Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Đông Phương Bất Bại bóp nát hộp phấn trong tay, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng vào đông: “Trước nay bổn toạ đối xử với nàng không tệ, phong nàng làm Thánh cô có địa vị tôn kính trong giáo, không ngờ cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng.”
“Xin hỏi ngươi là cha nàng hả?” Tô Kết lễ độ nói.
Đông Phương Bất Bại: “Sao có thể, nàng là nữ nhi của lão thất phu Nhậm Ngã Hành.”
Tô Kết đi đến trước mặt hắn, cầm hộp phấn chấm một ít lên kiểm tra: “Ngươi vừa không phải cha nàng, đã vậy còn nhốt cha nàng lại. Mỗi ngày nàng nghĩ cách giết chết ngươi không phải chuyện rất bình thường à? Đừng nói phong nàng làm Thánh cô, cho dù có để nàng làm giáo chủ, nàng cũng sẽ không biết ơn ngươi.”
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại như thanh kiếm ghim vào mặt anh: “Ngươi biết không ít chuyện.”
Trên tay Tô Kết dính một ít phấn chấm lên mặt Đông Phương Bất Bại, hạ thấp giọng nhẹ nhàng chứa thêm ít trêu chọc: “Ta còn biết nhiều hơn nữa.”
Đông Phương Bất Bại đưa tay lên bắt lấy cổ tay anh, cổ tay Tô Kết xoay nhẹ mềm mại không xương thoát ra. Đầu ngón tay xẹt qua đầu vai hắn, bôi một ít phấn lên y phục Đông Phương Bất Bại.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn anh như đang nhìn một người chết.
Tô Kết thu vẻ mặt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, đứng đắn nói: “Tư chất tốt đã thành công một nửa, ban nãy ta nhìn kỹ rồi, điều kiện bẩm sinh của Đông Phương giáo chủ vẫn có thể, chắc hẳn trước đây đã chiếm được không ít trái tim cô nương nhỉ?”
Đông Phương Bất Bại không đáp, lúc trước hắn quả thật rất phong lưu, chưa kể đến hồng nhan tri kỷ, chỉ riêng thị thiếp đã có bảy người, chẳng qua khi hắn luyện《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》đã ra tay giết sạch rồi.
Tô Kết không mong hắn trả lời, anh tự ý ngồi xuống ghế, nhìn Đông Phương Bất Bại chầm chậm nói: “Đầu tiên, cho dù ngươi muốn trở thành một nữ nhân, cho dù ngươi nghĩ bản thân mình là một nữ nhân. Xin hãy chấp nhận sự thật rằng ngươi bất kể là cơ thể hay cách tư duy đều là một người nam nhân.”
“Bởi vì đây không chỉ là khuyết điểm lớn nhất, mà còn là ưu thế lớn nhất của ngươi.”
Tô Kết nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đương nhiên, ưu thế ta nói là so với các nam nhân khác.”
Anh đổi giọng: “Về chuyện này, nếu một ngày nào đó Đông Phương giáo chủ muốn trở thành yêu cơ có khả năng khuynh đảo giang hồ có thể đến tìm ta. Nếu chỉ muốn sống cuộc đời phu thê bình dị với một người nam nhân như bây giờ thì thôi, không cần học chương trình cao cấp như vậy. Dương tổng quản võ công bình thường, nếu hôm nào đó không an phận, trực tiếp đánh gãy chân dùng xích sắt nhốt trong phòng là được.”
Đông Phương Bất Bại: “……”
Tô Kết ý cười càng đậm: “Thế nào, anh hùng ý kiến giống nhau đúng không?”
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói quá nhiều chuyện vô nghĩa.”
Tô Kết chỉ cười không nói, Đông Phương Bất Bại là ai? Có thể từ tầng chót leo lên ngôi vị giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, bụng dạ, thủ đoạn, cơ mưu không được thiếu gì cả. Cho dù hiện tại mê muội làm nữ nhân không quan tâm giáo vụ, không có nghĩa là hắn vì yêu mất trí.
Lấy ví dụ đơn giản nhất, hắn giao cho Dương Liên Đình quyền hành tối cao trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng không cho gã sức mạnh tương xứng.
Bỏ qua chuyện《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》, trước khi Đông Phương Bất Bại soán vị võ công không hề yếu. Nếu không Nhậm Ngã Hành sẽ không sớm quyết định truyền ngôi vị giáo chủ cho hắn, không có đủ vũ lực làm sao phục chúng? Còn không thì dựa vào sức mạnh của Đông Phương Bất Bại, muốn kiếm vài quyển bí tịch võ công tốt nhất để người trong lòng nâng cao thực lực không phải dễ như trở bàn tay. Sao phải đến mức hai người ở chung đã nhiều năm, võ công của Dương Liên Đình vẫn cùi bắp đến thế?
Từ đầu đến cuối Đông Phương Bất Bại xác định rất rõ vai trò của Dương Liên Đình — nam nhân “Của ta”, trượng phu “Của ta”.
Chỉ cần ngày nào Dương Liên Đình còn là vật sở hữu của Đông Phương Bất Bại, vậy hắn vẫn là Dương tổng quản ngồi tít trên cao, quyền lớn trong tay.
Thoạt nhìn trong mối quan hệ này Đông Phương Bất Bại là người phục tùng, nhưng Dương Liên Đình mới thật sự là người không có lối thoát. Nếu có một hôm Đông Phương Bất Bại buông tay bỏ mặc hắn, e rằng hắn sẽ bị những giáo chúng hắn đắc tội băm thành thịt nát.
Trừ việc chết cùng Đông Phương Bất Bại, hắn vốn không có lựa chọn nào khác.
Nghĩ lại cho dù lúc đầu là hư tình giả ý, sau bao nhiêu năm chứng Stockholm của Dương tổng quản chắc cũng đến thời kì cuối rồi.
“Vậy chúng ta quay lại chuyện chính.”
Tô Kết duỗi ba ngón tay ra: “Theo thực tiễn cá nhân, ta đúc kết được ba kinh nghiệm quý giá. Thứ nhất phải đủ đẹp, thứ hai phải đủ mềm, thứ ba phải đủ…… Thôi, ta nghĩ cái thứ ba ngươi không dùng được cũng không cần dùng, nên ta sẽ dạy ngươi những điều cơ bản nhất.”
Đông Phương Bất Bại khẽ cau mày: “Trên đời này không có việc gì bổn tọa không làm được.”
Tô Kết hơi kéo dài giọng, cười có thâm ý khác: “Ngươi chắc chưa?”
Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc nói: “Ngươi nói ta nghe thử.”
Tô Kết thờ ơ phun ra một từ hổ báo: “Phải đủ tao.”
Đông Phương Bất Bại: “……”
Răng rắc, Đông Phương Bất Bại bóp nát một góc bàn: “Ngươi muốn chết?”
“Ngươi một hai phải hỏi ta cơ mà?” Tô Kết trông rất vô tội.
Đông Phương Bất Bại: “Cút!”
Tô Kết thở dài, cầm ấm trà trên tay rót một chung trà, nói với Đông Phương Bất Bại: “Ngươi nhìn ta.”
Đông Phương Bất Bại theo lời nhìn sang rồi ngẩn ra, chỉ thấy Tô Kết một tay nhẹ nhàng cầm chung trà, hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn nước trà trong chung. Lông mi dài mảnh phản chiếu một bóng nhỏ dưới mắt, vẻ mặt anh vô cùng lãnh đạm, giữa mày tựa như ẩn chứa một làn sương tuyết, thanh lãnh nhưng không dính khói lửa.
Anh chậm rãi đưa chung trà đến gần môi, đầu ngón tay như ngọc, cánh môi nhạt màu dính nước trà chợt nhuộm lên màu sáng ngời. Vành chung màu xanh nhạt mang một màu sắc khó tả, khiến người ta không nỡ dời mắt.
Cũng…… Thật làm lòng người ngứa ngáy.
Giây tiếp theo Tô Kết bất thình lình ngửa đầu dũng cảm uống một hơi cạn sạch.
Đông Phương Bất Bại: “……”
Tô Kết đặt chung trà xuống, khen: “Trà ở chỗ Đông Phương giáo chủ rất không tệ, ngon hơn những quán trà bên ngoài nhiều.”
Đông Phương Bất Bại không muốn nói chuyện với anh, ném ánh mắt hình con dao sang.
Tô Kết làm như không thấy, nâng tay chậm rì rì rót một chung khác: “Có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, minh lãng dễ tránh, ám tao khó phòng*. Giống như tiểu nhân và ngụy quân tử, thường thì kẻ thứ hai dễ làm hại người hơn, bởi vì hầu hết mọi người sẽ không đề phòng hắn.”
(Phóng túng dễ tránh, lẳng lơ khó phòng)
Bằng không anh dựa vào đâu đánh bại những tiên tử, thánh nữ, ma cơ, yêu tộc, công chúa vân vân và mây mây ngồi vững trên ngôi vị “Đệ nhất tiên nữ”? Ở Tu Chân Giới có món đồ chơi như “Đạo tâm”, chỉ dựa vào dung mạo thôi vẫn chưa đủ. Còn không phải bởi vì bề ngoài anh là người đứng đắn, đứng đắn đến mức không thể khinh nhờn, chỉ nghĩ đến thôi đã như đang bôi nhọ anh rồi. Nhưng mỗi hành động lại cứ thường xuyên khiến người ta nhịn không được suy nghĩ lung tung, xong xuôi còn phải tự trách mình có ý nghĩ quá bỉ ổi.
Tô Kết cứ liên tục thành công thu hút sự chú ý của đối phương, mãi đến khi đối phương có thói quen bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng chú ý tới anh đầu tiên. Chẳng bao lâu sau dưới váy anh sẽ có thêm một người theo dõi (đuổi) bằng lòng đi theo anh làm tuỳ tùng.
Những tiên tử, thánh nữ phần lớn là người nghiêm chỉnh trong ngoài như một, còn nhóm ma cơ, yêu nữ lại thường sẽ lời nói đi đôi với việc làm lẳng lơ. Người trước dễ khiến người ta cảm thấy cao không với tới, người sau lại dễ làm một số người đứng đắn tránh xa ba thước. Chỉ có anh nam nhân mới hiểu nam nhân nhất, cả đường mọi việc đều thuận lợi, không biết đã bị bao nhiêu nữ nhân không hiểu huyền cơ trong đó hận nghiến răng nghiến lợi.
Đông Phương Bất Bại im lặng một lát, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Ngươi thật sự là nam nhân?”
Gì mà nam nhân giả trang nữ nhân còn sáng tác ra tâm đắc?
Tô Kết hơi nheo lại mắt: “Tuy rằng nói thế này rất thô tục, nhưng…… Mà thôi, chuyện không làm được ta sẽ không nói, nhưng lần sau chúng ta có thể cùng đi nhà xí, giáo chủ nghĩ thế nào?”
Đông Phương Bất Bại: “……”
Ngay sau đó Tô Kết đột nhiên cau mày, phiền muộn khẽ gõ trán: “Ta suýt nữa quên mất, sao ta có thể đi nhà xí với nữ nhân. Đắc tội đắc tội, Đông Phương giáo chủ chớ trách, Tô mỗ tuyệt không có ý khinh bạc mạo phạm.”
Đáp lại anh là một đống kim thêu hoa nhanh chóng bay tới.
Tô Kết ngả người ra sau, mưa châm lách cách ghim vào khung cửa.
Anh lại ngồi xuống, nhìn đống kim khâu dày đặc bất lực lắc đầu: “Nói muốn trở thành nữ nhân thật là ngươi, nói ngươi là nữ nhân tức giận cũng là ngươi. Đông Phương giáo chủ điều khác không học được, song lại học được tinh hoa của “Thất thường” trước rồi.”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói: “Còn nói nhảm nữa có tin bổn tọa cắt lưỡi ngươi không?”
Tô Kết chớp chớp mắt: “Ngươi dữ quá đi.”
Đông Phương Bất Bại: “…… Cút!”
Mắt thấy còn trêu chọc nữa đối phương sẽ thật sự bùng nổ, Tô Kết lập tức thấy đủ thì dừng. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, cầm một hộp chì kẻ mày và bút lên, dùng bút chấm bột, cười nói với Đông Phương Bất Bại: “Giáo chủ đừng nhúc nhích, đừng nhíu mày.”
Nói xong, ngòi bút nhẹ nhàng đáp xuống giữa lông mày Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại vốn định tránh ra, nhưng trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh đành miễn cưỡng kìm lại.
Tay Tô Kết rất nhanh và ổn định, mau chóng vẽ xong một bên rồi chấm bột vẽ bên còn lại. Vẽ xong hai bên anh lấy một hộp phấn mới nhanh chóng phủ cho Đông Phương Bất Bại một lớp phấn mỏng. Thật ra làn da của Đông Phương Bất Bại rất tốt, gương mặt như ngọc, khó có thể tìm thấy khuyết điểm nào cần che đi, nếu không phải vì lót nền anh thậm chí không cần dùng lớp phấn mỏng này.
Tiếp đó Tô Kết dùng phần lớn thời gian và tinh lực để chỉnh sửa các đường nét trên khuôn mặt và trang điểm mắt. Dù sao nam nữ khác biệt, bẩm sinh đã quyết định bọn họ nhìn sẽ cứng rắn hơn nhiều so với nữ nhân. Nếu không trang điểm kỹ lưỡng khi nhìn vào sẽ có cảm giác không phù hợp, mà việc vẽ mắt đẹp hay không sẽ quyết định trang điểm là tầm thường hay nổi bật.
Khi vẽ đến môi, anh cố ý chọn màu son đỏ tươi Đông Phương Bất Bại dùng hôm qua. Cuối cùng anh nhìn trái nhìn phải thấy thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ rồi cầm một cây bút kẻ mày chưa dùng chấm một ít nước hoa để nhuộm móng tay, chầm chậm vẽ một đoá yêu hoa kì dị ở đuôi mắt Đông Phương Bất Bại.
Cuối cùng anh cũng lộ ra vẻ hài lòng, đặt bút xuống rồi quay mặt Đông Phương Bất Bại vào gương. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng người trong gương, đôi mắt Đông Phương Bất Bại khẽ mở to, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Tô Kết vỗ nhẹ mặt hắn, nhìn gương mặt trong gương như đang xem một tác phẩm kiệt xuất: “Thế nào, có phải đã yêu bản thân mình rồi không?”
Đông Phương Bất Bại vẫn không thể tin được nhìn mặt mình trong gương. Trên khuôn mặt này hắn chỉ tìm thấy ba phần dáng vẻ ban đầu của mình, đồng thời còn là khuôn mặt nữ nhân không ai có thể tìm ra một khuyết điểm nhỏ nhất.
Hơn nữa thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đặc biệt là đoá hoa mảnh mai kỳ lạ ở đuôi mắt, nhìn thoáng qua đã làm người ta muốn ngừng thở, mắt hoa lòng loạn.
Còn…… Thêm mấy phần yêu khí không thốt nên lời.
Nếu sắc đẹp là một thứ vũ khí, gương mặt này hoàn toàn có thể cậy mỹ hành hung.
“Một lần ngoảnh mặt xiêu thành, lần hai ngoảnh lại nước đành ngả nghiêng, chẳng màng thành đổ nước xiêu, giai nhân há dễ gặp lần thứ hai(1).” Tô Kết vừa ngâm nga vừa nhìn vào gương, hơi nhếch khoé môi: “Xưa kia Chu U Vương vì một nụ cười của Bao mỹ nhân Phóng hỏa hí chư hầu(2), nếu giáo chủ bằng lòng bước ra khỏi sơn cốc này, ai lại không muốn trở thành Chu U Vương đây?”
– ——————-
(1) Trích từ bài “Giai nhân ca”
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
(2) Phóng hỏa hí chư hầu
Đài đốt lửa (Phong Hoả Đài) vốn dùng để truyền tin báo động cho các nước chư hầu khi quân Khuyển Nhung tấn công, để họ mang quân tới cứu viện. Chu U Vương nhằm làm Bao Tự cười đã đốt Phong Hoả Đài để quân chư hầu kéo tới, lúc họ vội vàng chạy tới chỉ thấy trên núi đang đàn sáo vang lừng, Chu U Vương cử người ra bảo các nước chư hầu quay về.
Bao Tự thấy dưới chân núi Ly Sơn ồn ào binh mã, quả nhiên thích thú, cười khanh khách. Sau này quân Khuyển Nhung tấn công thật, Chu U Vương đốt đài báo động cho chư hầu mà họ tưởng lừa nên không ai tới cứu, thế là nhà Tây Chu bị diệt vong.
Trong RAW khúc trên tác giả ghi là “Bác mỹ nhân”, mà theo như tài liệu tui tra được thì chỉ có Bao Tự là hợp lý nhất thôi, nên xin mạn phép ghi thành Bao mỹ nhân nhé.