Bởi vì biểu hiện xuất sắc nên quân doanh đặc biệt cho phép mỗi đội viên có thể gọi điện thoại về nhà trong thời hạn ba phút. Mấy tháng không cùng người trong nhà liên lạc nên tất cả mọi người khi nghe tin này đều hết sức kích động. Nhưng bởi vì hiện tại điện thoại chưa được lắp phổ biến nên rất nhiều người đành phải từ bỏ, đem thời gian của mình tặng cho đồng đội nào có thể gọi được điện thoại. Nhưng bởi vì thời gian không thích hợp, có nhà thì không có ai nhận, có người thì gặp nhưng giọng nói muốn nghe nhất lại không có ở đấy.
Triệu Phương Nghị là người gọi cuối cùng, tính toán thời gian thì lúc này người nhà đều đã đi làm hoặc đi học cả rồi, nhưng vẫn không muốn lãng phí cơ hội lần này, từ miệng của dì giúp việc hỏi thăm tình trạng gần đây của người trong nhà cũng là tốt rồi. Huống chi mấy tháng cũng không báo tin gì cho gia đình, mẹ khẳng định chắc là đang nhớ thương anh. Còn có Điền Mật Nhi sau khi đêm tân hôn anh cứ như vậy mà đi chắc là đang cảm thấy rất uất ức rồi. Ngày đó cô khóc đau lòng như vậy, nhưng anh sợ mình mềm lòng nên cũng không an ủi cô, anh là một quân nhân vì thế cũng nên sớm tập thói quen cho cô để không cảm thấy bất ngờ mỗi khi chia ly đột ngột như vậy.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, không ngoài dự kiến người nhấc máy chính là dì giúp việc. Dì Hồng làm việc ở Triệu gia cũng được mấy năm rồi, Triệu Phương Nghị mặc dù không ở nhà thường xuyên, nhưng với giọng của anh cũng vô cùng quen thuộc. Vừa nghe là anh gọi, vội vàng hỏi thăm anh có khỏe hay không, rốt cuộc là đang ở chỗ nào, người trong nhà đang rất nhớ đến anh. Còn khen Điền Mật Nhi vừa hiếu kính với cha mẹ chồng lại vừa học rất giỏi, đối với người làm cũng vô cùng thân thiện. Sau khi Điền Mật Nhi được gả vào đây cũng chia sẻ với bà rất nhiều việc, làm cho bà thấy có chút xấu hổ.
Nghe mọi người đều khen ngợi Điền Mật Nhi thì Triệu Phương Nhị còn cảm thấy vui mừng hơn khi bản thân mình được khen, đành phải nói với bà tình trạng gần đây của mình, lại nhờ bà để ý chăm sóc mọi người trong nhà. Dì Hồng liền nói với anh: “Đây là của bổn phận tôi mà, có cái gì phiền hà chứ!” Nói một lúc thấy cũng không còn chuyện gì để nói nữa, vừa định cúp điện thoại thì liền nghe thấy có tiếng mở cửa, dì Hồng nghiêng đầu ra nhìn thì ra là Điền Mật Nhi. Bây giờ là lúc cô đi học, thế nào lại trở lại, không kịp hỏi xem cô chuyện gì liền vội vàng gọi cô tới nghe điện thoại.
“Là Phương Nghị, mau tới nghe đi!”
Điền Mật Nhi sửng sốt, vội vàng chạy đến cầm ống nghe, giọng nói có chút kích động, vô cùng khẩn trương chỉ có thể bât ra một tiếng‘ uy ’.
Triệu Phương Nghị vừa muốn cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng dì Hồng gọi Điền Mật Nhi thì tim của anh thấy căng thẳng theo. Nghe được giọng nói nhẹ nhàng mềm mại ‘ uy ’ một tiếng liền đem mọi phiền muộn vừa nảy sinh trong lòng quét sạch sẽ.
Hai người một lúc lâu cũng không ai nói câu nào, sau đó Triệu Phương Nghị mới lên tiếng: “Thời gian sắp hết rồi, nếu không nói gì thì em cúp máy đi!”. Sự thật thì không phải như vậy, vì có rất nhiều đội viên đều không gọi điện thoại nên nhường cho anh được hơn mười phút. Mới vừa rồi nói mấy câu với dì Hồng, vẫn là còn dư lại thời gian rất dài.
Điền Mật Nhi vừa nghe anh nói vậy, cũng không ngượng ngùng hay căng thẳng nữa vội đem những điều trong lòng ra hỏi anh một chút. Mặc dù mới vừa rồi đã cùng dì giúp việc trao đổi qua, nhưng Triệu Phương Nghị vẫn không thấy phiền, mọi câu hỏi của cô đều nhất nhất trả lời. Biết anh thật không có đi tiền tuyến, Điền Mật Nhi mới thật thấy yên tâm, tháo xuống cục đá đè nặng trong lòng nhưng sau đó lại bắt đầu cảm thấy trống trải.
“Tới giờ rồi, về sau có cơ hội anh lại gọi về, em nhớ học tập tốt, chăm sóc tốt cho ba mẹ, không cho chạy loạn, có nghe hay không!” Tại một nước xa lạ nhưng giọng nói của Triệu thiếu tá lại không hề giảm uy nghiêm đi chút nào.
‘ Dạ ’ Điền Mật Nhi nhẹ giọng đáp ứng, hốc mắt có chút ửng hồng, lòng tràn đầy cảm giác không nỡ. Thấy anh muốn cúp điện thoại liền vội nói: “Anh phải bảo trọng thân thể, không cần phải lo lắng cho ba mẹ! Còn nữa, em nhớ anh!! Chờ anh trở về!”
Ở bên kia điện thoại cũng trầm mặc mất mấy giây, sau đó nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng‘ được ’ tiếp theo liền nghe thấy điện thoại bị cắt đứt. Điền Mật Nhi ôm tai nghe âm thầm rơi lệ. Không phải đau lòng, cũng không phải là chua xót, tuy có chút tịch mịch, nhưng lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Không ngờ nhất thời bỏ quên vở bài tập ở nhà, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Triệu Phương Nghị. Điền Mật Nhi cảm thấy không có chuyện gì làm cho người ta vui vẻ hơn chuyện này. Sau đó đi lấy vở bài tập, hôn lên đó hai cái thật kêu rồi cầm nó vui vẻ quay mấy vòng. Buổi tối còn cố ý xin thầy cho nghỉ, không tham gia giờ tự học buổi tối nữa đi ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà chuẩn bị nấu một bữa thật ngon.
Ông Triệu Quốc Đống và bà Phương Di cùng nhau về nhà, vừa mở cửa liền cảm thấy không khí hôm nay không giống với mấy ngày trước hình như trong nhà khắp nơi đều toát ra mùi vị vui vẻ và hạnh phúc.
“Có chuyện tốt gì sao? Làm nhiều món ăn như vậy, còn có cả hoa!” Bà Phương Di xuất thân từ nhà giàu có nên rất ưa thích phong cách này. Khi Điền Mật Nhi vừa tới bà liền giảng giải cho cô rằng cuộc sống của gia đình phải tinh tế một chút. Bình thường Điền Mật Nhi phải đến trường, không có thời gian rảnh rỗi để làm những việc như vậy. Bà cũng cho rằng đứa bé này lớn lên từ nông thôn nên không có cốt khí đó, không nghĩ tới hôm nay đã biết vận dụng rồi! Cảm thấy sự dạy bảo của chính mình thật rất đúng phương pháp!
Dì giúp việc theo chân hai bọn họ nháy nháy mắt, mập mờ cười nói: “Phương Nghị hôm nay điện thoại về! Điền Mật quay trở lại lấy sách vừa lúc nhận được! Ha ha, cô gái này đúng là không thể rời khỏi chồng của mình, chỉ nghe thấy tiếng thôi mà đã có ảnh hưởng lớn như vậy, so với bộ dạng làm việc gì cũng không có sức lức của mấy ngày trước đây hoàn toàn khác nhiều!”
“Thật sao! Phương Nghị goi điện thoại về à…, nó nói cái gì?” Dì Hồng lại kể lại tỉ mỉ câu chuyện cho hai người bọn họ nghe một lần nữa, biết được anh bởi vì đặc huấn mới không báo tin về nên hai vợ chồng bà cũng coi như yên tâm phần nào.
Còn nghe dì Hồng kể lại sau khi cô tiếp điện thoại xong liền âm thầm ngồi khóc. vì vậy buổi tối bà Phương Di cố ý đi tìm Điền Mật Nhi nói chuyện, Phương Nghị không có ở đây, bà phải thay con trai canh kỹ hậu phương lớn này. Điền Mật Nhi tâm tình bình hòa, không có một câu oán hận, bà Phương Di cũng thầm khen cô hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể suy nghĩ mọi chuyện thấu tình đạt lý, trong lòng cảm thấy cưới người con dâu này về thực là quá đúng.
Đảo mắt một cái đã đến tết âm lịch, Điền Mật Nhi thi lần này đạt điểm cao nhất trường xếp đầu bảng! Ngay cả Lý Kiều Dương cũng nổi danh, mặc dù miễn cưỡng chen được một chân vào tốp một trăm, nhưng cũng đủ làm cho hai vợ chồng Lý Vỹ kích động rồi! Chỉ còn kém nước ở trên cùng một bảng với Điền Mật Nhi thôi, cùng với Triệu gia đã thật sự thân thiết qua lại. Vì sắp hết năm, Lý Vỹ so với Triệu Quốc Đống nhỏ hơn một chút nên muốn tới cửa viếng thăm dù sao vì con nên cũng không thấy bị mất mặt.
Lúc hai nhà bắt đầu lui tới thì trong lòng bà Phương Di còn có chút kháng cự, nhưng khi thấy mẹ của Lý Như bị đoạt đi chỗ dựa vững chắc, lại làm cho tâm tình của bà nhộn nhạo không yên. Cũng vì không để cho nhà bọn họ tốt hơn được vì thế phải cùng với nhà của Lý Vỹ quan hệ cho tốt. Sau này mỗi khi bọn họ đến bà Phương Di đều lễ độ đối đãi, không hề nói những lời làm cho người ta khổ sở nữa. Biết Lý Kiều Dương và Điền Mật Nhi học thêm, có lúc còn bảo Điền Mật Nhi mang cô về nhà chơi, làm điều này cũng là vì tính toán con trai bà cả thôi. Nó hàng năm không ở nhà, một cô dâu nhỏ mới cưới về như Điền Mật Nhi cảm thấy tịch mịch là điều khó tránh khỏi. Cho nên có Lý Kiều Dương ngày ngày líu ríu không ngừng ở bên cạnh cũng tránh cho Điền Mật Nhi rảnh rỗi lại nghĩ đông nghĩ tây.
Phải nói rằng Lý Kiều Dương cho tới bây giờ vẫn là người hết sức vui vẻ, gia thế lại tốt, lại được cha mẹ nuông chiều, từ nhỏ liền dưỡng thành tính tình không sợ trời không sợ đất. Mặc kệ cô mải chơi ra sao, điểm của các kỳ thi lại không được cao mặc dù làm cho cha mẹ phải nhức đầu xử lý thế nào nhưng bọn họ cũng không nỡ đánh chửi trách phạt. Thói quen như vậy liền đem tính tình kia của cô dưỡng càng lớn hơn, cũng có thể nói là càng ngày càng tệ hơn rồi. Năm năm học cho tới bây giờ đều xếp ở vị trí cuối, từ thành tích học tập cho đến phẩm chất đạo đức. Lý Kiều Dương năm năm này nói sao liền làm vậy, làm cho mấy giáo viên vô cùng đau đầu xoay vòng quanh cô. Một là nhìn đến mặt mũi của cha cô, nghe nói rất có năng lực, hai cũng là võ nghệ của Lý Kiều Dương thật sự rất hắc,người nào chọc phải nha đầu này cho tới bây giờ đều là rơi vào chỗ chết. Cho dù là nam sinh có quậy đến cỡ nào khi nhìn thấy trường hợp liều mạng này cũng khó tránh khỏi vòng sang chỗ khác. Một điều nữa là bọn họ cũng không quen cha mẹ của chúng rõ ràng là cô nhóc này đem người khác đánh cho bể đầu chảy máu, lại còn giúp đỡ cô tìm đến nhà người ta để gây phiền toái.
Không ngờ được một nữ sinh nông thôn chuyển trường Điền Mật Nhi vừa tới được lại có thể nắm được điểm yếu của Lý đại *****, không những nói gì nghe nấy mà còn là chỉ đâu đánh đấy. Trước kia nhìn thấy học sinh giỏi cô đều đi đến trêu chọc nhưng bây giờ cũng gia nhập vào đội ngũ của bọn họ. Ai mà nói lớn tiếng ảnh hưởng đến việc học của cô thì xin mời chờ bị cô xử lý đi. Trước kia làm sao có thể nhìn thấy được Lý đại ***** trực nhật, nhưng kể từ khi Điền Mật Nhi phân đến tổ của cô thì luôn nhìn thấy cô ngoan ngoãn mà đi lao động, mặc dù đông một nhát tây một nhát nhưng cũng đủ làm mọi người chấn kinh rồi.
Lại nói đến chuyện của Cổ Kim Đào, ban đầu là sợ bà nội của cậu ta phát bệnh, qua thời gian dài cũng không coi là quan trọng nữa rồi, lại lặp lại thói quen cũ. Vừa định đi tìm Điền Mật Nhi, đã thấy Điền Mật Nhi và Lý Kiều Dương như hình với bóng rồi. Nếu Điền Mật Nhi không phải là một thục nữ, hoặc là đối với cuộc sống hôn nhân có điều bất mãn thì đối với Cổ Kim Đào vừa có dung mạo vừa có tài có thể làm cho cô suy nghĩ khác đi. Mà Lý Kiều Dương cũng sẽ giữ kín bí mật cho cô, vừa có thể che chở cho cô một chút.
Nhưng cô là người bạn tốt, một người chị em gái tốt, cô thấy cô ấy thật là một cô gái si tình cuối cùng trên đời này, chỉ với một tờ hôn thú bó buộc, một đêm vợ chồng liền đối với người chông xa lạ kia si tình không thay đổi, thề sống chết phải đi theo. Bất đắc dĩ, bạn tốt là để làm gì chính là mặc kệ cho bạn mình duy trì suy nghĩ thế nào đều phải nhất quyết bảo vệ tới cùng.
Cho nên khi Cổ Kim Đào muốn đến quấy rầy Điền Mật Nhi thì Lý Kiều Dương liền đứng ra ngăn cản, một người là đại ca của Tam Trung, một người là đại tỷ của Tam Trung thật đúng là bất phân thắng bại. Nhà của Cổ Kim Đào là nhà có tiền nhưng không có quyền nhưng hiện tại quyền và tiền cũng không có sự phân biệt, quyền và tiền đi liền với nhau. Mà cậu ta lại mới vừa phạm tội tày trời như vậy bây giờ lại đắc tội với nhà của Lý Kiều Dương nữa thì cha của cậu ta không lột da mới là lạ, đến lúc đó bà nội có muốn xin hộ cũng không được rồi. Cân nhắc nặng nhẹ, Cổ Kim Đào liền cảm thấy chân trời chỗ nào không hoa thơm cỏ lạ, cũng không phải là chỉ có một đóa hoa hồng có gai là Điền Mật Nhi này. Tiếu Lệ Lệ ở lớp bốn cũng không kém hơn cô là bao, dáng dấp cũng tốt học hành cũng không tệ, tuy vậy lại có vết nhơ, hơi rách nát một chút chỉ là các huynh đệ đều nói để cô ấy phục vụ cho cậu ta cũng tốt. Lần trước cùng đi ra ngoài chơi còn ra ám hiệu với cậu ta kia mà, cậu ta gần đây cũng đã nín nhịn thật lâu, tối nay phải hẹn cô ta ra ngoài giải tỏa mới được!
Hai người bọn họ âm thầm làm chuyện mờ ám, Điền Mật Nhi căn bản cũng không biết, nói tóm lại liền cảm thấy con người của xã hội bây giờ rất coi trọng đạo đức, chỉ có Cổ Kim Đào là nhân phẩm đột phá thôi. Lần đó cùng với Lý Kiều Dương đấu khẩu, khiến Lý đại ***** của chúng ta rất im lặng, Điền Mật Nhi tuy là người thông minh là chỉ giới hạn trên phương diện học tập thôi còn những thứ khác thì… Không nhận xét gì. Bạn bè bẩn thỉu như vậy không phải tương đương ám chỉ mình sao, chuyện ngu như vậy ai lại đi làm.
Lý Kiều Dương lần này được nổi danh trên bảng nên Lý Vỹ tính tổ chức ăn mừng, làm mấy mâm cơm, lấy lý do đầu xuân năm mới để mời mọi người. Khiến cho những người luôn ở sau lưng nói con gái của ông về sau không có tiền đồ phải mở to mắt ra mà nhìn một chút. Con gái bảo bối của ông vừa mới xuất chiêu mà đã khí thế bừng bừng rồi! Nhưng lại nghĩ đến con dâu Triệu gia của người ta thi đứng thứ nhất, còn con bọn họ lại đứng thứ một trăm, hình như là hơi vui mừng quá trớn thì phải?
“Thật ra thì chúng tôi cũng định tổ chức ăn mừng cho Điền Mật nhưng đứa nhỏ này sống chết không đồng ý, tôi cũng muốn khoe khoang một chút nhưng đứa nhỏ này lại không chịu phối hợp, nó chỉ muốn cả nhà ăn bữa cơm là được rồi! Nhà cô chú vẫn luôn ở cố định một chỗ, Dương Dương từ nhỏ bạn bè chơi thân cũng nhiều, mọi người cùng nhau vui vẻ, tôi đến dự là được rồi!” Mặt của bà Phương Di lúc nào cũng hoà nhã, dĩ nhiên là bà cũng có tâm tư này, Triệu Quốc Đống và Điền Mật Nhi phải làm công tác tư tưởng thật lâu, cuối cùng bà mới cho qua vụ này. Lần này Lý Vỹ lại nhắc tới thì ý định trong lòng lại thấy rục rịch nhảy lên.
Ha ha, Triệu gia không phản đối là tốt rồi, ông chỉ sợ nhà bọn họ lại nói con gái chúng tôi đứng thứ nhất cũng còn chưa tổ chức mà con các người mới đứng thứ 100, đó cùng là bởi vì được chúng tôi nuôi dạy tốt. Tuy có tâm địa hơi tiểu nhân một chút nhưng từ đó cũng làm cho ông nhận thấy Triệu gia quả thật rất đáng để kết giao, không giống với cái nhà họ hàng xa tám đời kia, có lợi ích liền bám vào, đúng là không phân biệt tốt xấu. Mặc dù nói người không vì mình trời tru đất diệt, ai cũng không phải là kẻ ngu, không thể mặc cho người ta thao túng. Nhưng bởi vì chuyện thân phận như hiện tại thấy có hơi xấu hổ, không dám tiếp xúc với nhiều người, không nên chuyện nào cũng dính vào. Bây giờ xem ra quan hệ này rất có lợi có thể giúp ông vãn hồi thế cuộc trước mắt. Nhưng sau này có chuyện xảy ra thì lại là một đại án cuồn cuộn ngất trời. Thật ra thì nếu có nhiều kiên nhẫn một chút, hoặc là đặt vào vị trí của con gái mình mà suy nghĩ thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, dù sao cấp trên đối với năng lực làm việc của ông vẫn còn rất tin tưởng. Nhưng suy nghĩ này của Lý Vĩ không phải không thấu đáo, trong chốn quan trường không có quan hệ ruột thịt nào là đáng nói, có nói cho người ta biết thì cũng chưa chắc họ đã cho là lời hữu ích. Bất quá chuyện hợp tác cùng với tập đoàn tài chính bọn họ cũng không có tìm ông để thương lượng, nhất định là sợ ông chia chén canh kia đây mà.
Về sau ông cũng nên từ từ xa dần, tránh cho ngày sau bị liên lụy, mất chức là chuyện nhỏ, bảo vệ tính mạng mới là chuyện lớn.