Nguyên khí cuồn cuộn thoát ra từ thân thể Minh Tuấn, Viêm Thú Thánh Diễm hừng hực cháy mạnh hình thành một cái trảo lửa khổng lồ chụp về hướng Huyền Hoàng Hỏa đang chạy trốn.
Lửa nóng thiêu đốt khiến không gian giường như vặn vẹo vì nhiệt độ cao.
Huyền Hoàng Hỏa phản kích bằng đoàn hỏa diễm vàng nhạt.
Ầm!
Lửa vàng nhạt ánh đen đánh tan Viêm Thú Thánh Diễm, hung hăng áp tới Minh Tuấn.
Phừng!
Hắn chẳng sợ, xông thẳng mà tới. Uy lực Huyền Hoảng Hỏa đã giảm đi khá nhiều, sát thương gây ra không được như lúc ban đầu nữa rồi.
Tuy vậy vẫn khiến hắn chật vật một phen, máu me xuất hiện ở vài chỗ.
Sau đòn này, năng lượng của Huyền Hoàng Hỏa suy giảm mạnh, từ ngang với Nguyên Vương Sơ tinh xuống còn Nguyên Linh Cực tinh.
Minh Tuấn nhếch miệng cười cười, nuốt Đại Nguyên Đan, vung thêm một trảo lửa nữa.
Nếu như vừa nãy hắn có thể chưa phải đối thủ của ngọn Dị Hỏa kia thì hiện tại đóa Dị Hỏa tốp 31 chẳng tạo thành nguy hiểm đối với hắn.
Huyền Hoàng Hỏa không dễ để bị bắt như vậy, nó chui xuống một cái lỗ nhỏ ở đáy hố, biến mất trong tầm mắt kẻ truy đuổi.
Trảo lửa vồ hụt mục tiêu, nện trực tiếp vào đáy hố.
Ầm!
Đáy hố nổ tung, mặt đất rung rung. Trong đống hỗn hợp kia còn có cả nước bắn tung tóe.
“Nước?”, Minh Tuấn ngạc nhiên vô cùng.
Hắn sợ mất dấu Huyền Hoàng Hỏa, chẳng suy nghĩ nhiều, hít sâu một hơi lao như tên bắn mà xuống.
Tùm!
Cơ thể hắn lần nữa lại chìm trong nước nhưng nhiệt độ bình thường, mát mẻ, không nóng như nước ở cái hồ lúc mới tới đây. Hóa ra ở đáy hồ còn có chỗ đi thông.
Nơi đây chính là một đường hầm dài ngập trong nước. Huyền Hoàng Hỏa đang di chuyển với tốc độ cực cao phía trước.
Dưới lòng bàn chân Minh Tuấn bắn lửa đỏ đen tạo lực phản như quả tên lửa lao về đóa Dị Hỏa có mưu đồ chạy trốn.
Cả đường hầm nước bị khuấy động, nước nhanh chóng tăng nhiệt độ tạo áp lực lên thành hầm xung quanh nhưng có vẻ không ăn thua bởi chẳng thấy hiện tượng nứt vỡ gì cả. Rất rắn chắc!
Mồm rồng há to, phun Viêm Thú Thánh Diễm đánh tới.
Phừng!
Huyền Hoàng Hỏa biết giờ chả phải đối thủ của con Nguyên Thú kì lạ kia, vừa chạy vừa đánh. Mà càng đánh càng yếu đi, năng lượng càng tiêu hao.
Minh Tuấn hưng phấn, dốc sức đuổi theo sau, vừa đuổi vừa tấn công với ý định làm chậm bước di chuyển của Huyền Hoàng Hỏa, khoảng cách ngày càng được rút ngắn.
Vụt! Vụt! Ào! Phừng!
Cả hai cùng lúc lao khỏi mặt nước, lửa văng khắp nơi thiêu đốt phạm vi xung quanh.
Minh Tuấn mắt thấy đến gần đóa Dị Hỏa vươn tay bọc Viêm Thú Thánh Diễm chộp tới.
Huyền Hoàng Hỏa đã yếu đi khá nhiều so với ban đầu, phản kháng giãy giụa được chút xong cũng bị con Nguyên Thú khốn kiếp tóm gọn.
Nhìn ngọn lửa màu vàng nhạt tỏa ánh sáng đen đang bị Viêm Thú Thánh Diễm khống chế, hắn thở phào một hơi, cười tươi:
“Cuối cùng bắt được mi rồi! Ngoan ngoãn đi! Đi theo ta sẽ không thiệt cho ngươi đâu.”
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn. Năng lượng của Huyền Hoàng Hỏa chỉ sánh bằng Nguyên Thú vừa đột phá Nguyên Vương, cảnh giới chưa ổn định, chưa kịp thích ứng, chưa quen, chứ nếu là Nguyên Vương Sơ tinh thực thụ thì chỉ nhất chiêu thôi Minh Tuấn đi đời nhà ma rồi.
Vậy nên hắn mới có can đảm thu phục Huyền Hoàng Hỏa. Cũng phải cảm ơn mấy lọ Đại Nguyên Đan của sư phụ Lâm Thịnh nữa. Đại Nguyên Đan chính là cơ sở, điểm mấu chốt quyết định sự thành bại trận này.
Minh Tuấn đưa Huyền Hoàng Hỏa vào trong kiến trúc pháp bảo chờ thời cơ thích hợp mang ra luyện hóa.
Hắn quan sát khung cảnh quanh mình. Mọi thứ đã biến đổi khác hẳn luôn. Nơi đây giống như trong một căn phòng nào đấy, trước mặt hắn có cửa đi ra.
Căn phòng không hề có ánh sáng, toàn màu đen xám tăm tối khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Thị giác Minh Tuấn rất tốt, trong điều kiện hạn chế về mặt ánh sáng thế này vẫn nhìn thấy rõ mười mươi, từng chi tiết nhỏ nhất cũng vẫn quan sát được. Chưa kể hắn không thiếu phương pháp tạo ánh sáng như bọc Viêm Thú Thánh Diễm toàn thân chẳng hạn.
Tính tò mò, ưa thích khám phá nổi lên, hắn hết sức đề phòng bước qua cánh cửa kia, tâm thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần gặp chút gì đó không ổn liền lập tức ra tay.
Đi qua cánh cửa, trước mặt vẫn đen xám, hắn quan sát được chỗ này có khá nhiều phòng và một lối đi thẳng tắp, xa xa thấy rõ ngã ba.
Hắn đoán có lẽ bản thân đang ở trong tầng nào đó của một kiến trúc bị bỏ hoang.
“Hửm? Ánh sáng?”, đột nhiên Minh Tuấn phát hiện lối đi bên trái ở ngã ba đằng trước, dưới sàn xuất hiện vật gì phát sáng.
Hắn cẩn thận từng ly từng tý tới đó.
Suy đoán bỏ hoang thôi chứ chả biết kiến trúc này còn lưu lại cái gì không. Cẩn thận vẫn trên hết.
Tới nơi, trong con mắt huyết sắc hiện rõ vật phát sáng là chiếc vòng trong suốt tựa thủy tinh, nhìn qua đơn giản cực kì bởi chẳng chạm trổ đường nét hoa văn nào hết cả. Nói theo cách đơn giản, cái vòng như thứ đồ trang sức cho phụ nữ đeo trên người, không hơn không kém. Mà có khi người ta còn chẳng thèm đeo nữa cơ.
Hắn nhặt chiếc vòng lên, ngắm nghía quan sát các kiểu, không phát hiện thấy điều gì kì quái, tiện tay ném vào trong kiến trúc pháp bảo luôn.
Minh Tuấn đi về nối bên phải. Được một đoạn, không thấy có gì bất thường, hắn bắt đầu nới lỏng cảnh giác.
Kịch!
Tiếng vang dưới lòng bàn chân được bọc lân giáp đỏ đen, dường như hắn đã giẫm phải cái gì rồi.
Ánh sáng trắng rất nhỏ lóe lên từ dưới lòng bàn chân, cảm giác nguy cơ trong phút chốc tràn ngập cõi lòng, Minh Tuấn chẳng suy nghĩ nhiều bật mạnh lộn một vòng trên không trung về phía trước.
Bùm!
Cùng lúc đó, vị trí hắn vừa đứng phát nổ. Sung lực tỏa ra thổi đến đẩy hắn lui gần ba chục mét.
Minh Tuấn kinh hô thành tiếng:”Mạnh quá!”
Nếu bị dính phát nổ vừa rồi chắc chắn trọng thương chứ chẳng đùa. Uy lực sánh bằng một kích toàn lực của Nhân Loại vừa đột phá Đấu Vương hoặc Nguyên Thú vừa đột phá Nguyên Vương.
Kịch!
Tiếng kịch nữa lại vang lên.
Minh Tuấn biến sắc mặt, liều mạng chạy về phía trước mặc kệ tất cả. Hai tay kết từng hình ấn kì lạ.
“Linh Thuật Cực tinh – Gió Cuốn!”
Gió từ đâu xuất hiện bao bọc quanh cơ thể Nguyên Thú đầu rồng nhẹ nhàng nhấc lên khỏi mặt đất, đẩy hắn đi không một tiếng động, lướt rất nhanh theo quỹ đạo khó lắm bắt. Vô thanh vô tức.
Minh Tuấn lướt qua, dưới mặt đất liên tục lóe những đốm sáng trắng, vài giây sau đó phát nổ theo chuỗi dây chuyền.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Sung lực trồng chéo vào nhau dồn thẳng về hai hướng đối lập trong lối đi. Điều dáng ngạc nhiên là các bức tường chẳng hề có dấu hiệu nứt vỡ gì cả, cứng rắn vô cùng, không biết làm bằng chất liệu gì nữa.
Sung lực dồn tới quá nhanh, dù thi triển Thuật nhưng Minh Tuấn chạy không kịp, bị dội trực tiếp đến lưng đánh bay hắn đi theo một đường thẳng tắp.
“Hự….”, Minh Tuấn phun tiên huyết, tấm lưng be bét máu tươi chảy ròng ròng xuống đất, đau rát cực độ.
Rầm!
Hắn như diều đứt dây lao khỏi lối đi nện trực tiếp thân thể vào bức tường chắc chắn.
“Khụ….Khụ….”, hắn ho hai ngụm máu đỏ, lồng ngực bị sốc, tức vô cùng.
Minh Tuấn vội vàng lấy Đại Nguyên Đan ra nuốt xuống, thoáng chốc các vết thương khôi phục.
“Nguy hiểm thật! Hóa ra bên dưới có cài bẫy nổ. Tý nữa toi mạng.”, hắn thở hồng hộc nhìn lại lối đi nói.
Chậm chân thôi chắc chắn tan xác không thể nghi ngờ.
Bây giờ, Minh Tuấn ở giữa ngã một ngã ba nữa.
“Biết đi bên nào đây?
“Chọn bên phải đi!”
Minh Tuấn tiếp tục chọn đi về phía bên phải, lần này chẳng ngu như lần trước, thi triển Thuật luôn.
“Linh Thuật Cực tinh – Gió Cuốn!”
Lối đi bên phải lại không có chuyện gì xảy ra cả, không hề có cài bẫy nổ nào hết.
Tiếp tục gặp thêm cái ngã ba nữa. Điểm khác là cuối lối đi bên phải xuất hiện bậc thang đi lên trên, cuối lối đi bên trái có cầu thang đi xuống dưới. Chẳng những thế cuối bên trái còn ánh lên ánh sáng màu đỏ.
Minh Tuấn khè lửa về phía bên trái, nếu xảy ra hiện tượng gì hắn sẽ chạy ngay về phía bên phải.
Phừng!
Viêm Thú Thánh Diễm quét tới, chẳng hề xuất hiện cái gì, hắn yên tâm tiến về bên trái.
Đến cuối đang định bước xuống cầu thang thì khựng lại bởi trước mắt hắn là dung nham nóng đỏ đặc sệt.
“Đường cụt!”
Với người khác sẽ nghĩ vậy nhưng với bản thân hắn thì không. Dung nham này rất có thể là nơi thoát thân của hắn khi gặp nguy hiểm.
Minh Tuấn bước về lối đi bên phải kia, Gió Cuốn được thi triển, cũng chẳng có cái gì xảy ra hết, không có bẫy.
Xem ra bẫy chỉ đặt ở mỗi ngã ba đầu tiên thôi.
Đi lên cầu thang bước vào tầng cao hơn của kiến trúc quái lạ này.
Trước tầm mắt huyết sắc vẫn một màu đen xám âm u lạnh lẽo. Để ý kĩ đây là căn phòng rộng lớn trống rỗng, phía góc bên trái có bậc thang lên trên.
“Chỗ quái nào nữa đây?”
Vù….vụt….vụt….
Có tiếng gió thổi gió rít, Minh Tuấn phản xạ cực nhanh ngửa đầu về sau.
Keng! Keng!
Hai mũi tên rơi xuống đất. Đúng vậy! Chính là hai mũi tên đập vào bức tường rồi rơi xuống đất.
Vừa rồi chính hai mũi tên này phóng tới chỗ hắn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân ngay sau đó truyền tới, một thân ảnh dần hiện ra trước tầm mắt của hắn.
Kẻ này mang hình dạng nhân loại, làn da màu xanh xám nhăn nheo, phần lưng hơi còng, tóc bạc trắng, y như một bà lão lớn tuổi gần đất xa trời. Tay bà ta cầm chiếc rìu bổ củi sáng bóng.
Áp lực toát ra từ người bà ta rất mạnh khiến đồng tử Minh Tuấn phải co rụt lại, ngưng trọng cực kì.
“Đấu Vương?”, hắn kinh hô.
Không sai! Bà già xanh xám này đạt tới Đấu Vương, Đấu Vương Sơ tinh.
Thiên phú Minh Tuấn cực cao. Bình thường Đại Nguyên Sư Đại tinh chỉ thi triển được Thiên Thuật Đại tinh thôi, nhưng hắn vận dụng được cả Linh Thuật Cực tinh, đồng nghĩa hắn có thể vượt cấp chiến đấu, chiến được cả Nguyên Linh Cực tinh.
Tuy nhiên gặp phải Đấu Vương tương đương Nguyên Vương thì chắc chắn bất lực, đánh không lại.
Cơ hội chiến thắng không phần trăm.
“Chạy!”
Chẳng nhiều lời, Minh Tuấn xoay người vọt đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới.