Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 37: Đêm nguyên tiêu



Editor: V-Emy

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, bệnh cũ háo sắc của ta lại tái phát, ta không khỏi có chút hoảng hốt, an ủi vỗ vỗ lưng nàng, ôn hòa nói: “Trời đất nơi nào không có cỏ thơm, người nào không cần nàng thì người đó bị mù!”

Tầm mắt ôn nhu của Giang Hành Tri đã có chút quỷ dị chuyển lên người ta. Trưởng công chúa nước mắt lưng tròng liếc mắt nhìn ta một cái, đánh hai tiếng nấc, lau nước mắt vào người ta, vẫn là bộ dáng khuê oán ưu thương như trước.

Ta cầm cổ tay nàng, rút tay nàng ra khỏi ngực ta, sau đó hai chân hơi khom, một tay vịn lưng nàng, nửa quỳ đứng lên, hai tay ôm ngang nàng, bế trên tay.

Trưởng công chúa đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi ta: “Bản cung nặng sao?”

Ta theo bản năng trả lời: “Nhuyễn ngọc ôn hương, nhẹ như lông hồng.” Nàng níu chặt vạt áo ta vùi mặt vào không nói. Biểu tình ôn hòa tươi sáng của Giang Hành Tri dần dần bong ra từng mảng, trong đôi mắt phượng đen thẳm là thần sắc âm trầm sâm dọa người, ta cứng họng không có cách nào khác giải thích.

Thuở thiếu niên cha ta để ta đọc nhiều thứ như《 hoàn khố thủ tục 》 cùng 《mười tám phương pháp đối thoại cùng thục nữ》, 《 làm cách nào quyến rũ nữ tử nhà lành 》, hỗn loạn các loại sách vân vân… đối với những câu hỏi đơn giản của nữ nhân ta không cần suy nghĩ, vô ý thức bung ra một đáp án phong lưu.

Trong lòng ta yên lặng ảo não, để cứu vớt tình hình ta muốn buông trưởng công chúa xuống, nàng lại nắm cổ ta không chịu buông tay.”Ngươi… Ngươi nếu dám buông bản cung ra, bản cung liền… liền nói cho hoàng huynh biết ngươi phi lễ bản cung!”

A ui, ai phi lễ ai chứ — Lời uy hiếp của nàng kỳ thật không khiến ta lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng nàng mím môi rơi lệ đầy mặt, ta không khỏi có chút mềm lòng liền nhẹ giọng: “Không buông, không buông, nàng chớ khóc.”

Trưởng công chúa dựa đầu trên vai ta, cọ cọ vào cổ ta, ta tỏ ý bảo Giang Hành Tri chờ ta, chốc lát ta sẽ giải thích cho hắn, hắn khua tay với ta rồi phất tay áo rời đi. Sau khi Trưởng công chúa nghe cước bộ hắn biến mất ở cách đó không xa, lập tức phấn chấn tinh thần túm vạt áo ta, hung tợn hỏi: “Hoàng huynh nói ngươi phải đi?”

“Đúng– ngày mai liền rời đi.” Ta đi qua phía thị vệ và cung nữ của nàng đang ở một bên.Nàng mím môi, ủy khuất nói: “Không thể không đi sao, ngươi đi rồi ta không nhìn thấy ngươi nữa.”Ta ôn hòa cười cười với nàng, không nói gì. “Ngươi là vì hắn đúng không, Triệu Như Ngọc ta nói cho ngươi biết, Giang Hành Tri kia không phải là thứ gì tốt! Ngươi đừng tin tưởng hắn — ”

Ta cắt ngang lời nàng, “Đừng vội nói bậy, ta chỉ xem như nàng nhất thời tức giận nói, về sau đừng bôi nhọ hắn trước mặt ta.”

Nàng túm lấy y phục ta lay lay, “Ngươi là kẻ phụ lòng, làm hồ ly tinh gia còn chưa để ý, ngươi muốn thân thể ta lại làm tim ta tan nát…”

Ta thiếu chút nữa hộc máu, “Lời này nàng làm sao học được?” Trưởng công chúa nghiêng đầu qua một bên kiêu ngạo nói, “Bản cung không nói cho ngươi!”

Đi qua cầu chín khúc ở hậu uyển Tướng quân phủ, xa xa ta nhìn thấy cung nữ của nàng vỗ ngực thở ra một hơi, trưởng công chúa túm lấy y bào của ta tỏ ý bảo ta dừng bước.

Ta buông nàng xuống, nàng cúi đầu chỉnh trang lại y phục tóc tai rồi đứng trước mặt ta ngơ ngẩn nhìn ta chằm chằm. Ta chỉ thấy nàng đáng yêu, vì thế liền bày ra bộ dáng phục tùng ôn nhu cười hỏi nàng: “Trưởng công chúa ngài còn có chuyện gì sao?”

Nàng nói: “Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đi lần này thì không cho phép trở lại nữa, nếu không bản cung cho dù nghịch thiên phạm sai trái cũng nhất định phải trói buộc ngươi bên người, không quan tâm ngươi là nam nhân hay nữ nhân!” Dứt lời, nàng tức giận bĩu môi.

Ta chỉ cho rằng nàng đùa giỡn, cũng không cho là thật, chỉ mơ hồ cảm thấy những lời kia dường như đã có ai từng nói với ta rồi. Nàng khụt khịt mũi, trong thanh âm mang theo tiếng nức nở tiếp tục nói: “Lúc trước ở ngoài Tuyên Chinh điện lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, dáng người ngươi cao thẳng lại tuấn tú, không giống những người khác mê đắm nhìn chằm chằm ta, ánh mắt ngươi tỏa sáng giống như trâm đem lấp lánh phụ hoàng ban cho ta, dường như có thể chứa đựng toàn bộ thế giới, từ lần đầu tiên gặp ngươi ta liền âm thầm thích ngươi, thế nhưng thế nhưng –” thế nhưng quân lại là thân nữ nhi…

Ta rũ mắt xuống không nói. Trưởng công chúa dậm chân một cái, đỏ mắt nói: “Có nghe không, ngươi đi thì không cho phép trở về nữa, nếu không, ta không quan tâm trong lòng ngươi là cái gì Giang Hành Tri, Lý Hành Tri, Tôn Hành Tri, nếu ngươi dám bước vào thành Trường An này một bước, ngươi cũng chỉ có thể là vầng trăng sáng của ta!”

Nàng xoay người chạy, dải lụa trên cánh tay nàng lướt qua ngón tay ta, mềm mại thướt tha. Ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nhớ tới năm ấy nàng một thân lụa mỏng vàng nhạt, đôi mắt tràn đầy ý cười như ánh dương rực rỡ nhất, nàng là cô nương xinh đẹp nhất ta từng thấy.Nhưng cũng chỉ thế thôi..

???

Tới gần chạng vạng, sắc trời dần tối lại, ta thay một thân váy cánh màu da trời, không cho Triệu Khả đi theo, Triệu Thanh Y thì đứng chặn ở cửa phủ muốn theo ta đi. Ta đau đầu không thôi: “Ta muốn tới phủ Tô Thiếu Ngân cách vách, chỉ cách có vài bước chân mà.”

Triệu Thanh Y rất quật cường: “Ta vẫn cảm giác hôm nay hình như sẽ xảy ra chuyện gì, tiểu thư để ta đi theo đi.”

Ta vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: “Ngày mai chúng ta trở về Lâm Sương, từ nay về sau ung dung thong thả ở lại biên cương, ngươi có phải là tới gần lúc rời đi lại lo được lo mất hay không?”

Triệu Thanh Y lắc đầu, không tán thành lời ta nói, ta đi ra ngoài phủ một bước, hắn liền theo sát một bước, ta đề cao tiếng nói vài phần, trầm giọng: “Quân lệnh như núi! Triệu Thanh Y ngươi dám đi một bước nữa xem.”

Hắn dừng cước bộ lại, ta vừa lòng gật đầu, “Trở về, chờ ta hồi phủ, đừng suy nghĩ lung tung.” Vòng qua khúc ngoặt, xác định Triệu Thanh Y không có đi theo, ta thở phào nhẹ nhõm.

Người làm ở Tô phủ dẫn ta đến phòng khách, Tô Thiếu Ngân đang chơi đùa cùng tôn nhi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cưỡi trên cổ hắn cười khanh khách, Hoa Nam Bình một thân hắc y, làm tôn lên dáng người cân xứng thon dài của hắn, vạt áo thêu hoa văn tường vân màu tối, lúc ẩn lúc hiện dưới ngọn đèn, hắn giơ tay, ống tay áo khoan thai hạ xuống muốn ôm Nguyên Bảo.

Giọng nói còn non nớt của Nguyên Bảo vang lên: “Hoàng biểu thúc, Hoàng biểu thúc.”

Hai nắm tay nho nhỏ trắng nõn đong đưa nhào vào lòng Hoa Nam Bình. Toàn bộ lớp băng mỏng trên mặt Hoa Nam Bình tan mất, vẻ mặt ấm áp cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách như nước hồ xuân, bập bềnh rung động từng vòng.

Hắn nhìn thấy ta, khẽ nghiêng đầu mặc cho Nguyên Bảo treo trên cổ hắn càn quấy, cười nhạt gọi một tiếng: “A Ngọc.”

???

Hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu náo nhiệt trước sau như một, đủ loại kiểu dáng đèn lồng tô điểm Thành Trường An rực rỡ như ban ngày. Hoa đăng ngại trăng, ô dù ngại hoa???.

Các cô nương mặc đủ loại y phục tươi mới xuyên qua đám người thật nhanh, bướm đậu cành liễu rũ, tiếng cười trong trẻo rầm rì bên tai. Con sông đi qua Thành Trường An tràn ngập ánh đèn hoa đăng lấp lánh, uốn lượn dài đến phương xa. Hoa Nam Bình đi bên cạnh ta, ta cẩn thận chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh hắn, sợ có thích khách gì đó.

Sự thật chứng minh, ta căn bản khó lòng phòng bị, đi được hai ba bước lại có một cô nương mặt mày đỏ bừng cố ý va vào ngực hắn hoặc kéo ống tay áo hắn lén đưa cho hắn cái khăn tay. Hắn cầm khăn tay, nghi hoặc nhìn ta.

Ta nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn giải thích: “Đêm Nguyên Tiêu đưa khăn tay, tức là có ý với ngươi.”

Hắn cúi đầu nhìn nhìn khăn tay trong tay, sau đó liền nhét cho ta. Khóe miệng ta co rút. Hắn tiếp tục nhìn thẳng mà đi về phía trước.

Một lát sau, Hoa Nam Bình dừng lại trước một tiệm bán hoa đăng, nhìn chằm chằm một cái hoa đăng làm bằng sứ thanh hoa đến ngẩn người, ta theo sau, hắn chỉ chỉ cái đèn kia, sau đó nhìn ta không nói. “Ngươi muốn cái kia?”

Ta thử hỏi. Mặt hắn không chút thay đổi gật gật đầu, tiếp tục nhìn cái hoa đăng kia. Ta giải thích: “Đêm Nguyên Tiêu muốn hoa đăng cần phải giải câu đố, ngươi thích hoa đăng nào, nhất định phải đoán ra câu đố đèn*, nếu không chủ tiệm sẽ không bán, nhưng mà, cũng có ngoại lệ –” ta nháy mắt với hắn mấy cái, “Tỷ như ta là người quen của chủ tiệm.”

* đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường-QT

Chủ tiệm kia quả nhiên nhận ra là ta đến, cười chào hỏi: “Như Ngọc muội tử, hai ba năm không gặp, muội khỏe chứ, đang cùng phu quân đi xem hội hoa đăng sao?”

“Không phải phu quân, là bằng hữu.” Ta cười cùng hắn hàn huyên, “Này, bằng hữu ta vừa ý cái hoa đăng kia của ngươi, câu đố thì ta tuyệt đối không đoán ra, ngươi chịu từ bỏ thứ yêu thích chứ?”

Chủ tiệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Lại là hoa đăng này, bốn năm trước muội cũng mua hoa đăng này, năm nay lại không đổi khẩu vị.”

Dứt lời hắn liền dẫm chân lên ghế lấy cái hoa đăng bằng sứ thanh hoa kia đưa cho ta. Trong đầu ta trống rỗng, trước kia ta từng mua hoa đăng này sao? Hoa Nam Bình đưa tay tiếp nhận hoa đăng chủ tiệm chuyền tới, để trước mắt tinh tế ngắm nhìn họa phong thô ráp ẩn hiện kia, nhu tình trong đôi mắt màu hổ phách chợt lóe rồi biến mất tựa như sao băng lướt qua không thể bắt giữ.

Ta đưa tay muốn đoạt lấy hoa đăng trong tay hắn nhìn xem có thể nhớ lại chút gì hay không, nào ngờ tay hắn lại đưa ra sau lưng, giấu hoa đăng kia không chịu cho ta. Ta không ngờ hắn lại làm ra hành vi giống tiểu hài tử vậy, có chút không phản ứng kịp. Hoa Nam Bình lui về phía sau một bước, rũ mi mắt lóe lên lưu quang, giọng hắn có chút chua sót và ủy khuất: “Bốn năm trước cái đèn kia bị nàng đốt rồi, cái này còn không thể để lại cho ta sao?”

Chủ tiệm nghe vậy cười nói: “Như Ngọc muội tử, lần trước không phải muội nói là mua hoa đăng kia của ta đưa cho muội phu sao, sao lại thành ra bị muội đốt rồi?” Ta nghe ra chút nguyên do, cũng không nguyện hỏi rõ. Sau khi cáo biệt với chủ tiệm, ta tỏ ý bảo Hoa Nam Bình tiếp tục đi phía trước.

Cách đó không xa đột nhiên khẽ truyền đến thanh âm giống tiếng đao kiếm đâm vào máu thịt, đám người bắt đầu rối loạn. Ta cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lưng bốc lên, xông thẳng lên làm da đầu tê dại, ta giơ tay hướng về phía chủ tiệm hoa đăng bên kia, “Đưa ta thanh kiếm.” Chủ tiệm rối rắm nhìn ta, “Ta đã rời Triệu gia quân rất nhiều năm, sao còn thói quen mang kiếm tùy thân.” Ta trừng hắn liếc mắt một cái, “Không phải lúc nói giỡn, đưa ta.” Hắn quả nhiên rút ra một đoản kiếm được bảo dưỡng tốt từ trong sạp ném cho ta, đau lòng nói: “Chỉ có cái này, nhớ trả cho ta!”

Ta đưa tay tiếp được, lúc này, có giọng nam khàn khàn truyền đến, mang khẩu âm Tây Lương rõ ràng, tựa như đang thầm thì bên tai, làm cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.”Ha ha, Triệu Như Ngọc Triệu tướng quân, ngươi làm sao ngờ được sẽ có ngày hôm nay chứ.”

Bên trong đám đông phát ra tiếng thét chói tai, dòng người mãnh liệt tản ra bốn phía. Ta trầm tư phân tích tình huống hiện tại, nghiêng đầu nhìn Hoa Nam Bình, trở tay nắm chặt đoản kiếm, “Phía sau ngươi có mấy thị vệ đi theo?”

Hắn cau mày bối rối nhìn đám người, thấp giọng bình tĩnh trả lời ta, “Ta không có mang thị vệ.” Ta thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ. Còn chưa đợi ta nghĩ ra đối sách, giọng nam khàn khàn kia lại quát tới tai ta, ” Như Ngọc tướng quân Triệu gia háo sắc thành tánh, không có nam nhân không vui, nay nhìn thấy mới biết là danh bất hư truyền, nhọc hắn còn nói tốt cho ngươi, ta thấy ngươi vẫn là cẩu ăn phân không đổi.”

Ta tạm thời bảo hộ Hoa Nam Bình ở sau người, cao giọng hỏi: “Ngươi nói hắn là chỉ người nào?”

“Ngươi không xứng biết!” giọng nam khàn khàn kia trở nên tràn đầy hận ý, “Hắn tình nguyện nhận tất cả trừng phạt, chỉ vì cầu tình cho ngươi, ngươi lại ở nơi này cùng giai nhân hẹn ước, ta vốn định giữ ngươi một mạng, sau đó phế võ của ngươi rồi ném cho hắn làm một nữ sủng ở bên cạnh cũng không sao, nhưng hiện nay xem ra, không bằng ta mang đầu của ngươi và tình nhân trình cho hắn xerm.”

“Không biết là ai để ý bản tướng như thế, nếu hắn tự mình tiến cử, bộ dáng được mắt, bản tướng thật sự không ngại cùng hắn ái ân.”

“Phi… Ngươi cái thứ Đại Hoa âm hiểm không biết xấu hổ làm sao có thể xứng với nam nhi Tây Lương ta!” Kéo dài chút thời gian, ta thấy đám người trên đường đã sắp tản đi hết, bốn phía từng nhộn nhịp giờ chỉ còn tĩnh lặng và hỗn độn, ba tên hắc y nhân che mặt cách đó hơn bốn mươi bước đang chậm rãi đi tới hướng ta.

Một người có hình thể bưu hãn, vừa nhìn là biết người có võ công mạnh mẽ đang đi đằng trước. Ta châm chọc: “Vì ám sát ta, các ngươi từ rất xa chạy tới Thành Trường An, ta thật sự là quá vinh hạnh.”

Người nọ nói: “Triệu lão nhi hiện tại thành kẻ què, giết một Triệu Như Ngọc ngươi, Triệu gia quân liền như rắn mất đầu, nhất định không chịu nổi một kích, đừng nói là Thành Trường An, cho dù đuổi tới chân trời, thì có làm sao?”

Hắn đã không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, tay phải hắn nâng lên rồi hạ xuống, hai người phía sau hắn liền như tiễn rời cung hướng về phía ta.

Ta rút đoản kiếm trong tay ra, tập trung suy nghĩ chuẩn bị chiến đấu, vào thời khắc cuối cùng lại nghe được cái người Tây Lương hình thể bưu hãn kia dùng giọng Tây Lương tiếc hận nói: “Mạc Nhĩ điện hạ, người xem, đây chính là nữ nhân mà người xem trọng đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.