải là người duy nhất bị bắt nạt.

Nhưng người khác sẽ không lạnh lùng như nàng, cho dù người ta có làm cái gì cũng thờ ơ như đầu gỗ.

Càng lạnh lùng như vậy, càng kích thích sự phẫn nộ của đối phương.

Nhưng dù sao cũng là học sinh, vẫn còn kiêng kị, sợ bị ba mẹ phát hiện vết thương trên người, vì vậy bọn họ làm bỏng những nơi không thể nhìn thấy trên người nàng.

Nhan Chỉ Lan rụt chân lại, nhưng bị Tiêu Nhược Yên giữ lại, ngón tay của cô chỉ vào vết nhỏ bên cạnh vết bỏng: “Đây là cậu dùng bút đâm vào à?”

Tiểu Nhan cắn môi không nói, Tiêu Nhược Yên liếc nàng một cái, cúi đầu xuống lại muốn hôn lên. Nhan Chỉ Lan hít một hơi thật sâu rồi nói nhanh: “Không phải bút, là tua vít.”

Tiêu Nhược Yên lạnh như băng: “Cậu khá lắm.” Cô muốn xoay người đi, Nhan Chỉ Lan biết tính tình của cô, nhanh chóng ôm lấy anh: “Cậu đi đâu vậy?”

Tiêu Nhược Yên nhàn nhạt: “Tớ cũng đi tìm tua vít đâm vào hai cái để cảm nhận cảm giác.”

Nhan Chỉ Lan không buông ra, mềm nhũn: “Nhà tớ không có tua vít, cậu đừng tức giận.” Nàng biết làm nũng thế nào, đánh vào điểm yếu của Tiêu Nhược Yên: “Lúc đó, tớ chán ghét ba tớ cứ đề cập đến vấn đề kết hôn, mặt khác… tớ hận chính mình không ngủ được, loại tức giận bốc lên từ đáy lòng.”

Bởi vì ngủ, là có thể nhìn thấy Tiêu Nhược Yên.

Sau đó, nàng mua rất nhiều thuốc ngủ. Lúc đầu, khi không ngủ được chỉ cần uống một hai viên, về sau, Tiêu Nhược Yên trong giấc mộng giống như hoa anh túc, làm nàng đắm chìm không thể kiềm chế được.

Không chỉ có Nhan Phong, mà ngay cả chị gái cũng khuyên nàng: “Tiểu Nhan, em như vậy sẽ hủy hoại cả đời mình.”

Nhan Chỉ Lan sâu kín: “Chị, chị cảm thấy bây giờ em còn có cả đời gì đó sao?”

Người từng chết một lần, không có gì phải sợ hãi.

Năm đó, mỗi khi thái độ của nàng hơi thả lỏng một chút, Nhan Phong cũng sẽ không chịu thua.

Tiêu Nhược Yên vừa tức giận vừa đau lòng: “Sau này không được làm như vậy nữa.”

Nhan Chỉ Lan dựa vào cô rất ngoan ngoãn: “Ừm.”

A Yên của nàng đã trở về.

Nàng cũng bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp.

Nàng phải sớm khỏe lại, sống lâu trăm tuổi, nếu không A Yên bao nước mắt của nàng thích khóc như vậy, không có nàng bảo vệ sao được?

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đập nhanh của nhau, ngoài cửa sổ là mưa phùn không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi hương cơ thể của nhau.

Quá hạnh phúc…

Đừng nói là Tiểu Nhan, ngay cả Tiêu Nhược Yên cũng có chút hoảng hốt, không phân biệt được là thật hay là mơ.

Tiểu Tiểu ở dưới đất liên tục kêu meo meo, lúc này Nhan Chỉ Lan mới nhớ tới: “A… quên cho nó thức ăn cho mèo.”

Tiêu Nhược Yên nhéo nhéo mũi nàng: “Cậu ngồi đi, để tớ đi.”

Nhan Chỉ Lan ôm chặt cô: “Cậu đừng đi, tớ không muốn cậu đi.”

Tiêu Nhược Yên ôm chặt nàng, suy nghĩ: “Bị bỏ đói có sao không nhỉ?”

Tiểu Tiểu:…

Cẩu chủ nhân!!!

Mười phút sau.

Rốt cuộc, Tiêu Nhược Yên cũng cho Tiểu Tiểu ăn, đổ thức ăn cho mèo lên trên, còn rót sữa cho nó.

Tiểu Tiểu vùi mặt vào trong đó, Tiêu Nhược Yên cẩn thận lau miệng cho nó, thậm chí còn làm sạch từng sợi râu.

Nhan Chỉ Lan nhìn, sâu kín: “Sau này tớ cũng muốn cậu tắm cho tớ.”

Tiêu Nhược Yên run rẩy, lơ đãng chuyển chủ đề: “Tiểu Nhan, tớ trong giấc mơ của cậu trông như thế nào?”

Mặc dù biết sẽ rất đau, nhưng vì tương lai, cô không thể không hỏi.

Dù có bao nhiêu vấn đề, dù khó khăn đến đâu, dù khó giải quyết đến đâu, cũng nên có hồi kết.

Tiêu Nhược Yên tràn đầy niềm tin vào tương lai, chỉ cần hai người ở bên nhau, mưa to gió lớn cô cũng không còn sợ hãi.

Cô đã nợ nàng quá nhiều, quãng đời còn lại, cô sẽ bù đắp cho nàng từng chút một.

Nhan Chỉ Lan khá bình tĩnh: “Phần lớn là dáng vẻ thời học sinh, sau khi tớ về nước, không thường như vậy nữa, cũng sẽ có… ừm, dáng vẻ của cậu sau khi đi làm.”

Tiêu Nhược Yên nghiêng nghiêng đầu: “Còn nói cậu không có lén chạy tới nhìn tớ?”

Nhan Chỉ Lan hơi xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần. Nàng đã đến nhìn Tiêu Nhược Yên, còn không chỉ có một lần, chẳng qua là khi đó nàng mới về nước, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của Nhan Phong, nàng luôn sợ ba nàng sẽ làm tổn thương cô.

Tiêu Nhược Yên rửa tay sạch sẽ, đi đến bên giường ôm nàng, trong lòng suy nghĩ đối sách.

Cô phải quay lại bàn giao công việc càng sớm càng tốt, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tranh thủ trở về.

Tình hình của Tiểu Nhan không mấy lạc quan, nhưng cũng may sau khi cô trở về, nàng trở nên nghe lời, chịu tiếp nhận điều trị.

Cô cũng muốn tìm một bác sĩ đáng tin cậy đến xem một chút.

Thuốc này không thể dùng được, nhưng cũng không thể ngừng dùng thuốc ngay lập tức, nên giảm liều lượng từng chút một.

Nhà là nơi để cho người ta yên tâm nhất, mặc dù khu ký túc xá của Tiểu Nhan không tệ nhưng luôn thiếu hương vị của nhà.

Hơn nữa, ở trong trường học sẽ có chút bất tiện và không thoải mái.

Trong lòng cô bối rối suy nghĩ, Nhan Chỉ Lan thoải mái dựa vào người cô, nhắm mắt hưởng thụ, hai chân còn giống như đồng tử, đảo tới đảo lui. Tiêu Nhược Yên quay đầu lại nhìn nàng, thuận miệng hỏi: “Vậy trong giấc mơ của cậu, tớ xuất hiện nhiều nhất ở dáng vẻ thế nào?”

Tiêu Nhược Yên suy nghĩ, muốn biết Tiểu Nhan thường mơ thấy cô, nghe nàng miêu tả xem cô mặc quần áo thế nào, dáng vẻ thế nào, như vậy cô có thể thay đổi, mặc quần áo như thế cho nàng nhìn, cảm nhận rốt cuộc cái nào là chân thực, có lẽ sẽ có ích.

Tiểu Nhan hơi đỏ mặt, cắn môi không lên tiếng, chân cũng không lắc lư. Tiêu Nhược Yên thúc giục: “Nói đi.”

Nhan Chỉ Lan ủ rũ vùi đầu vào trong ngực cô: “Cậu nhất định muốn biết à?”

“Đương nhiên.” Ở phương diện này, Tiêu Nhược Yên vẫn luôn rất mạnh mẽ. Cô kéo người đang vùi trong ngực cô ra, nghiêm túc nhìn nàng: “Tớ muốn biết.”

Còn có điều gì cô không thể chấp nhận được?

Bất kể trong tưởng tượng của Tiểu Nhan, cô là người như thế nào, cô đều có thể chấp nhận.

Nhan Chỉ Lan thấp giọng ngượng ngùng hỏi: “Cậu muốn biết chuyện này làm gì?”

Tiêu Nhược Yên rất thành thật: “Cậu nói cho tớ biết tớ trông như thế nào, tớ sẽ thay quần áo cho cậu xem, như vậy cậu có thể cảm nhận được, tớ là thật.”

Đại não của cô xoay tròn, chẳng lẽ là dáng vẻ lúc cô nói muốn tách ra?

Không thể nào… có lẽ là dáng vẻ lúc hai người trao nhau nụ hôn đầu?

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan hơi đỏ lên, nàng do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên, nhẹ giọng nói: “Là dáng vẻ cậu không mặc quần áo.”

Toàn thân Tiêu Nhược Yên cứng đờ, mặt cô lập tức đỏ bừng, cơ thể lùi về phía sau theo bản năng, nhưng Nhan Chỉ Lan theo sát cô như hình với bóng, tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc. Nàng mỉm cười nhìn Tiêu Nhược Yên, nụ cười giống như Đát Kỷ mê hoặc lòng người, tay ngọc thon dài đặt lên áo ngủ của Tiêu Nhược Yên, hỏi bằng giọng mũi: “A Yên, cậu chạy cái gì? Lời cậu nói còn tính hay không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.