Khi vào phòng Khương Duật chỉ đe dọa cô, cô cứ luôn miệng chửi rồi lại nói nhiều thứ khiến hắn bật cười lớn. Cuối cùng cả hai vì mệt mà ngủ một giấc đến khuya.
Nhã Đan tỉnh dậy đã là giờ khuya. Nhìn sang bên cạnh chẳng có ai, bóng dáng người đi cùng cô đã mất tiêu chẳng thấy bóng dáng. Cô đột nhiên nghe thấy giọng Khương Duật, do tò mò nên cô xuống giường ra xem, có vẻ như hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Thôi thì chuyện riêng của hắn cô không quan tâm, định bụng ngáp một cái lớn ra hiệu đã dậy với hắn rồi xuống giang bếp lấy thức ăn. Còn chưa kịp làm gì đã khựng cứng người lại:
– Đến giờ vẫn không tìm được Chúc Cẩn? Khắc Hạo tôi không đủ kiên nhẫn đâu. Ngày mai chúng tôi về, anh liệu mà mang cái mạng của Chúc Cẩn về trước mặt tôi!
Giọng hắn vô cùng giận dữ… y như rằng hắn mà tìm được cha cô sẽ ăn tươi nuốt sống ông vậy.
Nhã Đan không phải ngốc, cô nghe cô hiểu được nội dung của cuộc trò chuyện, trong lòng chợt cảm thấy bất an… Chúc Cẩn vậy mà bỏ trốn ư?
[…]
Nhã Đan dọn tức ăn ra bàn, cô thật sự không hiểu vì sao Khương Duật muốn ở trên chiếc du thuyền này. Khách sạn cũng thuê phòng rồi, không về khách sạn lại cứ muốn ở giữa biển? Hắn không sợ bị chết trôi giữa biển à?
Khương Duật thấy thức ăn đã bày đủ mà Nhã Đan còn loay hoay đứng ở gốc bếp. Hắn nhíu mày:
– Em tìm gì à?
Nghe giọng hắn, Nhã Đan như bị đánh thức cô giật mình xoay người lại nở nụ cười gượng gạo:
– Ờ… anh ăn thử xem hợp khẩu vị không?
Khương Duật nghe thấy cũng không do dự gấp một miếng thịt cho vào miệng ăn thử. Hắn cảm nhận xong, cảm thấy có chút lạc:
– Anh nghĩ, nên cho thêm nước tương.
– À được!
Nhã Đan xoay lưng lại tìm nước tương, lúc này điện thoại hắn lại reo lên, người gọi là Khắc Hạo. Khương Duật lắc đầu trực tiếp tắt máy.
Vừa ngẩng đầu lên Khương Duật đã giật thót tim. Nhã Đan trên tay cầm con dao thái thịt sắc bén chỉa về phía hắn.
Khương tránh né ngã về phía sau, lưng tựa vào ghế.
Gương mặt Nhã Đan lạnh tanh không chút sắc thái. Khương Duật đơ người ra.
Cầm dao kiểu này… là muốn giết hắn?
Sự phòng thủ trong hắn trỗi dậy, vừa đưa tay định bắt lấy con dao thì Nhã Đan lại buông con dao khiến nó rơi xuống đất phát ra âm thanh lớn.
Nhã Đan nhăn mặt hít một hơi sâu. Cô vội cúi người nhặt con dao lên, cười xuề xòa:
– Xin lỗi nhé. Vừa rồi anh bảo em lấy gì thế?
– Nước tương.
Nhã Đan gật đầu xoay vào lấy nước tương.
Khương Duật thở một hơi phào nhẹ nhõm. Vài giây ngắn ngủi vừa rồi trong đầu hắn chạy một ngàn lẻ một tình huống Nhã Đan là gián điệp được Hoàng gia cài bên cạnh hắn.
Hắn còn tưởng đã đặt niềm tin sai người, tưởng rằng hôm nay sẽ có cuộc ẩu đả một sống một còn. Hắn đúng là già thật rồi, suy nghĩ viễn vong càng lúc càng nhiều…
Khương Duật chăm chăm vào Nhã Đan, hắn bắt đầu cảnh giác với cô:
– Vừa rồi em muốn làm gì thế?
Nhã Đan gấp một tiếng thịt cho vào miệng rồi cười xuề xòa:
– Làm gì chứ? Em lấy nhầm thôi mà…
– Nhưng…
Không đợi hắn nói tiếp, cô cúi đầu, liên tục gấp thức ăn. Cô đã đói lắm rồi, không thể nhịn nổi nữa đâu.
Thật ra nếu không lãng tránh câu hỏi của hắn cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Lúc nãy rõ ràng là cô đang tìm chai nước tương nhưng chẳng biết thần linh ở đâu mách bảo cô cầm lấy con dao. Khi định hình lại thì thấy hắn chuẩn bị động thủ.
Tuy vậy, nhưng hành động vừa rồi của cô đã làm cho Khương Duật dè chừng cô.
Trong lòng hắn đang đấu đá nhau, không biết lúc nãy là Nhã Đan vô tình hay cố ý. Nếu như cô thật sự là người của Hoàng gia thì vừa rồi một nhác đâm hắn có phải là xong chuyện rồi không? Sao phải bỏ dở giữa chừng để hắn cảnh giác với cô?
…
Đêm khuya, hai con người đều đã nằm trên giường như đang say giấc. Bóng trăng bên ngoài sáng tỏa một bầu trời đầy sao.
Nhã Đan khẽ liếc nhìn sang người bên cạnh. Thấy hắn đã ngủ say, cô mới rón rén ngồi dậy rời khỏi giường.
Nhã Đan đứng ngay trên mũi thuyền hứng từng đợt gió mát lạnh. Hương thơm biển sọc vào mũi nó tạo cho cô cảm giác thoải mái đến lạ. Tâm trạng của Nhã Đan vì thế mà dễ chịu đi phần nào.
Dạo gần đây cô rất hay quên, hoặc có khi làm gì đó ngay cả bản thân cô cũng không biết…
Như trường hợp ăn cơm lúc nãy. Cô không biết cô đang bị gì.
Trong vô thức, Nhã Đan cắn móng tay suy ngẫm.
Dạo gần đây cô ngủ rất nhiều. Ngủ là như chết ai gọi cũng không muốn dậy. Ăn thì lẹt tẹt vài món, cũng không nhiều như trước. Đầu ốc thì cứ lơ nga lơ ngơ, trí nhớ cũng giảm đến đáng kiểu.
– Không lẽ…
Nhã Đan nhướng mày hoảng hốt:
– Mình bị ung thư?
Lúc này một giọng nói vang lên:
– Cái gì? Em bị ung thư?