Bệnh viện…
Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Ngay khi nghe bác sĩ bảo rằng anh đã qua cơn nguy kịch và được chuyển đến phòng hồi sức khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, Lý Nhậm Bằng vẫn còn hôn mê càng khiến Sở Chi không khỏi lo lắng. Cô không biết sau khi tỉnh lại anh có nhớ ra cô không. Sở Chi tựa đầu xuống cạnh giường, cô đưa mắt nhìn người trên giường không khỏi đau lòng, nói:
– “Em dùng điều ước ngày sinh nhật, chỉ mong anh khỏe mạnh trở lại.”
Khi nãy, trên đường đến bệnh viện, Lý Nhậm Vũ đã kể lại tất cả mọi chuyện cho cô biết rằng anh bí mật đi mua quà nhằm tạo bất ngờ cho cô. Nào ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn.
Trong lúc Diệp Sở Chi sắp ngủ thiếp đi liền cảm nhận cánh tay anh động đậy mà bật người dậy. Hiện tại, Lý Nhậm Bằng đã tỉnh. Anh đưa đôi mắt đầy mơ hồ nhìn cô nhưng lại chẳng nói gì, chỉ im lặng. Hành động này của anh càng khiến cô lo lắng, toang chạy đi tìm bác sĩ hỏi han tình trạng của anh liền cảm nhận hơi ấm của người bên cạnh. Anh nắm lấy tay cô, chạm rãi nói chậm từng chữ:
– “Chúc mừng sinh nhật, vợ yêu.”
Sở Chi vỡ òa hạnh phúc ngay khi nghe những lời nói này thốt ra từ miệng anh. Tuy nhiên, để chắc chắn hơn, cô liền áp mặt lại gần phía anh, nhỏ giọng hỏi:
– “Anh còn nhớ em tên gì không?”
– “Sở Chi, Diệp Sở Chi.”
– “Nhậm Bằng.”
Liền lập tức cô vòng tay ôm lấy anh, khóe môi đã mấp máy, mếu máo nói:
– “Anh có biết em hoảng sợ đến mức nào không? Em sợ anh sẽ bỏ rơi em. Em không muốn ngày đặc biệt của mình lại trở thành kí ức đau buồn.”
Lý Nhậm Bằng sắc mặt có chút nhợt nhạt khẽ mĩm cười nhìn cô sau đó ôm chặt cô vào lòng, nói:
– “Em có biết anh yêu em nhiều lắm không? Thậm chí ngay cả khi anh hôn mê trên giường bệnh, người mà anh có thể nhớ đến chính là em.”
Tống Trì âm thầm đưa mắt quan sát từ phía bên ngoài. Nhân lúc Lý Nhậm Vũ trở về nhà lấy một số quần áo cũng như mua thức ăn cho Sở Chi ông mới xuất hiện. Chứng kiến tình yêu của hai đứa trẻ khiến ông vô cùng hài lòng. Ông nhìn người bên cạnh, trầm giọng đáp:
– “Hoàng Kha, thời gian qua vất vả cho cậu rồi.”
Ngay khi nghe ông nói những lời này khiến anh có chút bất ngờ mà đứng lặng tại chỗ. Một lúc sau, ông rút ra một xấp tiền cùng một tấm thẻ ngân hàng, nói:
– “Kể từ giờ, cậu được tự do. Hãy dùng số tiền này để xây dựng một cuộc đời mới nhé.”
Dứt lời, ông xoay lưng rời đi. Trước vẻ mặt có chút khó hiểu của anh, ông mĩm cười đáp:
– “Tôi sẽ đi tự thú về việc đã sát hại Châu Minh Mỹ cũng như suýt giết chết Lý Nhậm Bằng.”
Trước khi rời khỏi, Tống Trì đưa mắt nhìn về phía Sở Chi một lần nữa. Vài phút sau thì nhận cuộc gọi từ phía Diệp phu nhân báo rằng Sở Nguyệt đã hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh. Tống Trì mĩm cười hài lòng. Đối với ông như thế đã đủ rồi. Chỉ vậy mà thôi. Người làm cậu như ông cũng cảm thấy mãn nguyện khi chứng kiến hai đứa cháu gái của mình sống bình an, hạnh phúc.
Về phía Hoàng Kha, sau khi nghe những lời ông nói chẳng biết sau này phải làm gì. Thôi thì tất cả cũng do số phận an bài. Đã đến lúc anh quên đi những tháng ngày đánh đấm, giết hại lẫn nhau mà tìm về một nơi yên tĩnh sống cuộc đời còn lại sau này.
***
Hoàng Kha lần lượt khẽ đặt xuống trước hai ngôi mộ nằm cạnh nhau bó hoa cúc trắng. Anh nhìn vào hai tấm ảnh trên bia, khẽ thở dài nói:.
– “Xin lỗi. Chuyện hai người một phần cũng do tôi. Sau này, tôi sẽ chịu trách nhiệm trong coi nơi yên nghỉ của hai người.”
Anh đưa mắt nhìn vào tấm ảnh của Văn Thái sau đó nhìn sang của Châu Minh Mỹ đáp:
– “Bây giờ chắc có lẽ hai người đã gặp nhau rồi chứ. Chỉ là tình yêu trên dương thế của hai người quá ngắn ngủi. Nếu có kiếp sau, mong rằng cả hai sẽ gặp nhau sớm hơn.”