Cả đêm Chúc Cẩn không về, Nhã Đan lo lắng trông ngóng cửa. Dù cho ông có tệ bạc với cô thế nào thì cũng không thể phủ nhận ông gà trống nuôi con suốt hai mươi mấy năm. Chúc Nhã Đan tuy giận ông đam mê cờ bạc nhưng cô không thể bỏ mặt ông.
*tách tách* trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, đã tám giờ sáng mà Chúc Cẩn vẫn chưa về.
Chúc Nhã Đan sốt ruột muốn đi tìm ông thì cùng lúc ông vừa về.
– Cha, sao tối qua cha không về?
Chúc Cẩn nhìn vẻ mặt lo lắng của cô con gái, ông chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Cô linh tính có chuyện không lành chau mày hỏi:
– Cha có phải có chuyện gì rồi không?
– Có thể có chuyện gì được chứ?
Giọng nói nham nhở của gã nào đó vang lên, sau đó là hình ảnh của một đám xã hội đen xăm trổ xuất hiện, nhìn bọn chúng rất đáng sợ.
Chúc Nhã Đan có chút sợ nhưng vẫn can đảm đứng trước che chở cho Chúc Cẩn.
– Các anh là ai?
Tên to con bặm trợn cười nham nhở, không khó để cô đoán ra tên này là tên cầm đầu. Tiếp đó là cả tràn cười lớn cả một nhóm người.
Gã cầm đầu tiến đến gần cô biến thái sờ gò má cô, Nhã Đan gạt tay hắn ra, mắt trừng lấy hắn. Ấy thế mà tên háo sắc nào đó vẫn cười lớn:
– Cô em đúng là trông đẫy đà…
– Các anh xông vào nhà dân là bất hợp pháp đấy!
Cả đám xã hội đen cười khẩy:
– Bất hợp pháp?
Gã ta lặp lại lời của Nhã Đan với nụ cười chế giễu trên môi, hắn đưa tay ra lệnh cho đàn em, sau đó hai tên vạm vỡ hùng hổ xông giữ lấy cô.
– Các người làm gì vậy? Buông tôi ra…
Nhã Đan đột nhiên bị cưỡng chế y như một tên tội phạm, cô ra sức kháng cự liền bị một tên trong đám tát một cái.
– Chúc Cẩn đến chỗ chúng tôi chơi bạc thua, nợ hơn hai triệu tệ cô xem ông ta đã viết giấy bán cô để trừ nợ rồi…!
– Cái gì?
Chúc Nhã Đan nghe xong thật không tin vào tai mình. Cô đưa mắt nhìn Chúc Cẩn. Thấy ông không dám nhìn mình cũng không có ý định phản bác cô mới cười lạnh.
– Cha, cha thật sự bán con sao?
Chúc Cẩn không dám nhìn vào cô, ông ta gật đầu.
Nhã Đan tức giận đến cười trừ.
– Bình thường cha ham mê đánh bạc thì thôi đi, sao bây giờ đến cả con gái cha cũng bán?
Nước mắt Nhã Đan giàn giụa y như thác nước lăn dài trên má. Cô hận ông, mọi thứ trước kia cô đều có thể bỏ qua nhưng sao đến đứa con gái duy nhất là cô mà cũng cũng bán để gán nợ?
Chúc Cẩn run rẩy đắn đo một lúc, ông liền quỳ xuống nắm lấy tay gã cầm đầu:
– Chú ơi tôi xin chú, chú tha cho con gái tôi. Tôi hứa sẽ tìm cách trả nợ cho chú mà…
Gã cầm đầu hất tay Chúc Cẩn, hắn nhìn cô con gái của Chúc Cẩn là đã chảy hết nước dãi, cả người cũng tràn đầy dục vọng…
– Đưa cô ta đi…
Lời nói của hắn vừa dứt, hai tên bặm trợn kia đã lôi Nhã Đan đi, cô ra sức kháng cự la hét nhưng tất cả đều vô ích.
– Cha… cứu con…
Trước khi bị lôi đi khuất, Nhã Đan vẫn cố cầu cứu cha mình. Trong thời khắc đó cô chỉ mong rằng ông tỉnh ngộ mà cứu cô… nhưng hình như cô mong muốn hơi quá rồi…
Ông vẫn đứng trơ ra đó chẳng đếm xỉa đến lời kêu cứu của cô. Nhã Đan lúc này chỉ biết than thân trách phận, sao cô lại có một người cha tệ bạc như thế…?
[…]
Bọn chúng đưa cô đến một căn nhà kho vắng vẻ. Chúng trói cô vào một góc trong trống, đứng bàn tán với nhau.
– Đại ca, anh ăn trước đi rồi đến bọn em…
Bàn tán xì xào lâu lâu lại lọt ra câu nói kinh tởm. Nhã Đan đương nhiên hiểu bọn chúng tiếp theo chính là hãm hiếp cô.
Gã cầm đầu lúc này đến gần Nhã Đan. Gã cười đê tiện, bàn tay chai sạn dơ bẩn vuốt ve đôi gò má Nhã Đan. Cô kinh tởm tránh đi lại bị gã nắm đầu giữ chặt.
– Biết điều thì ngoan ngoãn…
Nói rồi gã lấy thân mập mạp đè lên người cô, cởi nút áo cô ra. Nhã Đan không cam tâm cô dùng sức thục mạnh đầu gối lên.
May mắn sao một đá trúng phốc, gã đau đớn ngã gục xuống ôm của quý rên rỉ. Nghe tiếng động lớn bọn đàn em xông vào. Thấy đại ca của mình đau đớn, bọn chúng càng giận dữ.
– Anh em, vào cho con điếm này biết mùi…
Năm sáu tên lần lượt bay vào xé rách áo Nhã Đan. Cô hoảng sợ khóc cầu xin.
Nhưng bây giờ cầu xin còn có tác dụng gì? Bọn chúng như con hổ đói nhào vào liếm lét khắp cơ thể Nhã Đan. Hai tay và hai chân đều bị trói chặt cô không thể chạy… cũng không thể phản kháng…
– Đừng… xin các ông…
Chúc Nhã Đan tủi nhục khóc cầu xin, càng cầu xin bọn chúng thích thú càng ham muốn, một tên bặm trợn xấu xí nhịn hết nổi hắn đứng lên cởi quần ra. Hắn nhét vào miệng cô một viên thuốc, ép cô phải nuốt xuống.
Năm sáu tên kia né tránh cho đại ca làm việc. Bàn tay dơ bẩn của gã sờ vào bên trong váy của Nhã Đan.
Da thịt bị sờ mó khiến nó mẫn cảm run nhẹ, Nhã Đan cảm nhận được cả người cô đang nóng ran lên. Cố nhắm tịt mắt không dám mở. Đây chính là sự tủi nhục lớn nhất đời cô, có chết cô cũng không quên…
– Cùng làm thôi anh em… mỗi người một trận…
Nói rồi cả đám nhào vào sờ mó khắp người cô. Đã thế các gã còn cười hưng phấn trong thật kinh tởm… Nhã Đan bất lực, không thể kháng cự. Cơ hồ cô chỉ biết khóc và cầu xin bọn chúng…
*rắc rắc* tiếng xương khớp gãy giòn tan vang lên, Chúc Nhã Đan hoảng sợ cho dù cô có nghe thấy thứ gì cũng sẽ không mở mắt…
– Aa…
Bọn chúng ngã gục xuống đất la hét đau đớn. Chúc Nhã Đan lúc này mới ý thức, dùng chút sức lực mở mắt, bọn chúng đều nằm dài dưới đất trong đau đớn… có chuyện gì xảy ra vậy?
Chưa định hình lại mọi chuyện, một người đàn ông có chút quen mắt đi đến khoác lên người cô một lớp áo, che đi thân thể bên trong.
Hắn dùng ngón trỏ lau đi hai hàng nước mắt còn đẫm trên gò má. Chúc Nhã Đan ngẩn người. Người này… là đến cứu cô sao?
Ngay khi còn thất thần, giọng nói trầm ấm của hắn vang bên tai cô:
– Bọn chúng đã làm gì em?
Nhã Đan do hoảng sợ mà liên tục lắc đầu.
Khương Duật không tra hỏi thêm, hắn trực tiếp bồng cô lên, lúc này một đám vệ sĩ chạy vào xếp thành hàng dài. Chúc Nhã Đan nếp mặt vào vòm ngực rắn chắc của Khương Duật.
Hắn đứng trước đám vệ sĩ, chất giọng lạnh lùng:
– Bọn chúng, tùy các người xử lí.
Nhã Đan phút chốc bị giọng nói tức giận của anh làm sợ hãi. Cô co rúm người lại, toàn thân run rẩy.
Khắc Hạo thấy Khương Duật bồng Nhã Đan ra thì cúi đầu hỏi:
– Ông chủ, chúng ta đi đâu?
– Về Khương gia, gọi Mẫn Nghi đến.
Khắc Hạo cúi đầu, mở cửa xe cho Khương Duật vào. Nhã Đan cảm thấy không ổn lắm, cô cựa người, giọng run run:
– Có thể… cho tôi xuống xe không?
Khương Duật nhìn cô, cô bị ánh mắt sắc bén ấy làm khiếp hồn ngoan ngoãn im lặng không dám nói gì thêm.
Suốt quãng đường về nhà, Khương Duật luôn ôm Nhã Đan trong lòng. Nhã Đan do còn hoảng sợ nên luôn ngồi co rúm không dám động đậy cũng không dám nhúc nhích, nhưng có điều, cô bị say xe không thể ngồi lâu được… cũng hên là suốt đường đi không bị say nặng…
Về trước cổng nhà Khương gia, đập vào mặt cô là khoảng sân rộng như sân bay. Biệt thự cao to sang trọng đến 5 tầng, còn chia ra cả nhiều khu… nơi này như một khu nghỉ dưỡng…
Gia nhân trong nhà thấy chiếc xe Khương Duật về, cho dù đang tưới cây, hái cỏ hay làm bất cứ việc gì cũng điều ngừng tay đứng thành một hàng dọc ngay ngắn cúi đầu chào. Khương Duật bước xuống xe, trên tay còn bồng theo một cô gái khiến ai nấy đều kinh ngạc…
Hơn hai mươi năm nay ông chủ chưa từng mang người phụ nữ nào về nhà…
– Quản gia, chuẩn bị đồ cho cô ấy…
Nói rồi anh bồng Nhã Đan vào trong biệt thự lên đến cầu thang hết ba tầng. Vào căn phòng duy nhất trên tầng, hắn đặt cô lên giường, ân cần nhìn một lượt đầu tóc rối bù xù. Mặt mày nhem nhuốc, gương mặt sợ hãi khiến Khương Duật có chút đau lòng.
Hắn không bàn đến chuyện Nhã Đan và Cửu Hồ có phải là kiếp trước và kiếp sau hay không nhưng thứ hắn đang bảo vệ đó là nhan sắc của Cửu Hồ… cô gái này giống hệt Cửu Hồ, nếu chẳng may cô ta là Cửu Hồ thì sao? Nếu anh không bảo vệ cô ấy chẳng khác nào là tự vả vào mặt bản thân..
Ngay sau đó vài cô giúp việc liền đem thau nước và khăn bông vào.
– Em ở đây tịnh dưỡng đi…
Nói rồi Khương Duật tránh mặt đi. Cô người làm định dở áo khoác ra thì Nhã Đan tránh né.
– Tôi… có thể dùng phòng tắm không?
Chúc Nhã Đan ngập ngừng. Cô người hầu gật đầu. Nhã Đan cầm chiếc khăn bông thẫn thờ đi vào phòng tắm.
Khóa chốt cửa, cô chăm chăm nhìn chiếc bồn tắm to lớn, cuối cùng tiến bước, đi đến xả nước bồn tắm. Trên kệ để mỹ phẩm có một con dao găm, Nhã Đan nhìn vào con dao đó rất lâu, tại sao lại có con dao găm ở đây? Phải chăng ông trời đang kêu cô chết đi, đừng sống cho chật đất nữa? Cô ngẫm nghĩ rất lâu sau đó quyết định cầm nó lên.
Cô ngâm mình vào bồn tắm lạnh lẽo, nhìn cánh tay, ngực đều có những vết bầm đỏ chi chít trong thật dơ bẩn, Nhã Đan quăng con dao xuống đất. Cô ra sức chà xát da thịt nhưng những vết dơ bẩn đó vẫn không rời đi…
Hình ảnh kinh tởm bị bọn hạ tiện kia sờ soạng khắp người liếm lét khắp người lại xuất hiện trong đầu cô.
Nhã Đan vừa tức vừa chán ghét bản thân lúc đó không thể làm gì.
Cô co rúm người lại cúi đầu khóc nức nở, móng tay liên tục gào vào những nơi có vết bầm, hòng xóa sổ nó đi, cô muốn nó không còn trên người cô nữa… nó thật dơ bẩn…
Trên người cô toàn là dấu ấn của bọn hạ tiện… cô thật sự không thể nhìn những vết bầm chi chít này trên người mình thêm nữa.
Cơ hồ Nhã Đan cầm con dao găm lên, lấy hết lá gan cứa mạnh một đường ngang cổ tay.
Ngay trong gang tấc, bàn tay cô tê dại, con dao rơi xuống nền. Hai chân mềm nhũn ngã xuống bồn tắm. Toàn thân mất lực không thể vùng vẫy, Nhã Đan sợ nhất là nước cô không muốn chết trong nước thế này… Nhưng giờ cô đã không còn sức để gọi người hay ngồi dậy… chết tiệt, sao cứ phải ngã xuống bồn nước thế này?
Chúc Nhã Đan bất lực mỉm cười, trên đôi mi nhỏ hai hàng lệ đau đớn, toàn thân vô lực, tầm nhìn trước mắt nhòe đi rồi chìm trong một bóng tối vô định…
Khoảng 10 phút sau khi Nhã Đan vào phòng tắm. Đã có tiếng đập cửa:
– Cô Nhã Đan…
Cô người hầu chờ lâu quá không an tâm đã mạo muội gõ cửa phòng tắm. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là tiếng nước tràn.
Không an tâm lắm, cô người hầu mở cửa phòng định đi gọi người thì thấy ngay Khương Duật, cô ta cúi đầu sợ hãi:
– Ông chủ, cô Nhã Đan không chịu ra ngoài…
Khương Duật nghe thấy kèm theo sự hốt hoảng của cô người hầu, hắn chau mày, sau đó tiến vào trong gõ cửa phòng tắm.
– Nhã Đan, tôi đã cứu cô, tôi là ân nhân của cô. Cô mở cửa đi…
Nhưng đáp lại hắn là tiếng nước tràn ào ạt. Cùng lúc Khắc Hạo dẫn theo Mẫn Nghi vào.
– Ông chủ, Mẫn Nghi đến rồi…
Khương Duật không để tâm, hắn liên tục đập tay vào cửa. Mấy cô người làm chỉ đứng cạnh sợ toát cả mồ hôi.
Mất kiên nhẫn, Khương Duật một cước đạp tung cửa. Đập vào mắt hắn là cảnh tưởng Nhã Đan nằm trong bồn tắm đầy máu, nước từ bồn tắm nhuộm đỏ tràn ra ào ạt.
Khương Duật sốt sắn bồng Nhã Đan lên, phát hiện con dao găm ở dưới nền đất, nhìn lại tay Nhã Đan là một vết thương lớn đang túa máu không ngừng…
Bất giác hắn cảm thấy tức giận mà nghiến răng:
– Em tốt nhất là đừng nên chết!