Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 28: Tự nhận mình là tên lưu manh



Vũ Tuyết Lam tỏ ra bình tĩnh nàng cầm gàu múc nước tiến lại chỗ miệng hố, vừa nói: “Huynh lại chỗ gốc cây cởi y phục ra đi.”

Trước sự điềm tĩnh này Võ Thần có chút hoang mang, hắn ngậm mồm lại rồi đến chỗ gốc cây đứng. Vũ Tuyết Lam lấy được nước từ dưới hố đem lại chỗ Võ Thần đang đứng, nàng ngồi xuống chỗ rễ cây to: “Huynh sao còn chưa cởi y phục, có cần ta cởi giúp không?”

“Nàng sao lại thế này, đừng dọa ta.”

“Ta thì sao, đơn giản chỉ là đang thực hiện lời hứa thôi, huynh nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng…”

Vũ Tuyết Lam nắm tay giật Võ Thần ngồi xuống đối diện mình, lấy chiếc khăn tay nàng thấm nước rồi cẩn thận lau lặt cho hắn. Giây phút này ánh mắt hắn như dán chặt vào nàng, một chút gì đó làm hắn dao động.

“Xong rồi đấy, mặt sạch rồi, huynh cởi áo ra đi ta đi lấy thêm nước rồi quay lại.” Nàng vừa quay đi, hắn cởi phăng cái áo, lộ rõ bản chất lưu manh của mình.

“Đúng là trời không phụ người có lòng, một tí nữa đây thôi là bàn tay nhỏ xíu của cô ấy sẽ chạm vào ta, rồi còn di chuyển khắp nơi nữa chớ. Liệu cơ bụng của ta có làm nàng ấy mê mẩn không nhỉ, úi, ta sợ điều đó quá, rồi đây nàng ấy sẽ bám riết ta không buông mất.” Trong suy nghĩ ảo tưởng hắn tự cười một mình, đúng lúc Vũ Tuyết Lam quay lại, mặt nàng lạnh như băng.

“Huynh cười gì thế?”

“Ta có cười gì đâu, chỉ là đang nghĩ một lát nữa đây nàng sẽ làm gì ta thôi.”

Võ Thần đứng dậy giật bàn tay Vũ Tuyết Lam, nhét khăn lau vào tay nàng rồi đặt tay nàng lên ngực mình: “Ta cởi y phục rồi đây, nàng làm gì ta thì làm đi, nhớ là đừng xấu hổ, cứ tự nhiên thôi, coi ta như tướng công mà hành xử nha!”

Vũ Tuyết Lam rút mạnh cánh tay về, mặt cô biểu cảm lạnh băng nhưng không thoát khỏi phản ứng của cơ thể, má ửng hồng một cách tự nhiên.

“Nàng sao thế? Khi nãy mạnh miệng bảo ta cởi y phục còn gì, giờ thì sợ rồi sao?”

Vũ Tuyết Lam cố bình tĩnh, nàng không dám nhìn vào mắt hắn: “Sợ gì, ta trước đây thấy nhiều thân hình còn cường tráng hơn huynh, nhìn huynh cũng thường thôi.”

Vũ Tuyết Lam dứt lời thì hắn vung tay xiết chặt eo nàng vào thân thể mình: “Vậy nàng cảm nhận thực tế xem ta có đủ cường tráng không.” Cánh tay hắn mạnh mẽ khiến Vũ Tuyết Lam chẳng thể vùng vẫy, nàng nghiêng đầu qua hướng khác, cố cong người tách khỏi cơ thể hắn, ánh mắt nàng chứa đựng sự sợ hãi: “Nếu mình còn khích bác hắn thì ở nơi vắng vẻ này, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, phải cố nhẫn nhịn mới được.” Nghĩ rồi giọng nàng cố bình tĩnh: “Huynh đừng đùa nữa, ta chỉ chọc huynh thôi, huynh tắm nhanh chúng ta còn trở lại chỗ dân làng, chắc Võ Phong đang đợi chúng ta.”

Hắn từ từ thả nàng ra: “Xem như nàng thông minh.”

Vũ Tuyết Lam hoàn hồn, nàng vẫn giữ lời hứa, đưa tay lên lau người cho hắn, hắn giữ lại tay nàng: “Được rồi, để tự ta, nàng về lấy giúp ta y phục, y phục này bẩn rồi, không thể mặc lại.”

“Vậy được để ta về lấy y phục cho huynh.” Vũ Tuyết Lam vừa đi khuất, Võ Thần nhìn theo có gì đó áy náy trong lòng: “Mày vừa làm gì vậy? Dọa nàng ấy đỏ cả mắt rồi, nhưng không sao, mình phải khiến nàng ấy từ dao động đến sợ hãi, rồi lại cảm động, rồi sợ hãi như thế mới có thể để mình trong lòng được, đã đẹp trai còn thông minh.”

Hắn tắm xong, thì Vũ Tuyết Lam cũng quay lại, hắn giờ trong trạng thái không y phục nên đứng phía sau gốc cổ thụ. Vũ Tuyết Lam bước đến không thấy hắn đâu, nàng ngó nghiêng rồi gọi lớn: “Võ Thần, huynh đâu rồi?”

Tiếng hắn vọng lại từ sau gốc cây: “Nàng đừng qua đây, ta đang không mặc gì, để y phục lại gần chỗ gốc cây rồi quay mặt đi, ta ra lấy.”

“Được rồi, khi nào ta nói xong thì huynh mới qua lấy nhé!”

“Ta sợ nàng cố ý nhìn lén ta.”

“Huynh chỉ được cái tưởng bở, ta không muốn hỏng mắt mình.”

Vũ Tuyết Lam tiến lại gần chỗ gốc cây đặt y phục xuống, nàng nói lớn “Xong.” Rồi quay đi. Hắn vòng lại lấy y phục rồi nhanh chóng mặc vào. Hắn cầm theo mớ y phục lại gần chỗ Vũ Tuyết Lam đang đứng: “Đi thôi, chúng ta về thôi. Hôm nay đừng có để mãi hình bóng ta trong lòng đấy.”

Vũ Tuyết Lam chỉ cười nhẹ, nàng đưa tay chỉ xuống mớ y phục ướt hắn đang cầm: “Chỗ y phục này có cần ta giặt giúp huynh?”

“Không cần đâu, ta giặt rồi, giờ đem về phơi thôi.”

Nàng lại ngập ngừng như thể bản thân rất bất ngờ.

“Nàng sao thế, có phải đang thích ta không?”

“Ta…”

“Nàng không cần nói, ta hiểu hết mà, đi thôi.” Dứt lời hắn đi về hướng dân làng, Vũ Tuyết Lam cũng cầm chiếc gàu đi phía sau. Cảm giác Vũ Tuyết Lam đi chậm, hắn dừng lại đợi nàng, nàng lại thấy hắn dừng lại nàng cũng dừng lại, giữ một khoảng cách với hắn. Từ hành động lúc nãy dường như nàng có chút đề phòng hắn, hoặc cũng có thể nàng đang ngại ngùng.

“Nàng nhanh lên, ta đợi nàng.”

“Huynh cứ đi bình thường đi, không cần đợi ta, ta ở ngay sau huynh thôi.”

“Nàng sợ đi bên cạnh ta không khống chế được bản thân mà có những hành động quá trớn phải không?”

“Ta không có.”

“Vậy nàng lên đây đi cùng thì ta mới tin.” Vũ Tuyết Lam không nói thêm nàng bước nhanh lên đi cùng hắn.

Cả hai vừa vào cửa phòng thì Võ Phong đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Võ Thần: “Huynh làm gì mà lâu thế?”

“Ta có làm gì đâu, chỉ là người quá bẩn thôi, đệ khi sáng cũng thấy rồi còn gì. Mà đệ giúp bọn họ tới đâu rồi.”

Võ Phong lắc đầu: “Thôi, huynh đừng có nhắc tới, nghĩ tới là ta ngán, ta chỉ bọn họ mới có tí xíu đã làm xong, phương án của ta quá hoàn hảo, chỉ tiếc là không có thất bại để làm lại lần hai.”

“Tuyết Lam tỷ, sao trông tỷ lạ lạ sao ấy.”

“Ta có lạ gì đâu.” Vũ Tuyết Lam tìm cách tránh mặt, nàng lại cầm chỗ đồ ướt Võ Thần vừa đặt ở bàn: “Để ta phơi giúp huynh.” Nói rồi nàng đi ra ngoài.

Võ Phong nhìn sang Võ Thần: “Huynh làm gì tỷ ấy rồi phải không, lại dở thói lưu manh, lợi dụng tỷ ấy chứ gì.”

“Ta chỉ đùa nàng ấy tý thôi, đệ nhìn lầm rồi, có thấy nàng ấy làm sao đâu.” Không nói nữa bỏ ra ngoài, lại chỗ Vũ Tuyết Lam đang phơi quần áo.

“Nàng vẫn còn xấu hổ sao, nương tử?”

“Huynh ngưng ảo tưởng đi, ta bôn ba giang hồ bao nhiêu năm rồi, có tí đấy mà làm ta xấu hổ được chắc.” Vũ Tuyết Lam nói rồi cười khẩy một cái, nàng cố giấu đi cảm xúc thật của bản thân. Võ Thần đưa tay lên: “Vậy để ta giúp nàng phơi y phục.” Hắn cố ý chạm vào tay nàng nhưng nàng lại nhanh rút lại làm hắn hụt hẫng: “Ta phơi xong rồi, vào nhà thôi, chuẩn bị hành trang còn lên đường nữa.”

Võ Thần rút tay lại chùi chùi lên y phục cố che đi vẻ quê độ của mình, Vũ Tuyết Lam đã quay đi, hắn bước theo sau nói nhỏ: “Được.”

Cả ba người gói gém hành lý rời đi, tên Hổ Vằn và tất cả người dân trong làng ra tiễn bọn họ, Hổ Vằn tiến lên gần Võ Thần: “Chúng tôi không có gì để báo đáp ân tình cho các huynh, đây chúng tôi có ít khoai, một ít luộc rồi để huynh ăn cho tiện, còn một ít còn sống để huynh giữ được lâu. Huynh phải nhận, nhất định phải nhận không thì chúng tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”

“Được rồi, ta nhận hết cảm ơn mọi người.” Nhìn khuôn mặt buồn của Hổ Vằn hắn đưa tay vỗ vai: “Tôi tin cậu sẽ giúp dân làng có một cuộc sống tốt hơn.”

Hổ Vằn ánh mắt long lanh: “Huynh tin ta sao?”

“Ta tin huynh. Thôi được rồi, mọi người tiễn nhiêu được rồi, bọn ta đi đây.” Cả ba lên đường, phía sau lưng người dân vẫn còn vẫy tay tạm biệt.

Cả ba tiếp tục đi, sau khi ra khỏi khu vực hạn hán kia mất hai giờ đồng hồ, tiếp theo là con đường nhỏ với hai bên là núi, xem bộ con đường này cũng ít người qua lại.

“Ca, con đường này đệ thấy nó cứ nguy hiểm thế nào ấy, có khi nào chúng ta lại gặp bọ thổ phỉ không?”

“Đệ lo đi đi, dành thời gian suy nghĩ viễn vông mà để dành sức.”

“Ta cũng thấy không an tâm, cảm giác như nó quá yên tĩnh.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Hai người lúc nào cũng lo này lo kia, cứ vui vẻ thoải mái đi, có chuyện thì giải quyết thôi, đi cùng người tài như ta thì có gì mà phải sợ. Hai người sợ thì đi sau ta đi.” Hắn tiến lên đi trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.