Tần Vân Sinh cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Trong vòng một ngày, hắn từ một đóa hoa thuần khiết độc thân biến thành hoa đã có chậu.
Sau đó, từ hoa có chậu biến thành rễ đóng cọc xuống chậu (đã đính hôn).
Sự việc phát triển quá nhanh, còn chưa tới bảy tiếng nữa.
Sĩ quan cố làm gì đó.
Nhưng hắn vừa bước lên, há miệng chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã níu hắn lại, Hầu tước trẻ giành trước một bước quay đầu hầm hừ với hắn.
“Không cho phép ngươi nói chuyện!”
Thời Thanh không cho hắn nói chuyện, hắn không nói thì quá mất mặt rồi.
Tần Vân Sinh tiếp tục mở miệng.
“Chụt!”
Hầu tước trẻ nhanh mồm chuẩn xác hun lên mặt hắn một cú.
Tần Vân Sinh: “…”
Thật đáng thương, một trai tân như sĩ quan chưa hề thân thiết với ai đã nhanh chóng đỏ mặt, hoang mang nhìn Thời Thanh.
Hắn không cố ý đỏ mặt đâu, là phản xạ có điều kiện thôi.
Còn hoang mang thì là thật.
Thời Thanh: “Ta nói, không cho phép ngươi nói chuyện!”
Tần Vân Sinh: “Tôi…”
“Chụt!”
Sĩ quan với thân hình cao to, tuy mặc quân phục nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bắp săn chắc, mờ mịt bụm mặt.
Chỗ bị hôn nóng lên.
Đại não chưa kịp đưa ra phản ứng.
Tần Vân Sinh: “Ngài…”
“Chụt!”
Sau ba lần công kích sĩ quan mới tìm về lại lý trí.
Hắn bụm mặt, yên tĩnh ngậm miệng lại.
Thấy hắn không nói gì nữa, Hầu tước mới yên tâm quay người, đắc ý nhướn mày, trong con ngươi sáng ngời anh lên tia kiêu ngạo.
“Thấy chưa, chúng ta rất mặn nồng.”
Thời Di Di cố ý chặn đường hắn ở đây là để khiến cho Thời Thanh phát hiện.
Tất nhiên cô chả ham hố gì Tần Vân Sinh.
Tuy người đàn ông này cũng có nhan sắc, khí chất, vóc người không tệ, nhưng hắn chỉ là một Nam tước mà thôi.
Cô phải cưới một người đàn ông có địa vị đáng để tôn sùng cơ.
Về phần Tần Vân Sinh thì không đáng để cô liếc mắt.
Cô chỉ muốn làm Thời Thanh tức giận thôi.
Lí do tất nhiên là vì tài sản nhà Công tước.
Cô và Công tước không gặp nhau nhiều, nhưng vẫn biết ông là một người rất nghiêm túc.
Chính là kiểu gia trưởng cứng ngắc cổ hủ, người như thế sao lại cố thể đồng ý cho con trai duy nhất của mình về kế thừa tước vị với một người đàn ông tay trong tay được.
Hơn nữa với tính cách của Thời Thanh, chỉ cần một mồi lửa, cha con tương tàn chỉ là vấn đề thời gian.
Nắm chắc suy nghĩ trong lòng, Thời Di Di nhìn bộ dạng tức giận của Hầu tước, không giấu được khinh bỉ trong lòng.
Cô nói: “Lâu nay không nghe về tình cảm của hai người, cậu lại nói muốn kết hôn với anh ấy? Ai tin được đây.”
Thời Di Di: “Thời Thanh, tuy cậu là em họ tôi nhưng nếu cậu không công khai quan hệ của hai người, anh Tần vẫn là người độc thân trong mắt mọi người, tại sao tôi không thể theo đuổi anh ấy?”
Hầu tước trẻ bị chọc giận đúng như dự đoán.
Thời Thanh cười lạnh, không hề do dự:
“Ta lập tức sẽ công bố quan hệ với hắn, Thời Di Di, cô không có cơ hội đâu.”
Nói, Hầu tước tràn ngập chán ghét bổ sung một câu:
“Ta còn tưởng cô vốn thích Tần Thành cơ, không ngờ cô lại thay đổi thất thường thế. Chuyên gia đứng núi này trông núi nọ, trước kia ta với Tần Vân Sinh chưa yêu nhau cô cũng có thích hắn đâu, giờ chúng ta hẹn hò rồi thì cô lại nhảy ra.”
Tần Thành cũng là nghiên cứu viên của Khoa Kỹ thuật, là Bá tước được Nữ Hoàng yêu thích, có tin đồn Nữ Hoàng có ý định truyền ngôi cho y.
Nên khi nghe tin vị “Thái tử tương lai” này sau khi tốt nghiệp sẽ đến Khoa Kỹ thuật làm cả đám người há hốc.
Thời Di Di đến Khoa Kỹ thuật cũng là vì vị “Thái tử tương lai” này.
Nghe Thời Thanh mỉa mai không làm cô tức giận.
Dù gì ở đây cũng không có ai, bị nói mấy câu chả mất miếng thịt nào, đạt được mục đích là xong.
Thời Di Di: “Tôi như thế nào không cần cậu để ý, nói chung là tôi sẽ theo đuổi Tần Vân Sinh. Chỉ cần cậu không tuyên bố quan hệ với mọi người thì tôi sẽ không buông tay.”
Thời Thanh: 【 Ê, cô gái này ổn phết, quá giỏi, quá tốt bụng, mày thật sự xác định bả là loại bại hoại hả? 】
Hệ thống: 【 Trong nguyên tác, về sau cô ta sẽ đâm Tần Vân Sinh một dao. Tự mình tìm đường chết còn chưa nói, cô ta còn lôi cả ông chồng một lòng nghiên cứu của mình chếc chìm theo luôn. 】
Một lòng nghiên cứu?
Thời Thanh: 【Tần Thành đó hã? 】
Hệ thống đang điên cuồng lật tư liệu: 【 Không sai, chính là Tần Thành! 】
Thời Thanh tìm tòi một vài ký ức liên quan đến Tần Thành trong đầu nguyên chủ.
Nhan sắc thì không nhỡ rõ, chỉ biết là đeo kính, còn thanh niên, ít xuất hiện, để tâm đến mỗi công việc.
Bỏ qua khúc nhạc dạo, Thời Thanh kéo cái tay cứng ngắc của sĩ quan, giả vờ bị chị họ làm cho kích động:
“Đợi đó, ngày mai ta sẽ cho tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta!”
Thời Di Di vui thầm nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường coi thường.
“Được, tôi đợi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, tính xem mai nên nói thế nào với ba Thời về tin xấu này.
Dù Thời Thanh có là con trai duy nhất của ông ta đi nữa, hai người đàn ông không thể có con thì sao thừa kế tài sản được?
Tần Vân Sinh trơ mắt nhìn Thời Di Di rời đi: “…”
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra hàm ý trong mắt cô ta.
Cô ta muốn khích tướng, để Thời Thanh tuyên bố về mối quan hệ với một người đàn ông.
Hầu tước này còn tin cô ta thật nữa chứ.
Sĩ quan thầm nghĩ không nên để Hầu tước này tự tìm chết, im lặng một lát mới mở miệng:
“Giáo sư Thời, chuyện giải thích…”
Thời Thanh giả ngu: “Giải thích gì? Có gì đâu mà giải với thích?”
Tần Vân Sinh: “…”
Biết người này mặt dày rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy bất đắc dĩ như lần đầu.
Sĩ quan tốt bụng nhắc nhở: “Hôm nay ngài đã đồng ý vào lúc chín giờ sẽ giải thích mối quan hệ của chúng ta giúp tôi.”
“Có sao?” Hầu tước trẻ than ôi trí nhớ mình thật kém: “Đâu có, ta không biết, chưa nói bao giờ.”
Tần Vân Sinh: “… Xin ngài đừng đùa nữa.”
Thời Thanh không đùa, cây ngay không sợ chết đứng : “Lúc nãy anh không nghe hả?”
“Thời Di Di thích anh, ta mà đi giải thích thì coi như anh độc thân. Cô ta kiểu gì cũng sẽ theo đuổi anh. Người gì xấu từ trong ra ngoài như cô ta mà bám theo anh là anh đi ngắm gà khỏa thân sớm lắm, ngoan ngoãn phối hợp với ta đi.”
Sĩ quan bất đắc dĩ day day thái dương, thở dài.
Tuy hiểu quan hệ giữa Thời Thanh và Thời Di Di không tốt, nhưng hắn không ngờ chỉ với một câu của Thời Di Di đã làm Thời Thanh muốn phối hợp với hắn rồi.
Tần Vân Sinh “Thời Di Di không thích tôi.”
Thời Thanh: “Cô ta thích anh.”
Tần Vân Sinh: “Cô ta không thích tôi.”
Thời Thanh: “Chắc chắn thích anh.”
Tần Vân Sinh:… Nói mãi không hiểu sao.
Ở trong quân đội hắn chưa gặp ai bướng bỉnh như thế này bao giờ.
Sĩ quan thở dài lần hai, cảm giác oxi cả đời của mình chỉ thở hết trong hôm nay.
Hắn cố giải thích cho Thời Thanh:
“Cô ta đang khiêu khích ngài, nếu ngài thuận theo thì sẽ đúng như những gì cô ta đặt ra.”
Tần Vân Sinh khuyên nhủ: “Ngài cũng không muổn để bị lừa, sau đó nhìn tiểu thư Thời đắc ý chứ?”
Theo lý thuyết, Thời Thanh sẽ nghe lọt.
Hầu tước không thèm nhấc mí nói: “Không thể, ta tuyên bố quan hệ với anh thì cô ta được lợi gì.”
Tần Vân Sinh: “Ví dụ như ngài Công tước sẽ tức giận?”
“Xì.”
Thời Thanh bình thản: “Ta với ổng không thân thiết gì, ai quan tâm ổng tức không.”
Tần Vân Sinh: “… Ngài Công tước tức giận sẽ có khả năng không cho ngài thừa kế tài sản và tước vị.”
Sĩ quan nghĩ, câu này chín mười sẽ làm Thời Thanh hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thời Thanh: “Kệ, chuyện ổng ta để tâm làm gì. Ổng muốn cho ai thì cho, nổi hứng chôn theo cũng không thành vấn đề.”
Gương mặt trắng nõn của Hầu tước không hề có chút miễn cưỡng, môi hồng khẽ mím như ghét bỏ.
Ánh mắt Tần Vân Sinh nhìn cậu trở nên phức tạp, hắn không tin Thời Thanh không hiểu giá trị của tài sản ngài Công tước và tước vị của ông ấy.
Một người qua đường còn muốn đánh đổi tất cả để có chúng.
Nhưng vị Hầu tước tùy ý trước mắt lại coi như gió thoảng mây bay.
Cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con.
Chỉ lo giận hờn này đó, sẽ không suy nghĩ sâu xa về cuộc sống khó khăn sau này.
Hắn hỏi: “Nếu ngài công khai quan hệ, không còn ngài Công tước chống lưng, thì về sau sẽ sống thế nào?”
Thời Thanh mềm mại, Thời Thanh kiêu ngạo, còn có Thời Thanh từ lúc sinh ra đã nghênh ngang.
Không phải đều dựa vào tiền tài và địa vị xã hội mà có sao?
Hầu tước mang bộ đồ ngủ lười biếng ngáp một cái.
Từ góc độ của Tần Vân Sinh có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn của cậu.
Những thứ mà ai cũng ao ước, gia thế, tiền tài, nhan sắc.
Dường như thất cả những thứ tốt nhất trên đời đều thuộc về Thời Thanh.
Thời điểm Tần Vân Sinh đang thất thần nhìn cậu, vị Hầu tước trời sinh tại vạch đích lười biếng không xương không cốt dựa lên người hắn.
Môi nhỏ nhếch lên, xấu xa cười nhìn sĩ quan.
“Anh nghĩ ta là loại người gì? Cái kiểu công tử bột chỉ biết tiêu tiền mua vui hả?”
Tần Vân Sinh: “…”
Căn cứ theo hành vi của Thời Thanh, không đúng sao? ?
Thời Thanh không phải thế thật.
Cậu nhướn mày, giọng điệu chầm chậm, âm thanh vốn dễ nghe như được bỏ thêm một lớp mê hoặc, gảy nhẹ lòng người ngưa ngứa:
“Không có ông ta chống lưng ta vẫn có thể sóng bình thường. Quá lắm thì bán mấy cái phần mềm làm mấy con robot lấy tiền, tuy hơi phiền chút.”
Nhìn cái mặt “đồ chơi phiền phức nhưng có thể nuôi sống mình, cần thì làm cũng được” của Thời Thanh, đáy lòng của Tần Vân Sinh chợt nổi lên một suy đoán.
Hắn hỏi: “Trước gì ngài không bộc lộ khả năng là vì ngại phiền phức?”
“Chậc.”
Hầu tước trẻ miễn cưỡng dựa lên người Tần Vân Sinh: “Thì giờ không cần làm việc kiếm ăn, sau này cần thì làm.”
Sĩ quan bừng tỉnh.
Đúng đấy, lời nói như vậy không phải là nói suông.
Thời Thanh tự chế tạo ra một con chip, có thể hack vào hệ thống của Khoa Kỹ thuật, lại là một tên vô công rỗi nghề trong mắt người khác.
Vì cậu không cần kiếm cơm từ những thứ đó.
Đối với kiểu bốc đồng lười biếng như cậu thì không ép sẽ không tự thân vận động.
Dù sao cũng có thể sống an nhàn hơn 99,9% dân số thế giới rồi.
Mặt ngoài nhìn vô dụng nhưng thực tế lại am hiểu vô số lĩnh vực, thời điểm nhốt hắn ngồi nói chuyện còn mang theo vẻ bại hoại nữa chứ.
Âm thanh mềm dẻo như đang làm nũng, nhưng ý tứ thì hết sức cứng rắn:
“Tần Vân Sinh, ta không sợ thì anh sợ cái gì. Với lại do anh nhào lên ta trước, phải chịu đê.”
Cậu nói lời ngang ngược mặc kệ lý lẽ, ngón tay xinh đẹp móc lấy tay sĩ quan.
Mặc kệ Tần Vân Sinh từ chối, cậu nhất định phải mười ngón đan nhau mới bỏ qua.
Tần Vân Sinh: “…”
Nhào lên gì chứ.
Đó là tự vệ trong tình huống không được tổn thương đương sự.
Hắn vừa nói chuyện vừa muốn bứt tay ra:
“Giáo sư Thời, thật xin lỗi, tôi…”
“Làm gì đấy!”
Lời còn chưa nói hết đã bị Hầu tước đánh gãy.
“Đau quá…”
Cậu oan ức kêu, giống như chịu tra tấn cực hình gì đó, đuôi mắt đỏ lên, bức bối thổi thổi ngón tay mình.
Thổi vài lần, không quền khiển trách nhìn sĩ quan bị hành động của cậu làm cho luống cuống.
“Nói chuyện thì nói thôi mắc gì đánh người ta?”
Tần Vân Sinh: “Tôi không đánh ngài, tôi chỉ muốn lấy tay ra…”
“Lấy gì mà giựt mạnh thế, đau quá.”
Hầu tước còn thuận mồm nói thêm:
“Ta thấy anh đang cố ý trả thù, muốn làm ta đau để thỏa mãn cơn giận trong lòng.”
Tần Vân Sinh: “Thưa ngài, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn…”
Thời Thanh hừ lạnh: “Mắc gì muốn rút tay ra? Còn bảo không cố ý nữa.”
Thấy sĩ quan còn muốn biện giải, Hầu tước nhấc cằm:
“Nói giề? Ta khuyên anh nên cẩn thận đi, cho anh cơ hội cuối, nếu không xin lỗi thì đừng hòng mơ tới việc ta đi giải thích giùm chuyện sáng nay.”
Tần Vân Sinh: “…”
Hắn bất đắc dĩ nhéo ấn đường, như đang dỗ con nít :
“Xin lỗi giáo sư Thời, đã làm ngài bị thương, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Hầu tước trẻ tặc lưỡi: “Còn có lần sau?”
Sĩ quan thuận theo: “Là tôi nói sai, xin lỗi.”
Lúc này cậu mới hài lòng, mỉm cười đắc ý:
“Được thôi, ta sẽ xem xét thái độ rồi mới đồng ý tha thứ cho anh.”
Cậu đồng ý thoải mái thế, cũng không gây khó dễ làm Tần Vân Sinh hơi lạ.
Sĩ quan thăm dò hỏi: “Còn chuyện giải thích?”
Thời Thanh: “Yên tâm đi, con