Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 13: Mấu chốt là anh đang thả dê với ai đấy?



Tô Tiểu Mạt nhìn viên đạn đang bay về phía mình, theo bản năng cô thúc mạnh khuỷu tay vào ngực tên áo đen phía sau, bóp mạnh cổ tay đang giam cầm cô xoay một cái đem hai tay của tên kia ép ra sau lưng, vì cô tránh sau lưng tên áo đen nên viên đạng đáng lý bay vào người cô lại trực tiếp ghim vào người tên kia, chỉ nghe một tiếng thét lớn, tên áo đen đã mất mạng.

Tô Tiểu Mạt vội vàng quăng người kia xuống đất, nhìn mậy người đang nhanh nhẹn vọt tới, trong tay còn cầm theo súng, giờ phút này trong cổ bảo cực kì hỗn loạn, Tô Tiểu Mạt có chút giật mình, cổ bảo này bí ần như vậy sao lại có nhiều người tới tập kích chứ?

Nhìn thấy Trữ Hạo đang giơ súng lục sải bước về phía cô, Tô Tiểu Mạt vội vàng chạy tới, vừa muốn hỏi Trữ Hạo có chuyện gì đang xảy ra thì một cây súng lục đã chỉa thẳng vào đầu cô, Tô Tiểu Mạt ngẩn ra, “Anh làm gì vậy?”

“Cô nói thử xem? Cô bảo này từ trước tới nay vẫn bình yên vô sự, vậy sao cô tới mới nửa ngày đã có người vào tập kích?” Trữ Hạo lạnh giọng hỏi.

“Tôi cũng không biết” Tô Tiểu Mạt cũng rất bất đắc dĩ, sao cô biết hơn nửa đêm lại có người đột nhập chứ? Chẳng lẽ có người theo dõi cô? Không, không thể nào, cô luôn hành động cẩn thận, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Anh hai nói nhiều với cô ta làm gì, giết đi không phải xong chuyện sao?” Trữ Huyễn giơ súng bước tới nhìn Tô Tiểu Mạt, trên khuôn mặt yêu nghiệt bịt kín một tầng sương lạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh đến tậng xương.

“Các anh nghĩ mấy người này là tôi mang đến sao?” Tô Tiểu Mạt cũng không biết nên nói gì.

“Nếu không phải cô thì là ai?” Trữ Huyễn âm lãnh tiến đến, “Cổ Bảo này luôn rất bí mật, trước giờ chưa từng có ai đột nhập vậy sao hôm nay lại bị tập kích?”

“Tôi nói rồi, không phải tôi, nếu các người đã tin là tôi đem người vào đây thì tôi nhiều lời hơn cũng vô ích” Tô Tiểu Mạt bình tĩnh nhìn Trữ Huyễn, “Tôi sẽ chứng minh cho các anh xem mấy người kia không phải tôi mang vào”.

Tô Tiểu Mạt vừa dứt lời, Trữ Huyễn còn chưa kịp phản ứng thì súng lục trên tay hắn đã bất tri bất giác bị Tô Tiểu Mạt cướp, , sau đó họng súng chuẩn xác đặt lên thái dương của Trữ Huyễn, “Nếu tôi là nội gian, tôi căn bản không cần phiền toái như vậy, lúc nào cũng có thể một phát bắn chết anh”.

“Cô…” Trữ Huyễn không ngờ động tác của Tô Tiểu Mạt lại thốt như vậy, nhất thời hắn rất kinh ngạc, xem ra không thể khinh thường nữ nhân này.

“Thả cậu ấy ra” Trữ Hạo đem súng lục chỉa vào sau gáy của Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nói, đối với hành động vừa rồi của cô hắn cũng rất kinh ngạc.

Tô Tiểu Mạt đang muốn mở miệng thì nhìn thấy một cái bóng đen đang lao tới, cô vội vàng đưa tay kéo Trữ Huyễn, Trữ Huyễn bởi vì quá bất ngờ chưa kịp phòng thủ mà ngả vào trong ngực của cô, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó một cánh tay trắng nõn vòng qua eo hắn, hai người xoay tròn cùng một chỗ, Tô Tiểu Mạt cầm chặt súng bắn về phía bóng đen kia.

“Pằng” một tiếng súng vang lên, bóng đen kia chưa kịp nổ súng đã bị Tô Tiểu Mạt bắn trúng giữa trán,hai mắt trừng lớn ngã xuống nền nhà.

Sau đó lại có thêm mười người xông lên lầu ba, bắt đầu bắn về phía ba người bọn họ, Tô Tiểu Mạt quăng Trữ Huyễn qua một bên, “Này, anh nhìn rõ rồi chứ? Bọn họ không hề biết tôi, anh còn ngây ra đó làm gì, sao còn chưa động thủ”.

Trong đôi mắt hoa đào của Trữ Huyễn xuất hiện ột tia hồ nghi và mê mang, nhìn Tô Tiểu Mạt đẩy hắn vào một góc an toàn còn cô thì nhảy đến cạnh một cái tủ bắt đầu bắn nhau với bọn áo đen kia.

Trong mắt Trữ Huyễn hiện lên chút ngoan lệ, giơ súng trong tay lên bách phát bách trúng.

Tô Tiểu Mạt xoay người một cái thoát ra khỏi cái tủ, sau đó phi người bay ra ngoài xử lý mấy người vừa mới tới, vẻ mặt của Trữ Hạo và Trữ Huyễn lúc này cũng kết một tầng băng lạnh, khí chất âm trầm, mấy người áo đen xông lên lầu ba đều bị bắn ngã xuống đất.

Súng trong tay Tô Tiểu Mạt đã không còn đạn, cô xoay người lấy hai cây súng lục trên người của mấy tên áo đen, “Sao chỉ có hai người vậy? Ba người kia đâu rồi?”

“Anh cả và Trữ Hằng đang ở lầu một, Trữ Tích ở lầu hai” lúc này Trữ Huyễn có chút tin tưởng Tô Tiêu Mạt không liên quan tới đám người đột nhập, nhưng cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của cô.

Trữ Hạo tiến lên pía trước dùng sức nắm chặt cánh tay của Tô Tiểu Mạt dùng sức nói thật lớn, “Rốt cục cô là ai?”

“Tô Tiểu Mạt” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu dúng đôi mắt của mình nhìn thẳng vào mắt của Trự Hạo, trầm giọng nói.

“Là Tô Tiểu Mạt thật sao?” Trữ Hạo tiếp tục lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi đương nhiên là Tô Tiểu Mạt thật, không lẽ anh nghĩ lão nhân nhà anh thật sự thích một cái bình hoa di động sao?” Tô Tiểu Mạt có chút kinh hãi, xem ra cô bộc lộ không đúng lúc rồi, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi cô, nhưng lại nhớ tới bọn họ cũng không biết nhiều về Tô Tiểu Mạt trước kia, mà lão nhân kia cũng không đề cập nhiều về cô ta nên bọn họ cũng không biết nhiều hơn cô là bao, mà tư liệu thì không phải cái nào cũng đúng, cho nên bây giờ cô có bộc lộ ra nhiều cái không đúng với tư liệu thì cũng rất bình thường.

“Anh hai tôi thấy cô ta nói cũng có lý, lúc trước chúng ta cũng thắc mắc sao lão nhân có thể thích một nữ nhân vừa nhát gan vừa sợ phiền phức lại vô dụng được chứ, xem ra chúng ta đều bị biểu hiện giả dối của nữ nhân này che mắt rồi” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng ít đi.

Trữ Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, trong lòng tràn ngập hoài nghi, “Tốt nhất cô nên thành thật một chút, nếu không…”

“Trữ Hạo, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này đâu, chờ khi nào giải quyết xong đám người áo đen kia, chúng ta lại từ từ nói chuyện” Tô Tiểu Mạt cực kì kiên nhẫn nói.

“Được” Trữ Hạo lạnh lùng đáp lại, buông cánh tay Tô Tiểu Mạt ra, đi nhanh về phía trước.

“Tất cả các anh đều được huấn luyện sao?” Tô Tiểu Mạt nhớ lại những động tác vừa rồi của Trự Hạo và Trữ Huyễn thì cảm thấy không đơn giản, nhìn Trữ Huyễn còn chưa rời đi, hỏi.

“Ừ, từ nhở tụi tôi đã bắt đầu huấn luyện, nhung chỉ có tên nhóc thối Trữ Tích là không có trải qua đợt huấn luyện nào cả bởi vì sức khỏe của nó không tốt” Trữ Huyễn thong thả nói, sau đó nhìn Tô Tiểu Mạt thắt lại dây ao ngủ, tuy rằng không quá mức lộ liễu nhưng dáng người như ẩn như hiện cũng khiến người khác mơ màng.

“Nếu vậy thì cứ giao Trữ Tích cho tôi, những người phía dưới giao cho các anh” Tô Tiểu Mạt cũng có tính toán khác, nếu cô lợi dụng cục diên hỗn loạn như lúc này mà tìm kiếm có lẽ sẽ phát hiện ra nhiều tài liệu hữu ích thì sao.

“Sao phải giao Trữ Tích cho cô chứ?” Trữ Huyễn híp hai mắt lại, , tiến lên mấy bước đem Tô Tiểu Mạt ôm vào trong ngực, bạc môi lướt qua vành tai của cô.

Tô Tiểu Mạt dùng súng để ở ngực Trữ Huyễn, “Mấu chốt là anh đang thả dê với ai đấy?”

“Cô không cảm thấy bô dạng hiện tại của mình rất dễ khiến người khác thả dê với cô hay sao?” Trữ Huyễn dùng vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt.

“Bớt nói nhảm đi, bộ anh không nghe thấy tiếng súng hay sao mà còn đứng đây?” Tô Tiểu Mạt đẩy Trữ Huyễn ra, nếu không phải tình huống bây giờ đang khẩn cấp thì cô chắc chắn sẽ đá thằng nhóc thối này một phát, khiến hắn liệt giường ba ngày ba đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.