Tiếng gió rít ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, sắc mặt Liễu Tức Phong càng ngày càng trắng nhợt.
Hắn đang mất máu, Điêu Tử trong tay Lý Kinh Trọc cũng đang mất máu. Anh cố gắng suy nghĩ, nhưng chút ý tưởng mơ hồ trong đầu vẫn chưa được chải vuốt rõ ràng. Anh không có đủ thời gian.
“Tôi có hai đứa em gái.” Lý Kinh Trọc nhìn sách vở trải đầy đất, đột nhiên mở miệng như đang tự lẩm bẩm.
Tào Sâm Nham cũng nhìn chằm chằm vào bìa những cuốn sách kia, chưa thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi nên không kịp phản ứng. Lương Tử đứng một bên mắng to: “Muốn chơi bài tình cảm à? Tao cần đ** gì biết mày có mấy con em gái.”
“Bài tình cảm thì cũng cần có tình cảm mới đánh được. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu chuyện đó xảy ra với các em gái tôi, bọn nó có kể cho Liễu Tức Phong nghe không?” Lý Kinh Trọc dừng một chút rồi tiếp tục, “Tôi cho là không, bởi vì chúng nó có tôi để tâm sự.”
Mí mắt Tào Sâm Nham giật lên, ánh mắt từ dưới sàn lướt lên mặt Lý Kinh Trọc. Dường như gã đã bị anh chọc vào chỗ vướng mắc, gã chưa từng suy nghĩ vì sao em gái mình lại kể toàn bộ chuyện riêng cho Liễu Tức Phong nghe, vì sao em gã tình nguyện kể cho một người dưng chứ không kể cho anh trai ruột là gã. Có lẽ cô bé đã muốn kể, thậm chí đã đi tìm gã, nhưng gã không muốn nghe, gã ra lệnh cho cô đừng nói nữa. Gã không nhớ nổi dáng vẻ của em mình lúc đó, gã chỉ nhớ mình đã làm mọi cách để những người biết chuyện phải im miệng. Gã xuất tiền xuất lực để hy vọng chuyện này chưa từng xảy ra, hoặc ít nhất là làm cho nó nhìn như chưa từng xảy ra.
Chẳng lẽ gã sai rồi?
Không thể nào. Gã làm thế có gì là sai? Chẳng lẽ cứ để yên cho tất cả mọi người đều biết chuyện? Sau này em gã làm sao gả chồng? Để về sau người ngoài có cớ chì chiết mát mẻ cha mẹ gã sao? Huống chi cũng vì vụ bê bối này bị viết thành sách xuất bản nên em gái gã mới cắt cổ tay tự sát!
Nhưng, nếu lúc trước gã chịu nghe em mình tâm sự, thì bây giờ…
Báo Tử nhận ra sắc mặt Tào Sâm Nham không đúng, liền nói: “Anh Nham, cần gì vô nghĩa với nó mãi.”
“Không, chúng mày đứng yên hết cho tao.” Tào Sâm Nham nhìn chằm chằm vào Lý Kinh Trọc, “Tao muốn làm cho rõ. Tao không xử oan nó, tao bắt nó phải tâm phục khẩu phục.” Nói rồi gã nhìn qua Liễu Tức Phong, “Cho dù tao lấy búa gõ nát tay nó ra, nó cũng phải vừa quỳ xuống dập đầu em gái tao vừa khen đập hay lắm.”
“Cũng đúng.” Đột nhiên Lý Kinh Trọc bật cười, ánh mắt không biết là đang trào phúng, chua xót hay đồng tình, “Bắt một mình anh ấy quỳ xuống là việc đơn giản nhất.”
Tào Sâm Nham bị tiếng cười kia khiêu khích: “Mày có ý gì?”
Lý Kinh Trọc nhìn Tào Sâm Nham bằng ánh mắt như cũ, không đáp mà chỉ hỏi lại: “Anh biết vì sao quyển sách kia lại tên《 Cấm nói ra 》không?”
Không chờ Tào Sâm Nham trả lời, anh đã lên tiếng trước: “Chữ “Cấm” này không phải một chữ có thể tùy tiện sử dụng. Một mình tôi kêu anh câm miệng không đủ uy lực để cấm anh nói chuyện thật. Tất cả mọi người cùng muốn anh câm miệng lại mới trở thành một quy tắc, mới gọi là cấm nói ra.” Trong lúc Lý Kinh Trọc giải thích, tiêu cự trong mắt cũng mờ dần, gương mặt Tào Sâm Nham ngày càng mơ hồ, mà ký ức về quyển《 Cấm nói ra 》càng rõ ràng hơn tựa như những trang sách được rọi qua máy chiếu thẳng lên võng mạc, “Hôm nay anh bắt Liễu Tức Phong quỳ xuống, vì anh ấy là tác giả quyển sách này. Nhưng sách vở không ăn thịt người, chữ nghĩa trên giấy cũng không ăn thịt người. Để tôi nói cho anh biết thứ gì mới ăn thịt người: là nỗi hổ thẹn. Hổ thẹn sẽ ăn mòn cả một sinh mạng. Nhưng nỗi hổ thẹn này thật sự do Liễu Tức Phong cho em gái anh sao?”
Đáy mắt Liễu Tức Phong dường như lóe ra chút ánh sáng, vầng sáng đó rất phức tạp, tựa như những bóng đèn neon xưa cũ ở xa thật xa ngoài cửa sổ. Hắn nhìn Lý Kinh Trọc, nhưng anh không đáp lại ánh mắt hắn, chỉ tiếp tục nói: “Nuôi một đứa con gái bình an đến tuổi trưởng thành đúng là không dễ. Cha mẹ làm công ăn lương đưa con gái đến ký túc xá trường học, luôn miệng dặn dò con nhất định phải nghe lời thầy cô dạy. Thầy giáo lại dặn cô bé, nhất định không được kể “trò chơi” mà thầy chơi cùng em cho người thứ ba nghe, ba mẹ cũng không được, nếu không thầy sẽ không thích em nữa, thầy không thích các bạn nhỏ không nghe lời. Rồi đến khi cô bé hiểu ra “trò chơi” thầy giáo bắt mình làm là gì, lấy hết can đảm kể cho ba mẹ ——
“Cha mẹ cô bé dùng im lặng đổi lấy một cái hộ khẩu thành phố từ chỗ lãnh đạo nhà trường, giấy khen học sinh giỏi sáu năm và một khoản học phí cho con gái từ cấp hai lên đại học.”
“Đương nhiên… khoản học phí đó sau này bị lấy cho anh trai cô bé cưới vợ.”
Mi mắt Tào Sâm Nham lại giật giật, giọng càng gằn thấp: “Không được nói nữa! Mày… không được nói nữa.”
“Tào Sâm Nham…” Giọng Lý Kinh Trọc cũng bị đè thấp, nhưng tiếng gió đập rầm rầm vào cửa sổ vẫn không át được lời anh, “Cùng một câu chuyện, qua miệng một trăm người có thể biến thành một trăm câu chuyện khác. Hôm nay anh muốn Liễu Tức Phong quỳ xuống, cũng được. Nhưng trước đó, vì sao anh không bắt cái vị thầy giáo phạm tội cưỡng hiếp nhưng vẫn thoát được chế tài pháp luật, còn bắt em gái anh im lặng kia quỳ xuống? Vì sao anh không bắt lãnh đạo ngôi trường vì danh dự mà bắt em anh im lặng quỳ xuống? Vì sao anh không bắt hai vị cha mẹ đã không giáo dục giới tính cho con gái, xảy ra chuyện rồi lại vì danh nghĩa “muốn tốt cho con” nên bắt con mình im lặng cũng quỳ xuống? Vì sao anh không bắt tất cả những người đổ hết tội lỗi và hổ thẹn lên đầu em gái anh cũng quỳ xuống? Còn anh!” Giọng Lý Kinh Trọc đột nhiên nâng lên rồi im bặt, hồi lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:
“Chính anh là người xây nhà lầu, cưới vợ, lúc anh dùng số tiền đánh đổi bằng im lặng của em gái… Anh có quỳ xuống xin lỗi cô ấy chưa?”
“Mày ——” Tào Sâm Nham vừa kinh ngạc vừa giận dữ, tay cầm dao run lên, không khống chế được mà bước nhanh về phía Lý Kinh Trọc, mỗi bước đều lặp lại một lần: “Nhưng tao, nhưng bọn họ… Không ai muốn con bé chết! Là quyển sách này, quyển sách này muốn nó chết!”
“Anh sai rồi.” Lý Kinh Trọc chăm chú nhìn Tào Sâm Nham, “Mạng cô ấy đã không còn từ lâu rồi. Mạng do các người cùng nhau xẻ thịt, mỗi người một miếng, có người ăn trước, có người ăn sau, nhưng ai cũng góp phần xâu xé. Chỉ vì Liễu Tức Phong nhả xương lần chót, các người không nhả xương nên đổ hết cho anh ấy ăn sao?!”
Hai mắt Tào Sâm Nham đỏ sọc, gã gào thét như sắp điên, cầm dao xông về hướng Lý Kinh Trọc.
Lý Kinh Trọc đã sớm đoán được, thấy ánh dao lóe tới lập tức nghiêng người tránh qua một bên. Lưỡi dao không có mắt cứ thế đâm vào ngực trái Điêu Tử. Điêu Tử hét thảm một tiếng ngã xuống đất, lưỡi dao còn găm chặt trên ngực, máu ồng ộc chảy thấm ướt quần áo. Tiếng kêu thảm thiết và máu tươi giống như một đòn cảnh cáo quất tỉnh Tào Sâm Nham, gã ngồi xổm xuống, sờ được một bàn tay đầy máu đặc sệt, khóe mắt trợn muốn nứt ra, gào to: “Điêu Tử!”
Môi Điêu Tử run lên, đến thở cũng khó khăn, căn bản không nói ra được một tiếng nào.
Những người còn lại làm gì còn tâm trí lo lắng việc khác, lập tức chạy qua chỗ Điêu Tử. Tay Tào Sâm Nham đặt lên chuôi dao muốn rút ra, nhưng gã vừa dùng hết toàn lực, thọc quá sâu, lưỡi dao đã mắc vào xương sườn, chỉ hơi động đậy một chút, máu liền trào ra càng nhanh hơn.
“Mau lên, đưa Điêu Tử đi bệnh viện ——” Tào Sâm Nham hô to ra lệnh, “Gọi 120, mau gọi 120!”
Lời còn chưa dứt gã đã nghe một tiếng vang lớn.
Lý Kinh Trọc thu cái chân vừa đá vào chốt cửa, khoen cài cửa đã nứt thành hai đoạn, cửa chính cũng hơi lung lay theo nhưng chưa sập xuống. Anh giúp Liễu Tức Phong gỡ còng tay ra khỏi khoen cửa vỡ, bên kia Lương Tử cũng đã gọi được xe cấp cứu.
“Anh Nham.” Lòng bàn tay cầm điện thoại của Lương Tử đầy mồ hôi, “Xe cứu thương sẽ tới ngay, nhưng mà ——” Hắn nhìn Điêu Tử, không nói nổi câu kế tiếp.
“Nhưng cái rắm gì, nói mau!” Tào Sâm Nham quát.
Lương Từ dời mắt đi không nhìn Điêu Tử nữa: “Bệnh viện trên trấn tối nay chỉ có một bác sĩ trực ban nhưng cũng đang bận giải phẫu, chúng ta có đến cũng phải đợi. Bọn họ đang gọi bác sĩ khác đến hỗ trợ, nhưng bây giờ muộn quá rồi không chắc sẽ gọi được người, hơn nữa điều kiện trang thiết bị ở bệnh viện trấn cũng chưa chắc phẫu thuật được, phải chuyển lên bệnh viện huyện hoặc bệnh viện thành phố.”
Điêu Tử nghe xong, miệng giật giật, từ yết hầu chỉ phát ra được vài tiếng thở dốc, khẩu hình giống như đang gọi: “Anh… Nham…”
Tào Sâm Nham căn bản không biết bây giờ mình phải làm gì, gã chỉ có thể an ủi Điêu Tử: “Nhanh, nhanh thôi, bác sĩ sắp đến rồi.”
Lúc gã bật ra từ “bác sĩ”, trong lòng chợt chấn động một cái, không khỏi nhìn qua Lý Kinh Trọc.
Những người còn lại cũng nhìn Lý Kinh Trọc lúc này đang băng bó cổ tay cho Liễu Tức Phong ——
Ở đây cũng có một bác sĩ mà.
– ————–
Ngày mai đi chơi xa đến tối mới về nên up luôn phần ngày mai, mốt lại đăng tiếp ☆~(ゝ。∂)