Văn Anh, Tiểu Linh và Tử Hoa cùng nhau ngồi trên bãi cỏ gần Lai Hồi Chi Lưu vẽ hình lên những tấm giấy. Bên cạnh đó là Lý Thức và Tử Kỳ đang loay hoay làm khung diều.
– Sao ta phải đi làm những thứ này nhỉ? – Lý Thức giơ con diều méo mó vừa làm xong lên vừa ngắm nghía vừa tự nhủ.
– Ngươi làm lại đi, méo xệch như thế thì làm sao nó bay được? – Văn Anh nói
– Có rất nhiều chuyện quan trọng đang cần ta làm đấy! – Y trả treo
– Vậy sao? Đâu ai bắt ép ngươi, ta có thể nhờ biểu ca mà! – Văn Anh thản nhiên
– Được rồi, ta dẹp cả thiên hạ qua một bên để sửa lại con diều cho ngươi!
Nghe y nói Văn Anh liền mỉm cười đắc ý. Đã ba ngày từ khi biết được bệnh tình của Văn Anh, lúc nào y cũng theo sát cậu và tỏ ra không có chuyện gì.
Về phần Văn Anh, cậu không biết bản thân mình bị bệnh nên vẫn cứ vô tư, có điều sau hôm đó cũng bớt gắt gỏng và khó chịu với Lý Thức. Văn Anh nhận ra những lúc nguy hiểm nhất người bên cạnh bảo vệ cậu lại là y, có lẽ cậu mắc nợ y quá nhiều có cám ơn cũng không hết.
– Thiếu gia!!!
Nghe giọng nói quen thuộc, Văn Anh ngoái nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. Là Tiểu Nặc! Em ấy mừng rỡ cười ngoác mồm lon ton chạy về phía cậu. Hai người ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi sau bao tháng ngày xa cách.
– Thiếu gia, em nhớ người quá!
– Ta cũng vậy!
– Sao thiếu gia xanh xao thế, còn ốm đi nữa? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?
– Làm gì có, đồ ăn ở đây ngon tuyệt vời. Nhưng Tiểu Nặc à, làm sao em đến được đây thế?
– Em không đi một mình…còn có Nhị phu nhân nữa.
– Mẹ ta cũng đến sao? – Văn Anh mừng rỡ toan chạy vào tìm mẹ.
– Chờ đã thiếu gia, phu nhân đến để đưa người về đấy!
Văn Anh nghe thấy liền khựng lại, những người kia cũng vội vã bỏ việc đang làm chạy đến chỗ cậu. Vừa thấy Lý Thức, Tiểu Nặc đã sợ hãi nép sát vào Văn Anh.
– Biểu đệ, đệ phải về sao? Còn 1 đợt thi nữa mới kết thúc học kỳ mà.
– Tại sao mẫu thân lại đích thân đến đưa huynh về vậy? – Tử Kỳ sốt sắng
– Phu nhân đã biết chuyện hôm trước thiếu gia bị ngất nên ngay lập tức đến đây…
Tử Hoa nghe vậy liền đỏ hoe cả mắt, chỉ vì muội ấy nên chuyện Văn Anh bị phạt và ngất xỉu mọi người đều biết. Tệ hơn mẹ của Văn Anh vì lo cho sức khỏe của cậu nên quyết định đến đón cậu về trước khi học kỳ kết thúc. Nhìn thấy mọi người rầu rĩ Văn Anh liền an ủi:
– Mọi người làm sao thế? Có thể mẹ ta quá lo nên đến thăm thôi, nhìn thấy ta ổn như vậy người sẽ cho ta ở lại mà!
– Đằng nào thì mẹ ngươi cũng đến rồi, mau vào gặp bà ấy đi! – Lý Thức khuyên cậu
– Tỷ đi với đệ! – Tiểu Linh nói
– —————————————–
Văn Anh khá bất ngờ khi nghe Tiểu Nặc nói lại Tiết lão gia cũng biết chuyện cậu bị ngất, nhưng việc mẫu thân đón cậu về không phải là chủ ý của ông. Vừa nhìn thấy con trai mẹ cậu đã mừng rỡ đến phát khóc, bà ấy chạy đến nắm tay cậu hỏi han đủ thứ. Cửu cửu ngồi đó liền thở dài:
– Muội nhìn xem, thằng bé cũng không đến nỗi nào. Có phải muội lo lắng thái quá rồi không?
– Huynh biết gì chứ? Muội chỉ có đứa con trai này thôi. Ai mà dám động đến nó thì muội sẽ…
– Tôi đến rồi đây! – Vừa đúng lúc đó Diệp lão sư vén màn bước vô, nhìn thấy ông Nhị phu nhân đã nổi cơn thịnh nộ:
– Diệp Thiên Sách, ông muốn bức con trai ta chết thì mới hả dạ à?
– Bà nói gì thế? Nó sai thì ta phạt nó, ta làm sao biết nó có bệnh trong người chứ!
– Ông còn dám nói nữa ư? Không phải vì chuyện lúc trước mà ông cố tình ăn hiếp nó đấy chứ?
– Làm gì có chuyện đó – Diệp lão sư chối biến, ông ấy còn đá mắt sang Trần gia cầu cứu.
– Này này! Trước mặt mấy đứa con nít mà muội nói gì vậy?
Nhị phu nhân như chợt nhớ ra Văn Anh vẫn ở đó nên cố tiết chế lại rồi quay sang Trần cửu cửu ấm ức nói:
– Nói tóm lại, muội không thể để nó ở lại đây được! Tiểu Nặc mau thu dọn đồ đạc cho thiếu gia!
– Mẹ, sao phải về gấp thế ạ? Khóa học này vẫn chưa kết thúc mà?
– Con trai ngoan, mẹ ở nhà lúc nào cũng lo lắng không yên, lần này nhất định phải về với mẹ!
– Nhưng còn bạn bè của con nữa, chí ít cũng để con chia tay với họ đã.
Tiểu Linh liền chạy đến nài nỉ Trần cửu cửu, nhờ ông ấy nói giúp cho Văn Anh vài câu.
– Muội muội, đã đến rồi thì ở đây nghỉ ngơi một ngày. Cho Văn Anh có thời gian thu xếp đã rồi muốn đi đâu thì đi!
– Mẹ! – Văn Anh nũng nịu
– Thôi được rồi! Muội nghe lời huynh lần này vậy – Bà ấy nói xong liền lườm qua Diệp lão sư, ông ấy chẳng dám hó hé mà ngó lơ đi chỗ khác.
– Cám ơn mẹ, cám ơn cửu cửu!
Tiếp đó Tiểu Nặc giúp Nhị phu nhân thu xếp đồ, còn Văn Anh và Tiểu Linh đi đến Viện Trù tìm mọi người, có cả Thường Phong cũng đang chờ ở đấy. Văn Anh ngồi xuống, vẻ mặt không mấy khả quan, mọi người nhìn sơ qua cũng có thể đoán biết được kết quả. Thường Phong nhìn sang Tiểu Linh, nàng ấy cũng khẽ lắc đầu.
– Biểu đệ, đệ đừng buồn học kỳ sau chúng ta sẽ lại gặp nhau mà! – Thường Phong an ủi cậu
– Huynh nhất định phải quay lại nhé Văn Anh, mọi người ở đây chắc chắn sẽ rất nhớ huynh! – Tử Hoa nài nỉ.
– Huynh nhớ viết thư cho chúng tôi nữa đấy! – Tử Kỳ thêm vào
– Đương nhiên rồi, ta sẽ xin cha quay lại sớm với mọi người.
Kẻ thường ngày nói nhiều nhất là Lý Thức thì bây giờ chỉ im im nghĩ ngợi, trên mặt phảng phất tâm tư khó tả. Sau khi gắp thức ăn vào chén cho cậu thì cuối cùng y cũng chịu mở miệng:
– Về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, tẩm bổ nhiều vô để có sức mà quay lại học…
– Cám ơn!
– ———————————————-
Trong giờ ăn, có đám người đẩy những cỗ xe lớn vào học đường, bên cạnh đó là Hạo Phi đang chỉ dẫn cho họ đem hàng vào kho. Văn Anh thấy thế liền thắc mắc:
– Bọn họ chở gì mà nhiều thế nhỉ?
– À, hôm nay y phục mới của sĩ tử cha đặt đã may xong. Chắc là họ đến giao đó mà! – Tiểu Linh nói
– Kỳ lạ thật, những chuyện này mọi khi đều do Thường Phong huynh làm chứ nhỉ? – Tử Kỳ thắc mắc
Thường Phong nghe xong thì gương mặt có một chút buồn, có lẽ đang nghĩ vì chuyện chép sách lần trước mà nghĩa phụ không còn tin tưởng giao việc quan trọng cho mình nữa. Văn Anh nhìn sang thấy biểu ca đang có chút tâm sự bèn nói đỡ:
– Chắc là biểu huynh bận quá nên cửu cửu mới nhờ Hạo Phi làm giúp.
– Không có gì, Lưu huynh cũng thường xuyên đảm nhiệm những chuyện này mà – Thường Phong nói rồi cúi xuống ăn cơm tiếp.
Sau buổi ăn trưa, trừ Thường Phong những người còn lại liền ra Lai Hồi Chi Lưu làm tiếp công việc dang dở. Lý Thức bước đến phía sau Văn Anh, y xòe con diều đã sửa xong ra trước mặt cậu:
– Ta sửa xong rồi, ngươi mang nó theo đi. Sau này nếu buồn thì thả!
– Ngươi vẽ luôn rồi sao? Tay nghề cũng không tồi nhỉ – Văn Anh cầm con diều lên ngắm nghía
– Haiz từ giờ ta mất đi một người để trêu chọc rồi, ở đây chắc sẽ buồn lắm! – Lý thức ngả người ra bãi cỏ bình thản nói.
– Dù thế nào ngươi cũng phải ở lại giúp Nam Quy Hội, không phải 2 chiến thắng lần trước đều có công của ngươi đấy sao? – Cậu nhìn y nói
– Ta vốn không quan tâm chuyện đó, vì các người kỳ vọng vào ta quá nhiều nên bất đắc dĩ mới phải thắng đó chớ.
– Được rồi, ngươi muốn sao cũng được. Con diều này coi như là quà chia tay, ta sẽ giữ nó bên mình, cám ơn ngươi!
– Ta nói rồi ngươi đừng lúc nào cũng cám ơn ta như thế, cứ gộp lại một lần rồi trả luôn thể.
– Không nói với ngươi nữa, ta có việc phải về phòng đây!
Văn Anh đứng dậy tạm biệt huynh muội Tử Kỳ và Tiểu Linh, cậu muốn quay về phòng vì chợt nhớ ra còn nhiều điều chưa kịp nói với biểu huynh. Vừa đi đến dãy phòng Nam Quy Hội cậu thấy Hạo Phi cũng ở đó.
– Hạo Phi, huynh đến có chuyện gì thế? Tìm Thường phong à? – Cậu hỏi
– À à, đúng vậy! Tôi có chút chuyện muốn hỏi Thường Phong, nhưng hình như huynh ấy đi đâu rồi thì phải.
– Hay là huynh cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại cho huynh ấy…
– À không cần đâu, nếu có gặp Thường Phong thì tôi sẽ hỏi luôn, cám ơn huynh.
– Uhm!
Nói rồi Hạo Phi vội vã bỏ đi, Văn Anh nhìn thấy biểu hiện của y không được bình thường cho lắm. Cậu vừa vào phòng lấy tay nải ra thì Thường Phong cũng về, huynh ấy trông cũng rất lạ, mặt mũi thất thần người thì ở đây nhưng hồn thì cứ như ở nơi khác.
+
– Có chuyện gì thế biểu huynh? – Cậu lo lắng