Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 27: Anh hùng nhỏ của anh



Edit: Hinh

Tổ công tác cố ý đặt hai bức ảnh lên đối chiếu, góc độ, sắc thái và phương thức lấy cảnh giống nhau đến 95%, 5% còn lại là do Ngô Tĩnh đã điều chỉnh sắc độ xuống, cố ý xây dựng cảm giác đen tối.

Lục Nghi Ninh đặt tay lên đầu gối khẽ gõ hai cái, không chút để ý nâng mắt liếc nhìn cô ta, “Cô nói lại lần nữa… cho tôi xem?”

Ngô Tĩnh trợn to mắt, rồi đột nhiên cười lên, “Lần này nhất định cô sẽ thân bại danh liệt, lo trở về làm nữ phú bà của cô đi, đừng đi ra ngoài làm mất mặt nữa.”

“Mất mặt?” Lục Nghi Ninh lặp lại một lần, nâng mắt nói, “Cô quên rồi à, thời gian tôi chụp bức ảnh này nhất định sẽ sớm hơn cô.”

Ngô Tĩnh sợ sệt, mỗi ngày nhiếp ảnh gia đều chụp rất nhiều bức ảnh, dung lượng trong camera chứa không đủ nên sẽ thuận tay nhét vào máy tính, sau đó xóa hết dung lượng trong camera.

Lục Nghi Ninh khẽ nâng cằm, lấy tay chống đầu, “Tôi có tiền mà, dung lượng và đại não đều lớn giống nhau.”

Cô vừa nói xong, biểu cảm bình tĩnh của Ngô Tĩnh cũng biến mất.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Im lặng hồi lâu, lãnh đạo của tổ công tác xuống đài hỏi thăm.

Giọng Ngô Tĩnh run rẩy, “Đảo này quá nhỏ, tôi và cô ta không cẩn thận chụp cùng một bức ảnh.”

“Nhưng lại trùng hợp cùng góc độ với tôi.” Lục Nghi Ninh nở nụ cười, “Lão sư, chuyện này chú thấy có trùng hợp không?”

Lãnh đạo không hé răng, “Hai người các cô cần cung cấp bằng chứng xác thực, nếu không chúng tôi rất khó kết luận.”

Ngô Tĩnh: “Là trùng hợp —”

Lục Nghi Ninh cắt ngang: “Hai bọn tôi có thể thi đấu lại một lần nữa.”

Lãnh đạo suy nghĩ một lát, “Tôi trở về thương lượng với tổ giám khảo, hai vị hãy kiên nhẫn chờ.”

Ngô Tĩnh nghĩ cô sẽ vạch trần cô ta, “Cô…”

Lục Nghi Ninh cúi người kề sát, cong khóe môi, nhìn chằm chằm người trước mặt vài giây, sau đó cô vươn tay, dùng sức vỗ vỗ hai má đối phương.

“Muốn để cô thua một cách tâm phục khẩu phục.”

Xuất thân chuyên nghiệp nhưng đừng để mắt cao hơn đầu.

***

Tổ công tác nhất trí đồng ý để hai người thi đấu thêm một vòng nữa.

Chủ đề không thay đổi, phạm vi mở rộng là nội thành New Zealand, để tránh khu vực nhỏ hẹp lại xuất hiện sự việc trùng lặp tác phẩm.

Điện thoại của Lục Nghi Ninh lại nộp lên, thời gian gấp rút, cô chưa kịp liên hệ với Chu Từ Lễ.

Trong lòng vắng vẻ, thế nên nửa ngày vẫn chưa hồi thần, ngồi trên giường ngẩn người.

Trận đấu thêm này quy định là hai ngày, vô cùng gấp rút, chia đều một ngày chụp ảnh một ngày sửa ảnh. Lục Nghi Ninh đã bỏ phí nửa ngày, A Thấm không nhịn được gọi cô ra ngoài.

Đi xe buýt đến trung tâm thành phố, Lục Nghi Ninh kéo A Thấm vào nhà thờ Hồi giáo, cầu nguyện với một người phụ nữ đeo khăn che mặt.

Mặt trời chói chang, chiếu xuyên qua trần nhà được chạm khắc rỗng, càng khiến bầu không khí nghiêm trang tăng lên.

Ánh nắng làm phiền bọn cô, Lục Nghi Ninh tham quan xong liền rời đi.

Còn chưa đi được vài bước, phía sau đã phát ra một tiếng hét, người xung quanh hỗn loạn, trong sự hỗn loạn là tiếng súng chói tai, đường phố đang nhộn nhịp lập tức mất trật tự.

Lục Nghi Ninh vội vàng kéo A Thấm trốn vào cái quán nhỏ gần đó, chủ cửa hàng đang khóa cửa tốt bụng cho bọn cô vào.

Bốn người mặc đồ đen lấy súng bắn phá, những người đi đường bị bắn trúng đau đớn ngã trên mặt đất. Viên đạn bay qua thủy tinh trước mặt, bắn vỡ bình hoa, phát ra tiếng vỡ.

A Thấm bị dọa đến nỗi run lên, nước mắt ngập tràn, “Chị, chúng ta —”

Lục Nghi Ninh trấn an, cô thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn ra ngoài, người đi đầu bắt cóc một cậu nhóc, lấy súng chỉa vào huyệt thái dương của cậu bé, người mẹ không ngừng chạy trốn phát hiện con mình bị bắt liền đau khổ quỳ xuống đất cầu xin hắn ta.

Người mặc đồ đen kéo cậu bé đến bên đường, chỉ cách bọn cô một lớp thủy tinh.

Lục Nghi Ninh ngừng thở, bất ngờ không kịp phòng, lại một tiếng súng vang lên.

Bả vai cô run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn, sợ đập vào tầm mắt sẽ là cảnh tượng máu chảy đầm đìa.

Vài giây sau, Lục Nghi Ninh thủ thế với A Thấm, lấy một cái gương trong túi ra, lợi dụng gương quan sát tình hình bên ngoài.

Người mặc đồ đen đả thương chân của ba đứa đé, đứa bé bình an vô sự. Người đàn ông khôi ngô đưa lưng về phía cô, thưởng thức cây súng vẫn đang bốc khói trong tay.

Cảnh sát địa phương đã đi đến, nhưng không cách nào tiếp cận được cả, sợ kẻ bắt cóc làm bị thương con tin.

Thằng nhóc bị bóp cổ, khó chịu hô “Cứu mạng”.

Không phải tiếng Anh.

Lục Nghi Ninh mím môi, đưa tay sờ cây côn sắt bên cạnh, cách một lớp thủy tinh, cô hoàn toàn có thể dựa vào sức vỡ của thủy tinh mà đánh vào đầu hắn ta.

A Thấm phát hiện ra ý đồ của cô, “Chị, rất nguy hiểm!!”

“Cậu bé bên ngoài, là người Trung Quốc.” Lục Nghi Ninh không khống chế được trái tim đang đập mãnh liệt, “Em ấy đang kêu cứu mạng.”

Ngữ điệu của cô gái rất nghiêm túc, nhưng âm cuối vì sợ hãi mà run rẩy, trong con ngươi đen có ánh sáng vỡ vụn.

Rõ ràng là cô sợ hãi như vậy.

A Thấm chậm rãi buông tay cô ra, giây tiếp theo, liền thấy cô gái bên cạnh đứng lên, côn sắt trong tay không chút do dự đập lên lớp kính thủy tinh, mảnh vụn rơi xuống, lực chú ý của người đàn ông bị hấp dẫn, hùng hùng hổ hổ giơ súng lên.

Cùng lúc hắn ta bóp cò súng, cây côn trong tay Lục Nghi Ninh đập xuống trước.

Cảnh sát nổ súng trước hắn ta, viên đạn hoàn toàn đi vào máu thịt phát ra tiếng vang trầm trọng.

Kẻ bắt cóc ngã xuống đất, nòng súng hướng lên trên, viên đạn bay qua cửa sổ bắn vào trần nhà.

Lục Nghi Ninh lập tức cảm giác tứ chi bị rút hết sức lực, đầu gối mềm nhũn, dựa vào bàn miễn cưỡng đứng được.

***

Khi trở về từ sở cảnh sát, mặt trời đã sắp lặn.

Cảnh sát địa phương nhiều lần cảm ơn cô đã ra tay tương trợ, tránh phát sinh thảm án. Các quần chúng bị thương khác đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra, không có người tử vong.

Khi Lục Nghi Ninh rời đi, cậu bé ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhảy xuống, đi đến trước mặt cô, “Chị ơi.”

Lục Nghi Ninh xoa nhẹ đầu của nhóc, “Có bị thương không?”

Cậu nhóc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bà nội kêu em đến cảm ơn chị.”

Lục Nghi Ninh nhớ đến người ba bị bắn trúng chân của nhóc, cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng thằng bé, dỗ dành: “Chị không có việc gì đâu, em mau đi xem bà nội đi.”

Cậu nhóc cúi đầu, có hơi do dự, “Chị có thể đi chung với em không, em sợ trên đường lại gặp người xấu.”

A Thấm muốn lên tiếng nhắc nhở, cách thời gian nộp tác phẩm còn chưa đến một ngày.

Lục Nghi Ninh kéo tay cô nàng, “Không có gì đâu, chúng ta tiện đường đến thăm đi.”

Sở cảnh sát rất gần với bệnh viện, đều ở trung tâm thành phố, đi xe buýt mất 15 phút. Bởi vì buổi chiều xuất hiện sự kiện bắn súng nên người trên đường không nhiều lắm, cho dù là người bị ép ra cửa cũng vội vàng bước nhanh sợ gặp tai họa.

Cô đưa cậu nhóc đến phòng khám gấp, người ba còn nằm trên giường bệnh muốn đứng dậy cảm ơn nhưng bị Lục Nghi Ninh ngăn lại, cô không ở đó lâu, sau khi tạm biệt liền chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Cậu nhóc bổ nhào vào lòng ba mình, khóc như mưa.

Mặt trời đã sắp lặn nên ánh nắng mờ nhạt cũng không chói mắt nữa, làm trên cơ thể hai người xuất hiện một viền vàng ấm áp.

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái.

Hình như, cô đã có thể chụp được bức ảnh chụp dự thi lần này.

***

Sửa ảnh đến 2 giờ sáng, vừa ngủ được hai tiếng, Lục Nghi Ninh đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, tưởng là thầy của tổ giám khảo nên cố ý vòng đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó xoa mắt mở cửa.

Trời còn tờ mờ sáng, trong không khí có một mùi hoa như có như không xuất hiện trong gió biển ẩm ướt, mất đi sự cô độc vốn có.

Lục Nghi Ninh quan sát, nhìn rõ người trước mắt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tháo hai cúc, hai xương quai xanh nửa che nửa đậy. Nhìn lên phía trên, anh hơi nhếch môi, mái tóc bị gió thổi làm lộn xộn, mặt mày sạch sẽ.

Lục Nghi Ninh xoa mắt theo bản năng, “Đây không phải mơ à.”

Lời còn chưa dứt, cả người cô đã bị ôm vào lòng ngực, chóp mũi đụng vào xương của anh, có một chút chua xót.

Lục Nghi Ninh nâng tay đặt lên vai anh, ngẩng đầu lên, cong mắt, “Sao anh lại đến đây?”

Chu Từ Lễ trầm giọng, đảo mắt qua trên người cô, sau khi xác định không bị thương mới đưa tay nắm cằm cô gái, “Đến xem anh hùng nhỏ của anh.”

Lục Nghi Ninh kéo anh vào phòng, “Bên ngoài có camera, mọi người có thể thấy.”

Chu Từ Lễ xoay người đè cô lên tường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, hôn nhẹ lên khóe miệng của Lục Nghi Ninh.

Lục Nghi Ninh ôm lấy cổ anh, môi khẽ nhếch, “Anh đến là vì muốn hôn em à?”

“Không phải.” Chu Từ Lễ khàn giọng, tay chậm rãi cọ qua môi cô, “Rất lo lắng cho em.”

“Nhìn thấy em bình an, đột nhiên lại muốn hôn em một cái.”

Anh gục đầu xuống, môi dán lên.

Sau khi Lục Nghi Ninh hoàn hồn, một hương bạc hà lạnh thấu xương đã quấn quanh đầu lưỡi của cô, người đàn ông đốt lửa khắp nơi, ngón tay di chuyển sau lưng của cô, giống như muốn cướp lấy hơi thở cuối cùng của cô.

Động tác của Chu Từ Lễ dần dần dịu dàng đi, tay trái đè gáy cô lại, khẽ dùng răng cắn môi dưới của cô.

Anh ngẩng đầu, chạm vào chóp mũi Lục Nghi Ninh.

“Khi nhìn thấy em ở hiện trường, lòng rất luống cuống.”

Lục Nghi Ninh mở to hai mắt, tay bị anh kéo đặt đến nơi trái tim đang đập nhanh. Cách một lớp áo mỏng manh, tiếng tim đập kịch liệt vô cùng rõ ràng.

Đối diện với cặp mắt tối đen của người đàn ông, cô đột nhiên có chút không biết làm sao, động tác nắm lấy vạt áo của Chu Từ Lễ hơi dùng sức, giọng run rẩy: “Anh bây giờ, là đang muốn em dỗ anh hả?”

Chu Từ Lễ nhịn cười, nâng tay nhéo hai má cô, “Em muốn dỗ anh thế nào?”

Chu Từ Lễ một mình đến, nhất định là đang tìm khách sạn bên ngoài.

Lục Nghi Ninh ôm lấy eo anh, sườn mặt cọ vào lòng ngực rắn chắc lại ấm áp, “Em… có thể ra ngoài ở với anh.”

Chu Từ Lễ rũ mắt, giọng nói trầm tĩnh dịu dàng, “Nhìn anh rất cơ khát à?”

Lục Nghi Ninh dừng hai giây, ngẩng đầu chớp mắt, “Là em rất nhớ anh.”

Tầm mắt Chu Từ Lễ rơi xuống, nương theo nắng sớm bên ngoài cửa sổ nhìn hốc mắt đen thui của cô, “Thời gian còn sớm, anh ngủ với em một lát.”

***

9 giờ, Lục Nghi Ninh gian nan đứng lên khỏi giường. Vị trí bên cạnh đã trống không, người đàn ông mấy tiếng trước cứ như một giấc mơ.

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, người đàn ông xuất hiện trong mơ nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy cô tỉnh lại, ý cười trên mặt lại đậm đặc hơn vài phần, “Vừa rồi có một cô gái đến gọi em.”

Lục Nghi Ninh vẫn còn buồn ngủ, “Ừm, là trợ lý của em, A Thấm.”

Biểu cảm của Chu Từ Lễ càng thêm sâu xa, “Nhưng cô ấy thấy anh mở cửa, chưa nói câu nào đã chạy mất.”

“…” Lục Nghi Ninh đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng than thở một câu, “Có lẽ là bị nhan sắc của bạn trai em dọa rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.