Liễu Tức Phong nhìn chăm chú vào cỗ quan tài, suy tư một lát mới hạ giọng: “Làm sao chúng ta mở hai cái nắp này ra… Là loạt nắp gập hay nắp trượt thế?”
Lý Kinh Trọc cạn lời. Không thể hiểu nổi vì sao trong bất kỳ hoàn cảnh nào Liễu Tức Phong vẫn có bản lĩnh nói đùa như thế được?
Lý Kinh Trọc cũng đè thấp giọng xuống: “Bộ anh cho nó là điện thoại di động đấy à?”
Liễu Tức Phong: “Thế cậu mau nói đi chứ, làm sao mở nắp quan tài ra?”
Lý Kinh Trọc nghĩ một lát mới nhận ra đúng là mình không biết cách mở thật, chỉ có thể tiếp tục sử dụng miêu tả của Liễu Tức Phong: “… Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi thì chúng là loại trượt, cứ thế đẩy ra thôi.”
Liễu Tức Phong hỏi lại: “Theo kinh nghiệm của cậu?”
Lý Kinh Trọc nói: “Ngày còn nhỏ tôi và em gái họ chơi trốn tìm thì mò được vào đây. Bởi vì lúc đó đang là tết nhất, người lớn phát hiện ra, cảm thấy làm vậy rất xui xẻo nên đánh đòn hai chúng tôi một trận. Tôi làm anh nên chủ yếu là đánh tôi.”
Liễu Tức Phong: “Cậu còn có cả em gái? À đúng, ông nội cậu kể mình có một cô cháu gái nội và một cô cháu gái ngoại.”
Lý Kinh Trọc cảnh giác: “Anh đang nghĩ cái gì đấy?”
Liễu Tức Phong nói: “Nghĩ đến em họ cậu.”
Lý Kinh Trọc quát khẽ: “Không được nghĩ đến em tôi.”
“Cậu càng không cho tôi càng không khống chế được muốn nghĩ. Cô ấy bao tuổi rồi? Có đẹp không? Thường ngày thích làm gì?”
“Câm miệng.”
Liễu Tức Phong không nói gì nữa, cong người xuống nín thở nghe động tĩnh trong quan tài. Lý Kinh Trọc kéo hắn lên: “Được rồi, anh đừng nhúc nhích, để tôi mở nắp ra.”
Vừa rồi hai người nói chuyện vốn đã đè giọng cực thấp, bây giờ trong phòng càng yên tĩnh hơn lại có thêm mấy phần âm u đáng sợ.
Hai cỗ quan tài đặt song song nhau, nắp quan hình vòng cung hơi vểnh lên, trên mặt phủ đầy bụi bặm và mạng nhện. Lý Kinh Trọc đi qua đặt bàn tay lên nắp quan, dùng sức đẩy, quan tài vốn nặng, chờ đến khi phải tác động vào một lực rất lớn nó mới chậm rãi trượt dần.
Mũi gỗ để trong kho lâu ngày và mùi sơn bốc lên mù mịt khắp phòng cùng tro bụi.
Liễu Tức Phong dùng ánh mắt dò hỏi Lý Kinh Trọc, anh nhìn lòng quan tài trống trơn, lắc đầu một cái.
Lúc mở cỗ quan tài thứ hai Lý Kinh Trọc đã cơ bản xác định bên trong sẽ không có người. Quả nhiên, hì hục phí sức mở ra cũng rỗng tuếch.
“Đúng là tôi suy nghĩ hơi nhiều rồi.” Lý Kinh Trọc kéo hai cái nắp quan về lại vị trí cũ, “Nơi này người ngoài không thể biết được. Mà cho dù có phát hiện ra phần lớn cũng sẽ kiêng kị, không chịu nấp trong này đâu.”
Liễu Tức Phong nói: “Không hẳn, nếu trước đó thật sự có người trốn trong này, bọn họ cũng có thể nhân lúc chúng ta đi cuốc đất trồng rau gì đó để lẻn ra.”
Lý Kinh Trọc nghĩ lại, xác thật đúng là khả thi nhưng vẫn không đi đến kết luận, chỉ có thể tính đến nhiều loại khả năng khác nhau.
Hai người đi xuống lầu, Lý Kinh Trọc gọi cho đồn công an một lần nữa, vẫn không có ai bắt máy.
Liễu Tức Phong nói: “Không chừng bọn họ cũng đi chơi Thất Tịch rồi.”
“Anh đừng có nói nhảm nữa, biết đâu bọn họ đi kiểm tra băng dính với giẻ trói của anh.”
Liễu Tức Phong: “Tóm lại đã kiểm tra đủ một vòng. Trong nhà cậu thật sự không còn căn phòng bí mật nào nữa đúng không.”
Lý Kinh Trọc khẳng định: “Đã bảo không có rồi mà.” Lại nói, “Dù trong nhà không có ai khác, tôi vẫn không yên tâm về năm dấu X ngoài kia lắm.”
Liễu Tức Phong hỏi: “Dựa theo quan sát của cậu, năm dấu X này ngày mai sẽ biến thành sáu cái?”
Lý Kinh Trọc: “Không sai.”
Liễu Tức Phong nói: “Cậu ở nhà chờ tôi.”
Lý Kinh Trọc: “Anh muốn làm gì?”
Liễu Tức Phong: “Tôi qua mấy nhà đối diện phía tây ngồi tí.”
“Sao cả ngày anh cứ thích chạy sang nhà người ta ngồi thế nhỉ? Đồ rùa đen chân hoa.” Tuy Lý Kinh Trọc nói vậy nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau Liễu Tức Phong đi về hướng tây.
Liễu Tức Phong cúi đầu nhìn chân mình: “Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”
“Anh không hiểu à, thế anh biết loại người cả ngày không thể ngồi yên một chỗ, chạy lon ton khắp nơi ở quê tôi người ta gọi là gì không?”
“Gọi là gì?”
Lý Kinh Trọc sợ Liễu Tức Phong nghe không rõ, bèn nói rành mạch từng chữ: “Rùa đen chân hoa.”
Liễu Tức Phong đời nào chịu làm rùa đen chân hoa, lập tức thanh minh cho mình: “Không phải tôi tùy tiện đi nhà người ta ngồi lê đôi mách đâu, đi làm việc đàng hoàng đấy.”
Lý Kinh Trọc nghi hoặc: “Không phải anh muốn tìm người đi quan sát bờ tường kia thật đấy chứ?”
“Nếu không thì cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”
Lý Kinh Trọc: “Tôi hỏi thật nhé, tính khả thi có cao không? Ở đây toàn người bình thường, anh muốn bọn họ theo dõi, bọn họ chịu nghe lời anh chắc? Chúng ta có phải nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám đâu.”
Liễu Tức Phong cười: “Làm sao cậu biết chúng ta đang không sống trong một quyển tiểu thuyết? Chúng ta hoàn toàn có khả năng làm nam chính, để trí tưởng tượng bay xa chút đi nào.”
Lý Kinh Trọc không biết Liễu Tức Phong lấy đâu ra lắm trí tưởng tượng như vậy, nhưng anh vẫn quyết định phối hợp: “Nếu tôi là nam chính tiểu thuyết thật thì có thể nhanh chóng suy nghĩ sự việc cẩn thận từ đầu chí cuối rồi.”
Liễu Tức Phong quay đầu lại, bình luận: “Sức tưởng tượng nghèo nàn quá.”
Lý Kinh Trọc không phục: “Thế anh nói xem.”
Liễu Tức Phong thản nhiên nói: “Nếu tôi là nhân vật trong một quyển sách, lúc này nhất định tôi phải nói là: ‘Các bạn độc giả, chào các bạn.’ Bọn họ mà đọc được câu này nhất định là rất ngạc nhiên, bởi vì nhân vật trong sách không thể chào hỏi bọn họ được.”
Lý Kinh Trọc ngẩn người, sau đó nhịn không được cười ha hả.
Hai người đi qua con đường nhỏ ven bờ ruộng đến trước một ngôi nhà ở đầu tây. Lý Kinh Trọc thấp giọng: “Hồi nhỏ có lẽ tôi đã đến chơi nhà này rồi, nhưng bây giờ đến tên người ta còn không nhớ, cứ như vậy đi vào à?”
Lời còn chưa dứt, Liễu Tức Phong đã cao giọng hô: “Thím Sáu ơi, cháu tới rồi đây ——”
Trong lúc Lý Kinh Trọc còn bận trợn mắt há mồm, Liễu Tức Phong thân thiết chào hỏi hết già trẻ lớn bé trong nhà một lần. Hắn không chỉ nhớ tên người, còn rất biết cách nói chuyện: Con trai lớn nhà chú Sáu vừa kết hôn đúng không, mới xây căn nhà cao ba tầng luôn ấy nhỉ, đúng là khiến người ta hâm mộ quá; thím Sáu trông càng ngày càng trẻ, bộ đồ mới mua trông hợp quá, thím Sáu đúng là có tay mua đồ; con thứ hai thi đại học xong rồi vẫn chưa khai giảng phải không, chắc bây giờ vẫn ở nhà chưa làm gì? Đúng lúc chỗ cháu có chút việc muốn nhờ, tranh thủ kiếm ít tiền mai kia còn đi chơi với bạn chứ?
Liễu Tức Phong ra vào tổng cộng ba ngôi nhà, chỉ dựa vào gương mặt quan tâm chính trực và cái miệng ngọt ngào thành khẩn của mình mà tóm được bốn cháu học sinh đang ở nhà nghỉ hè giúp mình thay phiên nhau quan sát bức tường của nhà họ Lý từ xa, hơn nữa phải giữ kín như bưng, không được tiết lộ ra ngoài.
Sau khi bước chân ra khỏi nhà cuối cùng, Lý Kinh Trọc trầm trồ: “Anh không đi đóng phim, à không, anh không đi làm gián điệp đúng là phí phạm tài năng.”
Vẻ mặt Liễu Tức Phong vừa thần bí vừa chờ mong: “Thủ phạm vẽ ký hiệu lên tường ngày mai sẽ phải lộ diện thôi.” Về đến nhà, hắn lại nhìn khắp bốn phía, “Không được, ở đây không có đèn đường nên đến tối là đen thui hết cả, dù có người thì cũng làm sao nhìn thấy?”
Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện này không khó. Đến Tết nhà tôi có treo đèn lồng, đèn dưới hiên cả đêm không tắt nên quanh nhà sáng lắm. Để tối nay tôi mở đèn lên.”
Thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, Liễu Tức Phong nhắc ngay, “Rồi, bây giờ chuyện đã xử lý xong, cậu nói muốn đưa tôi đi tìm kho báu mà. Bản đồ khó báu đâu?”
Lý Kinh Trọc không ngờ còn phải chuẩn bị cả bản đồ, Liễu Tức Phong trông thấy sắc mặt anh lập tức thất vọng: “Không có bản đồ?”
Lý Kinh Trọc đương nhiên không chịu nổi phải thấy hắn thất vọng, liền giải thích: “Mỗi một chỗ đều có manh mối, không cần đến bản đồ.” Anh sợ vẫn chưa đủ làm Liễu Tức Phong vui trở lại liền bổ sung, “Bây giờ tôi đi vẽ một tấm bản đồ, anh tìm được chỗ nào thì đánh dấu vào chỗ đó, được chưa?”
Liễu Tức Phong vỗ hai tay vào nhau, đôi mắt bừng sáng chìa tay về hướng phòng làm việc: “Mời Lý đại nhân, để tiểu nhân hầu hạ bút mực cho ngài.”
Lý Kinh Trọc bật cười.
Đồ do Lý Kinh Trọc giấu đương nhiên đã thuộc lòng địa điểm, bản đồ được vẽ xong rất nhanh. Lý Kinh Trọc biết sở thích của Liễu Tức Phong, còn cố ý vò bản đồ cho cũ, cuộn tròn lại cột chắc bằng dây da rồi mới giao cho hắn: “Bản đồ đây, trên đó có đánh dấu địa điểm đầu tiên. Đi đi, kho báu đang triệu tập anh kìa.”
Liễu Tức Phong ra vẻ trịnh trọng nhận bản đồ bằng hai tay: “Cậu không đi với tôi à?”
Lý Kinh Trọc nói: “Tôi đi cùng chứ, nhưng chỉ đi cùng thôi, không giúp anh tìm đâu. Dù anh có giải đố không ra hay không tìm thấy manh mối tiếp theo cũng đừng hỏi tôi.”
Liễu Tức Phong hỏi: “Nếu tôi cầu xin thì cậu làm sao?”
Lý Kinh Trọc: “Anh định cầu xin thế nào nào?”
Liễu Tức Phong đáp: “Nói lời hay ý đẹp, thổi sáo cho cậu nghe.”
Khóe môi Lý Kinh Trọc kéo cao không khống chế được, lời nói lại không chút nhượng bộ: “Tai tôi không mềm đâu.”
Liễu Tức Phong ôm Lý Kinh Trọc một cái: “Như này?”
Lý Kinh Trọc không trả lời, chỉ có khóe môi là ngày càng nhếch cao.
Liễu Tức Phong hôn lên môi Lý Kinh Trọc một cái, “Thế còn như này?”
Lý Kinh Trọc đã không thể khống chế sắc mặt được nữa, nhưng vẫn cố giữ thái độ thiết diện vô tư, “Liễu Tức Phong, anh phải nghiêm túc vào, đừng có nghĩ đến chuyện hối lộ tôi.”
“Cái gì cũng không được…” Liễu Tức Phong đảo mắt, đột nhiên ôm eo Lý Kinh Trọc, dán lên lỗ tai anh thì thầm: “A, hóa ra cậu muốn cái kia à?”
Mặt Lý Kinh Trọc lập tức đỏ bừng: “Cái, cái kia là cái gì?”
Liễu Tức Phong: “Giả đần vô ích.”
Chỉ cần Lý Kinh Trọc nghĩ đến thứ mà Liễu Tức Phong ám chỉ đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh đen tối, cứ như thế mà tự khiến mình nóng cháy từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.
“Anh ——” Lý Kinh Trọc thật sự muốn cắn cho Liễu Tức Phong một cái, “Nếu anh muốn hối lộ tôi bằng cái đó… Chi bằng tôi lấy hết kho báu về đặt trước mặt anh cho xong, đỡ phải phí sức đi tìm.”
“A, thế thì hết vui. Tìm kho báu phải khó mới thú vị chứ.” Liễu Tức Phong buông Lý Kinh Trọc ra, mở bản đồ tìm địa điểm đầu tiên, đi ra khỏi nhà.
Lý Kinh Trọc ở phía sau lén nắm một lọn tóc của hắn, nhủ thầm trong lòng: Biết vậy đã bố trí manh mối khó hơn. Lúc ấy muốn Liễu Tức Phong chơi vui nên chỉ đặt gợi ý bằng thơ từ câu đối linh tinh, tên kia còn không đoán ra phát một sao? Thế thì cần gì hối lộ mình nữa?