Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 12: Nàng rốt cuộc cất giấu bí mật gì?



Edit: Cần động lực làm luận văn

Beta: HungNguyen076213

Thông qua lần nói chuyện này, xem như đã hiểu rõ chuyện tắm rửa kia, chỉ là mỗi lần nghĩ đến Lâm Huệ liền không nhịn được muốn cười một lần. Từ lúc xuyên sách đến nay, không, có thể nói đây là chuyện mà đời này nàng cảm thấy buồn cười nhất.

Vậy mà lại có người thật sự coi nàng là yêu tinh biến thành, Lâm Huệ thổi phù một tiếng lại cười.

Khương Hoàng nói: “Nương nương, tâm tình của người tựa hồ không tệ nha.”

“Đúng vậy, bởi vì không có ai càm ràm.” Lâm Huệ hỏi, “Phương ma ma thế nào, gần đây làm gì?”

Quế Tâm cướp lời nói: “Nương nương, hôm nay bà ấy ra ngoài, nô tỳ hoài nghi bà ấy tiến cung để báo cáo tình hình của nương nương.”

Đang đợi bà ta đi đây, dù sao Lâm Huệ cũng đã suy nghĩ thấu đáo nếu hoàng thượng có triệu kiến hỏi, nàng đã có sẵn lý do để thoái thác.

Thế nhưng nàng không có chờ được.

Hoàng thượng nghe được lời Phương ma ma nói, sau khi bãi triều liền gọi Mục Liễn đi cùng.

“Liễn nhi, vương phi này của con lá gan cũng không nhỏ, vậy mà dám đuổi Phương ma ma đi, việc này con có biết hay không?”

“Nhi thần nghe nói, do Phương ma ma hạ dược trước, nên mới bị đuổi đi.”

“Việc Phương ma ma hạ dược có chứng cứ không?” Hoàng thượng trầm ngâm, vì nhi tử này ông đã dốc hết lòng, nhưng ông không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng Mục Liễn không đến mức đoạn tử tuyệt tôn, cô độc sống quãng đời còn lại, bởi vì hắn là người duy nhất mà Lệ phi lưu lại trên đời.

“Muốn chứng cứ không khó, cứ đem Phương ma ma giao cho Hình bộ là được.”

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu như không có, Liễn nhi, Phương ma ma tận tâm tận lực như thế, cũng vì phu thê các con.”

“Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần nói thẳng, hành vi như thế của Phương ma ma mặc kệ là nhi thần hay là vương phi đều không thể tha thứ, sẽ chỉ rời xa dự tính ban đầu của phụ hoàng, người vẫn nên triệu bà ta về cung đi.”

“Nếu triệu bà ta về cung, con liền có thể viên phòng?” Hoàng thượng nhìn thẳng Mục Liễn, “Nếu con đáp ứng, đừng nói trẫm sẽ triệu Phương ma ma về, ngay cả ban thưởng vạn lượng hoàng kim cho con cũng được.”

Mục Liễn thản nhiên nói: “Phụ hoàng, việc này nhi thần không thể đáp ứng.”

Hoàng thượng cắn răng.

Bất quá ông rốt cuộc vẫn là người từng trải, Phương ma ma này đắc tội Lâm Huệ, nhưng Mục Liễn vậy mà lại thay nàng ra mặt, yêu cầu đem Phương ma ma triệt để đuổi khỏi phủ, điều này nói rõ cái gì? Đáy lòng Hoàng thượng toát lên một tia hi vọng, lui một bước nói: “Trẫm có thể hạ lệnh triệu Phương ma ma hồi cung, nhưng con, con cũng phải cố gắng tự lo cho bản thân, nếu như một năm này còn không viên phòng, trẫm phái bốn ma ma tới cho con.”

Mục Liễn không nói gì.

Hoàng thượng liền lập tức hạ lệnh, Phương ma ma tự nhiên không có đổ thừa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời vương phủ.

Quế Tâm nói: “Phương ma ma là người trong cung, kỳ thật cũng không yêu thích nơi đó, trong cung cho dù tốt, có thể được tự do tự tại như ở đây sao? Nương nương đối xử với mọi người cũng rất rộng rãi, nhưng bà ấy hết lần này tới lần khác cứ nghĩ ra mấy chủ ý ngu ngốc này, bây giờ sợ là đã hối hận đến ruột cũng xanh.”

“Trong lòng ngươi biết rõ là được, chớ có học theo bà ta, chuyện của ta cùng điện hạ, về sau các ngươi ai cũng không nên nhúng tay.” Lâm Huệ cảnh cáo.

Bọn nha hoàn ngày đó đều nhìn thấy nàng đối phó với Phương ma ma như thế nào, cả đám đều cúi đầu đáp ứng. Lâm Huệ cực kỳ hài lòng, dù sao Phương ma ma là người trong cung, cũng có nghĩa là tai mắt của hoàng đế đặt ở chỗ này, hiện tại trong viện này đều là người của nàng, thật tốt biết bao!

Bất quá chuyện Phương ma ma bị triệu hồi tới quá nhanh, nàng vốn đang chờ hoàng đế muốn gặp nàng một lần, hỏi thăm lý do, hẳn là… Lâm Huệ nghĩ đến một người.

Có thể là Mục Liễn ở trước mặt hoàng thượng nói cái gì, mới có thể khiến hoàng thượng nhanh như vậy liền triệu Phương ma ma về, vậy có phải nên đi cảm tạ một tiếng hay không? Nhưng lúc nàng nghĩ đến Mục Liễn, lại nhịn không được buồn cười, nàng cảm giác bản thân bây giờ có chút khó mà bình tĩnh được khi đối mặt với Mục Liễn.

Quên đi, coi như không biết việc này.

Thời gian ngày ngày trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ đến Đoan Ngọ.

Quản sự sẽ không hỏi Lâm Huệ chuyện khác, nhưng lại muốn hỏi việc tặng lễ vật cho Lâm gia trong ngày lễ, Lâm Huệ nói: “Tổ mẫu, tẩu tử, nhị muội bên đó, đem mười xấp vải tốt nhất trong khố phòng mang sang, lại đưa thêm cho mỗi người một hộp trân châu, phần của tổ mẫu thêm chút nhân sâm trên núi. Về phần phụ thân, ca ca thì đưa hai hộp mực thơm đi.”

Lễ không thể thiếu, nhất là nữ quyến Lâm gia, nếu không Lâm Ngọc Phong lại muốn kiếm cớ khoa tay múa chân với nàng, có người giúp nàng, để xem Lâm Ngọc Phong có thể làm được gì?

Lâm Huệ nhếch miệng lên, lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, ngoại tổ phụ của ta mặc dù đang ở Tuyền châu, cũng nên tặng lễ vật giống như vậy.”

Quản sự đáp lời, quay đầu lại đi hỏi Mục Liễn chuyện tặng lễ cho các nhà.

Mục Liễn đang xem sách, không ngẩng đầu: “Không nhiều không ít, giống như những năm qua là được.”

Quản sự cáo lui, lúc gần đi nhìn thấy bên trên quyển sách đang mở có một mặt tựa hồ vẽ một con yêu thú mọc cánh.

Chờ đến lúc lễ vật được mang tới Lâm gia trong ngày lễ, Cố thị cười đến không ngậm miệng được, ở trước mặt lão phu nhân khen một trận: “Ai nha, A Huệ thật sự hiếu thuận, cũng thật hào phóng, phúc khí của người làm tổ mẫu là người tốt quá rồi, lại có được một cô cháu gái ngoan như thế này.”

Lão phu nhân cảm khái một tiếng: “Phải không? Như vậy mà Ngọc Phong còn chê bai đấy, thật sự là quá phận!”

Lâm Hạm cầm trân châu trong tay, cũng có chút kinh ngạc.

Lâm Huệ thế mà lại ra tay hào phóng, còn đưa cho nàng nhiều đồ như vậy, vị đích tỷ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Lâm Hạm bất an: “Tổ mẫu, tỷ tỷ đối với cháu thật tốt, cháu có chút ngại khi nhận lấy.”

“Cho cháu thì cứ cầm lấy đi, đây là tâm ý của A Huệ, hai người các cháu là nữ nhi của Lâm gia, về sau cần phải nhớ tương thân tương ái, giúp đỡ nhau.” Lão phu nhân cười nói.

Lâm Hạm nhu thuận đáp ứng một tiếng.

Tết Đoan Ngọ hôm đó, đầu bếp của vương phủ nấu bánh ú* khá tốt, chỉ nhân bánh đã có tầm mười loại.

Hương lá bánh thoang thoảng, mặc kệ ở thời không nào cũng giống nhau.

Lâm Huệ nghĩ đến khi bản thân còn bé, trong nhà ăn Tết Đoan Ngọ, mẹ sẽ đích thân làm bánh ú, nàng ngồi ở bên cạnh xem, sùng bái không thôi: “Mẹ thật là lợi hại nha, có thể gói được cái này!”

“Làm cái này cũng không khó, nếu con muốn học, khẳng định vừa học sẽ biết, đến, để mẹ dạy con.” Âm thanh ôn nhu của mẹ.

Thời điểm nắm tay dạy nàng, ngón tay chạm đến làn da có chút nhói nhói, trên tay của mẹ đầy những vết chai.

Lâm Huệ cúi đầu mơn trớn mu bàn tay của mình, đã bao nhiêu năm, sau này nghĩ muốn trải nghiệm loại cảm giác này, rốt cuộc cũng không thể được nữa.

Nàng hít sâu một hơi.

Khương Hoàng bưng bánh ú tới, tỉ mỉ bóc đi lớp lá bên ngoài cho Lâm Huệ: “Nương nương ăn một chút lấp bao tử, đợi lát nữa còn phải tiến cung. Nô tỳ nghe nói, còn phải đi xem thuyền rồng, nhắc đến, hình như đã nhiều năm Đoan Ngọ rồi Hoàng thượng không có đi du ngoạn nữa.”

Đây là vì kịch bản cần.

Trong sách, một năm này, hoàng đế trùng trùng điệp điệp mang theo một đám hoàng tử công chúa đi xem thuyền rồng, Đoan vương liền gặp được Lâm Hạm, sau đó nhất kiến chung tình, nhưng Lâm Hạm lại sợ hắn muốn chết, hướng Tiêu Thì Viễn cầu cứu, diễn ra một tiết mục Tu La tràng**.

Có khả năng hôm nay nàng sẽ gặp được, tiện thể mở mang tầm mắt.

Lâm Huệ lấy bánh ú ăn.

Mùi hương lan tỏa bốn phía, gạo nếp đặc biệt mền, muốn dính răng.

Ăn thật ngon, Lâm Huệ lại ăn thêm bánh ú nhân bát bảo, bên trong có táo đỏ, đậu xanh, quất, thanh mai… Chua chua ngọt ngọt.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe nha hoàn gọi điện hạ, nàng sửng sốt một chút buông bánh ú xuống, đã thấy Mục Liễn đi đến.

Thoáng nhìn vẫn là phong thái tuấn tú, phảng phất không dính khói lửa trần gian, xuất trần thoát tục, thực chất, có thể nội tâm của người này cùng vẻ ngoài hoàn toàn không giống nhau, Lâm Huệ đứng lên: “Điện hạ tới, là muốn cùng ta tiến cung sao?” “Ừ.” Mục Liễn ngắm nàng một chút, ngay sau đó nhìn thấy nửa cái bánh ú trên bàn, phía trên có một loạt dấu răng,

“Ngươi ăn xong trước đi.”

Bản thân ăn một mình cũng không tốt, Lâm Huệ nói: “Ngươi cũng ăn một cái đi?”

“Không cần, ta đã nếm thử.”

Vậy thì quên đi, Lâm Huệ gắp bánh ú lên. Nào có thể đoán được, nàng mới ăn vài miếng thì cảm thấy trong phòng tựa hồ đặc biệt yên tĩnh, nàng giương mắt xem xét, phát hiện Mục Liễn đang theo dõi nàng, ánh mắt không hề chớp, như muốn từ trên người nàng nhìn ra được hình dáng hồ lô.

Khụ khụ, Lâm Huệ bị sặc.

Khương Hoàng vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng. Quế Tâm thì vội vàng châm trà.

Thấy gương mặt của nàng bị sặc đến đỏ bừng, Mục Liễn nói: “Ngươi không cần phải gấp.”

Nàng không có vội, thế nhưng bên cạnh có một người hiếu kỳ cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, nàng có chút không chịu nổi.

Lâm Huệ cảm thấy hối hận khi nói bản thân là hồ lô tinh, sớm biết như vậy nàng phải nói mình là thần tiên, cái này thì không có nguyên hình để biến trở lại, mà nói không chừng Mục Liễn còn quỳ lạy đối với nàng, coi nàng thành thượng thần luôn ấy chứ… Bất quá có thể mỗi ngày đều đến thắp hương.

Đau đầu.

Lâm Huệ uống nước để nuốt bánh ú xuống, nói ra: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người ngồi lên xe ngựa.

Mục Liễn gặp nàng vẫn cách xa xa, cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: ” Gần đây ngươi có còn té xỉu?”

“Không hề.” Lâm Huệ cũng thấy kỳ quái, hơn một tháng nay nàng không có ngất xỉu, chẳng lẽ do lần trước chạy bộ, đột nhiên liền khỏe?

Mục Liễn lại hỏi: “Vậy vết thương trên người ngươi thì sao?”

Ặc, Lâm Huệ ho nhẹ: “Chỉ sợ cả đời sẽ không tốt.”

“Vì sao ngươi bị thương?”

Quả thực lại sinh ra thêm một vấn đề nữa, Lâm Huệ thật muốn nhìn thấy ranh giới cuối cùng trong bộ não chập mạch của hắn một chút, nín cười bịa chuyện nói: “Ta không nhớ nổi, không nhớ rõ là bị người nào gây thương tích, có thể là đạo sĩ trừ yêu. Ta đấu không lại, vừa vặn chạy trốn tới nơi này, gặp nương nương của vương phủ bị bệnh nặng, cũng không biết làm sao lại biến thành nàng, về sau liền ở chỗ này.”

“Do bị mất hết pháp lực, nên ngươi không thể hiện thân?”

“Đúng.”

Mục Liễn không nói tiếp nữa.

Nhìn sắc mặt tỉnh táo của hắn, đôi mắt như có tia sáng lóe lên, Lâm Huệ nghĩ thầm, hắn có tin lời này hay không? Nếu còn tin lời này… Không được, không thể tiếp tục suy nghĩ, nàng cực lực nhịn cười, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Mục Liễn nhìn nàng một chút, nghĩ thầm hắn lật xem rất nhiều sách về thần tiên ma quái, trong sách đều nói nếu như pháp lực biến mất liền sẽ hiện nguyên hình, tại sao nàng còn không hiện được?

Khẳng định lại lừa gạt hắn.

Rốt cuộc nàng đang cất giấu bí mật gì?

Vì sao nàng đến vương phủ của hắn một cách trùng hợp như vậy? Còn có giấc mộng của hắn, nên giải thích như thế nào?

Mục Liễn cảm thấy phía trước sương mù dày đặc.

Bất tri bất giác, xe ngựa đã đến cửa cung.

Bên trong Diên Phúc cung, nhị công chúa Mục Bảo Chương đang khen túi thơm bên hông mà Mục Dã đeo đến: “Cái túi thơm này thật xinh đẹp, so với tú nương trong cung thêu còn tốt hơn, tam ca, huynh đưa cho muội nha!”

Mục Dã còn chưa trả lời, hoàng hậu nói: “Con đứa nhỏ này sao có thể đoạt đồ tốt của người khác được, đây là tam tẩu của con tặng cho tam ca con, sao có thể cho con được? Mà con nhìn lại xem, con đoạt một cái này, tam ca con liền không có để đeo.”

Mục Bảo Chương tám tuổi chu chu mỏ, mắt thấy phu thê Mục Liễn đi đến, bước nhanh chạy đến: “Con xem xem tứ ca có hay không.”

Kết quả bên hông Mục Liễn đeo một cái ngọc bội, trống trải.

Mục Bảo Chương kêu lên: “Tứ ca, túi thơm của huynh đâu, tứ tẩu không có làm cho huynh sao? Tam ca có một cái thật xinh đẹp, là tam tẩu làm cho đó!”

Mục Liễn nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên hông Mục Dã có đeo một cái túi thơm màu đỏ tím thêu tiên hạc, cùng áo bào hôm nay mặc rất xứng đôi.

Hắn không nói chuyện, chỉ lườm Lâm Huệ một chút.

Lâm Huệ hiểu được, thầm nghĩ hẳn là hắn muốn nàng làm túi thơm cho hắn? Nói đùa, yêu tinh làm túi thơm cái gì.

“Yêu tinh chúng ta không làm được.”

Mục Liễn:…

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Liễn: Có quỷ mới tin ngươi, tiểu yêu tinh ngươi thật hư.

Lâm Huệ:…

* Bánh ú: Một loại bánh truyền thống của Trung Hoa, thường ăn trong Tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng Năm). Bánh làm từ gạo nếp, tùy vùng mà có nhân khác nhau, gói bằng lá (cây họ) tre, lá dong hay các loại lá to bản rồi hấp hoặc luộc, gần giống bánh chưng/bánh tét ở Việt Nam.

** Tu La trường: nghĩa gốc là nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt không ngừng giữa quỷ thần Atula (Asura) và Đế Thích Thiên (Sakra) đứng đầu một cõi trời (những nhân vật trong tín ngưỡng Ấn Độ và xuất hiện nhiều trong Phật Giáo). Sau được hiểu là cảnh chiến đấu ác liệt hoặc chiến trường đổ máu. Trong ngôn ngữ hiện nay còn có thể được dùng với nghĩa là khó khăn trong mối quan hệ yêu đương hoặc hiếm hơn là khủng hoảng trong nghề nghiệp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.