Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 2: Rõ ràng nàng nên trải qua cực kì tiêu sái



Editor: Cần động lực làm luận văn

Beta: HungNguyen076213

(Từ chương này mình sẽ đổi ngôi xưng hô của nữ chính từ “cô” thành “nàng” cho hợp với ngữ cảnh. Sau này khi nữ chính xuyên về hiện đại, sẽ đổi lại lần nữa)

Mắt thấy Mục Liễn dễ dàng bế Lâm Huệ lên giường, trong lòng Phương ma ma giống như có con kiến đang bò, hận không thể tìm cách hỏi thăm, nhưng mà có cho bà mười lá gan, bà cũng không dám mở miệng, đành phải đem nghi hoặc đè xuống.

Mục Liễn lập tức sai người đi mời thái y.

Lâm Ngọc Phong lúc này cũng tiến vào, cau mày nói: “A Huệ vậy mà bị bệnh nặng đến như vậy sao?”

Mục Liễn không nói gì, đứng xoay người về phía giường.

Phương ma ma vụng trộm quan sát, ánh mắt rơi vào sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của hắn, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên nghĩ đến thân mẫu của Mục Liễn – Lệ phi.

Lệ phi ngày thường khí chất thanh khiết, ai từng thấy đều sẽ tâm niệm khó quên, nhưng về sau không biết vì sao lại nhảy hồ tự tử, Hoàng thượng vì thế mà sai người lấp hồ lại, ở phía trên trồng đủ loại hoa ngọc trâm mà Lệ phi khi còn sống yêu thích. Cho nên Ung vương dù thính lực không tốt, vẫn được hoàng thượng ưu ái, đối với chung thân đại sự của hắn cũng phá lệ quan tâm.

Bất quá Mục Liễn thân mang tật, trở thành trữ quân là điều không thể, Phương ma ma có vài phần tiếc hận.

Trong cung nhanh chóng phái Hứa thái y tới, sau đó lại bắt mạch cho Lâm Huệ, Hứa thái y sau một lúc không có động tĩnh, hơn nửa ngày mới chắp tay bẩm báo Mục Liễn: “Nương nương té xỉu xác nhận là do có phần mệt mỏi.”

Mục Liễn hỏi: “Chỉ như vậy sao? Không có nguyên nhân khác?”

“Không có.” Hứa thái y hoàn toàn đoán không ra, trên thực tế hắn thậm chí cảm giác Lâm Huệ không có bất kỳ chứng bệnh nào, mạch tượng của nàng rất bình ổn, cũng không có một chút xíu không hợp lý nào, vậy nên chỉ đành phải dùng mệt mỏi để giải thích.

Mục Liễn trầm mặc một lát: “Ngươi kê phương thuốc đi.”

“Vâng.”

Hứa thái y kê phương thuốc.

“Thái y, A Huệ khi nào có thể tỉnh lại?” Lâm Ngọc Phong ở một bên hỏi thăm.

“Cái này…Lâm đại nhân, cái này rất khó nói, có thể là một canh giờ, có thể sẽ đến ngày mai, trước mắt xem ra nương nương cần được nghỉ ngơi.”

Mục Liễn thản nhiên nói: “Nếu như thế, mời nhạc phụ trở về trước, nếu nàng tỉnh lại ta sẽ phái người thông báo.”

Không có tin chính xác, chính mình cũng không thể một mực chờ tại nơi này, Lâm Ngọc Phong liền cáo từ trở về.

Trở lại Lâm gia.

Lão phu nhân đang nói chuyện với Lâm Hạm, nhìn thấy Lâm Ngọc Phong trở về, Lâm Hạm liền vội vàng đứng lên, nhẹ giọng kêu một tiếng phụ thân.

Lâm Ngọc Phong thấy được nàng ta, trong lòng liền sinh ra áy náy.

Năm đó nếu không phải là ông thích Từ Kiều, không thể khống chế việc bản thân muốn nàng, Từ Kiều cũng sẽ không trốn chạy ông, nữ nhi này cũng sẽ không lưu lạc tha hương, chịu nhiều đau khổ. Khi đó, ông nên đối đãi với Từ Kiều thật tốt, mà không phải bá đạo chiếm đoạt bà ấy như vậy.

Lâm Ngọc Phong khoát khoát tay: “Con lui ra đi, ta cùng tổ mẫu của con có việc thương lượng.”

Lâm Hạm nhu thuận gật đầu, uốn gối cáo lui.

“Vừa rồi con đi một chuyến tới Ung vương phủ.” Lâm Ngọc Phong thông báo cho lão phu nhân.

“Thật sao?” Lão phu nhân lộ ra thần sắc quan tâm, “Thân thể A Huệ như thế nào? Ngọc Phong, con không nên trách nó, nó không có chuẩn bị gì, con cứ như vậy đem A Hạm đón về, tức giận cũng là điều bình thường.”

“Nói thì nói như thế, nhưng phản ứng của nó cũng thật quá đáng.” Lâm Ngọc Phong nhíu mày nói, “Nó được nuông chiều từ bé, trong phủ cẩm y ngọc thực, mà muội muội của nó thì ở đâu? Lang bạt kỳ hồ, nghèo rớt mùng tơi, nàng cũng là nữ nhi của con, con thực không đành lòng.”

“Phải, phải, A Hạm đứa nhỏ này tính tình thiện lương, hiểu chuyện nghe lời, chờ A Huệ tới, ta sẽ khuyên nhủ nó thật tốt.” Nếu đã là con gái ruột của Lâm Ngọc Phong, thì đó cũng là cháu gái của bà, lão phu nhân cảm thấy toàn gia nên hòa hòa thuận thuận, ân oán lúc trước cũng không cần nhắc lại.

Bà hỏi: “A Huệ khi nào thì tới? Bệnh của nó đến cùng khỏi chưa?”

“Nàng hôm nay đột nhiên té xỉu, thái y nói là do mệt mỏi.”

Lão phu nhân giật mình: “Ai da, bệnh kia chuyển biến nghiêm trọng sao?”

“Thái y nói không có bệnh gì, ” Lâm Ngọc Phong thản nhiên nói, “Có lẽ nó không nghĩ tới việc trở về gặp A Hạm.”

“Sẽ không đâu, A Huệ không đến mức phải giả bệnh, chờ thêm mấy ngày ta đi xem một chút.” Lão phu nhân ngừng một lát, “Vậy con hôm nay cũng nhìn thấy Ung vương rồi phải không? Hắn đối đãi với A Huệ như thế nào?”

Lâm Ngọc Phong nghĩ đến dáng vẻ Mục Liễn ôm lấy nữ nhi: “Hẳn là không sai đi, nhưng mà mẫu thân, bọn nó mới kết hôn tầm mười ngày, cho dù có cảm tình thì có thể tốt hơn chỗ nào? Lâu ngày mới rõ lòng người, con cũng không muốn tùy ý phán đoán.”

Lão phu nhân cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Huệ ngủ một giấc đến giờ Hợi thì mở to mắt.

Phương ma ma nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng tỉnh, nhưng lại làm cho nô tỳ lo lắng! Nương nương muốn ăn thứ gì, nô tỳ sai phòng bếp đi chuẩn bị.”

Lâm Huệ không nói chuyện.

Nàng nhìn chằm chằm cái dây leo màu vàng thêu hoa mộc lan, trong lòng vô cùng thất vọng, nàng vẫn ở Ung vương phủ, xung quanh vẫn là hoàn cảnh này, hết thảy đều không phải mộng!

Nàng thở dài, xê dịch ngồi dậy.

Khương Hoàng tới đỡ nàng, ở phía sau chèn thêm một cái gối lớn trên nệm.

“Nương nương?” Phương ma ma lại gọi nàng, “Bữa tối người muốn ăn gì?”

Lâm Huệ nói: “Ngươi xem có gì thì làm, chú ý thanh đạm.”

Phương ma ma liền nói cho nàng mấy món ăn quen thuộc.

Đầu bếp Vương phủ tay nghề tất nhiên là tốt, Lâm Huệ sau khi ăn xong, yên lặng cho năm ngôi sao. Sau khi nàng xuyên qua, đây là chỗ duy nhất nàng cảm thấy hài lòng.

Nhìn đám nha hoàn dọn dẹp bát đũa, nàng dựa vào thành ghế hỏi: “Vừa rồi thái y nói thế nào?”

Làm vương phi, vừa rồi bị té xỉu tất nhiên sẽ mời thái y đến.

Phương ma ma nói: “Thái y nói, nương nương chỉ là mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ tốt.”

Không phải chứ?

Nàng rõ ràng cảm giác được nơi trung tâm trái tim có một trận đau đớn, sao lại nói là mệt mỏi? Cảm giác mệt mỏi nàng rõ ràng nhất, tuyệt đối sẽ không đau ở chỗ đó, triệu chứng này giống như là bệnh tim… Có thể nguyên chủ cũng không có loại bệnh này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mà nàng lại còn nghe được thanh âm kỳ quái!

Chẳng lẽ là ảo giác?

Lâm Huệ suy tư một trận cũng không có kết quả, lại hỏi: “Phụ thân đi khi nào?”

“Bởi vì không biết nương nương sẽ mê man trong bao lâu, Lâm đại nhân rất nhanh liền rời phủ.”

Trong sách lúc đầu nguyên chủ đáp ứng với Lâm Ngọc Phong sẽ trở về một chuyến, mặt ngoài hứa hẹn về sau sẽ đối đãi với Lâm Hạm thật tốt, nhưng kì thực cũng không có, nàng ta ngược lại đối với Lâm Hạm càng ngày càng chán ghét, bởi vì cảm giác Lâm Hạm cướp đi phụ thân của nàng ta.

Nguyên chủ một lòng muốn đoạt lại yêu thương của phụ thân.

Lâm Huệ thầm cười lạnh.

Thật sự hoang đường, thời điểm phát sinh chuyện này, ai sẽ nghĩ như vậy chứ? Dù sao nàng sẽ không, loại yêu thương này, nàng cũng không cần nữa.

Đã vỡ tan, liền để nó hoàn toàn vỡ vụn đi, nàng sẽ không đi nhặt lại.

“Nương nương, “Lúc này Phương ma ma từ trong tay của nha hoàn tiếp nhận thuốc, “Thái y kê đơn thuốc, trị mệt mỏi, nương nương mau mau uống lúc còn đang nóng.”

Lâm Huệ nhấp một miếng, không quá đắng, liền há miệng uống vào.

Vừa mới buông chén thuốc xuống, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của nha hoàn, hình như Mục Liễn đến đây, nàng cầm khăn lau miệng.

Phương ma ma đỡ nàng dậy, đi tới cửa.

Quả nhiên là Mục Liễn, có thể trước khi ngủ hắn định tới thăm nàng, trên người đã không còn mặc bào phục vào ban ngày, mà là áo trong sạch sẽ, trúc xanh lam nổi bật lên khuôn mặt như vẽ của hắn, lại có chút lạnh lùng không thể tới gần.

Trước đó nàng chưa từng nhìn kỹ, lúc này đến gần, Lâm Huệ càng cảm thấy ngũ quan hắn tinh xảo, khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả, chắc bởi vậy nên nguyên chủ mới có thể không cam tâm như vậy? Nghĩ hết biện pháp muốn viên phòng, chỉ là thân là nữ phụ, bi kịch không thể tránh khỏi, cũng không có cái gì giúp cho nàng ta xoay người.

Lâm Huệ chiếu vào ký ức hành lễ nói: “Gặp qua điện hạ.”

Trên người nàng có mùi thuốc, hẳn là mới uống thuốc, Mục Liễn hỏi: “Bệnh của ngươi như thế nào?”

Lâm Huệ nói: “Đã tốt.”

“Vậy ta sai người đi thông báo cho nhạc phụ.”

“Đa tạ.”

Lời ít mà ý nhiều, một lời dư thừa cũng không có, Mục Liễn dò xét nàng một chút, không có nói thêm cái gì, quay người rời đi.

Phương ma ma vô cùng thất vọng: “Ai, còn tưởng rằng điện hạ sẽ lưu lại đây!”

“Ma ma sao lại nói ra lời ấy?” Tướng mạo Mục Liễn như thế này, nếu như không có tâm bệnh thì cũng giống như một đóa hoa cao lãnh, có thêm tâm bệnh lại càng khó khăn, hắn cần bác sĩ tâm lý, mà không phải một thê tử mạnh bạo nhét vào, Lâm Huệ nghĩ, “Ma ma vẫn nên hết hi vọng đi.”

Phương ma ma lại nói: “Nương nương không biết, trước đó nương nương té xỉu là do điện hạ bế người về phòng.”

Thật sao? Lâm Huệ hồi tưởng một chút, lúc ấy nàng bắt lấy cánh tay Mục Liễn: “Có thể là thuận tay, dù sao các ngươi cũng không bế nổi ta.”

“…” Phương ma ma nói thầm, nương nương, người cũng không có mập nha!

Buổi tối, Lâm Huệ trong lúc rảnh rỗi, ngồi trong thư phòng yên tĩnh đọc sách, nàng bình thường ngoại trừ công việc thì chỉ yêu thích việc này, tiêu tốn thời gian cũng không nhiều, mà còn có thể thư giãn đầu óc, chỉ là sách ở nơi này thực sự không hợp khẩu vị của nàng.

Đang nghĩ ngợi, Khương Hoàng lấy ra một chồng sổ sách: “Nương nương, bởi vì người bị bệnh nên không rảnh nhìn, làm trễ nải thật lâu rồi, những điền trang cửa hiệu kia vẫn đang chờ nương nương đáp lời.”

Làm vương phi, Lâm Huệ có không ít đồ cưới, là của thân mẫu nàng sau khi qua đời để lại, đồ vật đến từ Hưng Yên bá phủ cũng đều thuộc về nàng. Lâm Huệ tùy tiện đếm, thì có tầm mười cửa hàng, ruộng tốt ở Vân huyện cũng có trăm khoảnh, thu nhập hàng năm có thể đạt tới ngàn lượng.

Chuyển sang mệnh giá ở hiện đại, thì có hơn trăm vạn nhân dân tệ.

Lâm Huệ không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong trí nhớ của nàng, trong sách chưa từng đề cập đến những tài phú này, nguyên chủ gả vào Ung vương, ân oán bên trong đối với Lâm Ngọc Phong cùng Lâm Hạm không thể tự kềm chế, về sau càng là tự tạo nghiệt hại mình.

Rõ ràng nàng nên sống cực kì tiêu sái a.

Thân là đích nữ Lâm gia, ngoại tổ phụ là Hưng Yên bá, lại có nhiều gia sản như vậy, thèm muốn nam nhân làm cái gì?

Nàng lật sổ sách nhìn, bỗng nhiên chỉ vào một dòng trên trang giấy: “Thúy Bảo Các, đây hẳn là cửa hàng trang sức đi.”

“Đúng vậy ạ, nương nương, cửa hàng này nằm trên phố Phượng Tuyền.” Khương Hoàng là nha hoàn nàng mang tới từ Lâm gia, đối với cửa hàng này có vài phần quen thuộc, “Bùi chưởng quỹ cũng nhiều lần tới hỏi, hi vọng nương nương mở lời, để dễ dùng người đi một chuyến tới Tuyết Châu. Ngài ấy nói rằng biên giới ở Tuyết Châu mới khai thông buôn bán, nên có rất nhiều bảo thạch mới lạ, vô cùng đẹp.”

“Bùi chưởng quỹ?” Lâm Huệ hoàn toàn không có ấn tượng.

Khương Hoàng nói: “Là nhi tử của đại quản sự ạ!” Lâm Huệ nhìn nàng một chút, nghĩ thầm hẳn là Bùi chưởng quỹ này rất anh tuấn đi, nếu không sao tiểu nha đầu này lại đỏ mặt làm cái gì.

“Mấy ngày nữa ta đi xem một chút.” Trên mặt nàng không có chút rung động nào, nhưng trong lòng đã vô cùng tò mò. Nàng là một nhà thiết kế trang sức, yêu thích lớn nhất chính là thiết kế trang sức, chỉ là bảo thạch thời cổ đại bởi vì kỹ thuật chế tác chưa phát triển nên vô cùng thô ráp, còn lâu mới có thể sáng chói được như ở thời đại sau, Bùi chưởng quỹ nói Tuyết Châu có bảo thạch tốt, rốt cuộc có thể tốt tới đâu đây?

“Liền định như vậy đi.”

“Vâng, nương nương.”

Khương Hoàng dùng sức gật đầu.

Hai ngày nay đại khái đem những sổ sách quan trọng, sửa sang lại, Lâm Huệ định đi Thúy Bảo Các, kết quả còn chưa xuất phát, nghe nha hoàn bẩm báo, nói là lão phu nhân cùng Lâm gia nhị cô nương Lâm Hạm tới thăm viếng.

Có thể do lần trước té xỉu đã làm cốt truyện cải biến theo hướng khác, Lâm Hạm đã trùng sinh thế mà lại đến vương phủ.

Lâm Huệ suy nghĩ một lát, đi đến cửa nghênh đón tổ mẫu cùng vị thứ muội này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.