Thực ra công việc ở tiệm gà rán rất đơn giản. Trong cửa hàng đã có đầu bếp chuyên rán gà, bọn họ chỉ cần bỏ gà vào túi và tính tiền cho khách. Lúc không bận rộn thì sẽ đứng chơi, có lẽ vì thế mà lương chỉ có 9 tệ một giờ.
Vu Chiêu Đệ nghe lời ông chủ hướng dẫn quy trình làm việc cơ bản cho Lâm Thịnh. Lâm Thịnh là người mà dù cô không nói chuyện với anh thì anh cũng sẽ chủ động gợi đề tài để nói chuyện với cô. Đôi khi cô muốn giả bộ không nghe thấy cũng rất khó khăn, lúc rảnh rỗi bọn họ còn nói chuyện phiếm với hai đầu bếp.
Lâm Thịnh không chỉ làm việc ở tiệm gà rán mà còn làm thêm ở nhà hàng cô làm việc vào buổi tối. Ngoài ngày thứ 7 và chủ nhật cô đi dạy thêm không gặp anh thì hầu như trong suốt thời gian còn lại, cô đều nhìn thấy anh.
Một tuần qua đi, khách đến tiệm gà rán bỗng nhiên ngày càng đông hơn. Bình thường thì không phải xếp hàng, nhưng từ khi Lâm Thịnh đến, thời điểm tan học vào buổi trưa sẽ cần phải xếp hàng mới mua được. Phần lớn khách hàng là nữ sinh, ngay cả ba người Lâm Miêu cũng đến.
Buổi tối Vu Chiêu Đệ quay về kí túc xá. Cô vừa để túi xuông bàn thì Lâm Miêu vốn đang xem phim trên máy tính liền tháo tai nghe xuống, nói chuyện với cô: “Chiêu Đệ, anh chàng đẹp trai ở tiệm gà rán kia rốt cuộc có phải là bạn trai cậu không?”
Vu Chiêu Đệ nhíu mày, lắc đầu nói không phải.
Ninh Vũ Huyên cũng góp chuyện: “Thật sự không phải? Hôm đó lúc đi học là anh ấy tới tìm cậu mà. Anh ta đẹp trai quá, nữ sinh trường mình nghe nói nhân viên mới của tiệm gà rán rất đẹp trai nên đều chạy tới mua gà. Chiêu Đệ, anh ấy không phải bạn trai cậu thì chắc cũng là bạn bè đúng không? Cậu có phương thức liên lạc của anh ấy không, tài khoản Wechat chẳng hạn?”
Vu Chiêu Đệ nhớ đến hai ngày trước, Lâm Thịnh ép buộc lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của cô, còn dây dưa muốn xin số điện thoại của cô và thêm Wechat.
“Vũ Huyên, chẳng lẽ cậu muốn theo đuổi người ta?” Lâm Miêu nói đùa: “Tớ cũng muốn, đáng tiếc là tớ đã có bạn trai rồi.”
Ninh Vũ Huyên nhìn chằm chằm Vu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, nếu anh ấy không phải là bạn trai cậu thì cho tớ xin phương thức liên lạc thôi mà. Cậu đừng nhỏ mọn như vậy.”
“Tớ không có, tự các cậu đi xin đi. Tớ đi tắm đây.” Vu Chiêu Đệ từ chối, lấy đồ đi tắm.
Ninh Vũ Huyên mắng một câu thô tục, trợn mắt với cô.
Thứ năm có một môn thi nên cô xin nghỉ làm ba ngày, tập trung ôn tập. Cô muốn đạt được học bổng nên dù là khi học cơ bản hay nâng cao thì đều chăm chỉ ghi chép, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn mượn vở của cô. Cô cũng không từ chối.
Buổi tối trước khi thi, Vu Chiêu Đệ từ thư viện trở về. Mới vừa vào kí túc xá thì Ninh Vũ Huyên liền kéo tay cô: “Chiêu Đệ, ngày mai nhờ cả vào cậu, cậu đừng che bài thi đấy.”
“Tốt nhất cậu nên học bài đi, môn này coi thi rất nghiêm, tớ không chắc mình có thể giúp cậu hay không.”
Cô học ngành kỹ thuật, cả khóa có 54 người, trong đó chỉ có 9 bạn nữ. Khi thi sắp xếp chỗ ngồi theo số thứ tự, con gái ngồi trước con trai. Mà thứ tự của Ninh Vũ Huyên ngay trước cô, vì vậy nên mỗi lần thi đều ngồi phía trước cô.
Ninh Vũ Huyên không để ý: “Có thể nghiêm khắc được đến mức nào chứ, dù sao cậu chỉ cần không che bài thi đi là được.”
Vu Chiêu Đệ không nói thêm gì nữa, ôn bài một lúc rồi lên giường ngủ.
Trước khi vào phòng thi 5 phút, Ninh Vũ Huyên nói với cô không cần che bài thi, tốt nhất là viết đáp án ra tờ giấy đưa cho cô ta.
Hai cô giám thị bước vào phòng thi, bảo bọn họ mang sách vở, tài liệu để lên bục giảng, không được để lại bất kì giấy tờ nào trên mặt bàn. Điện thoại cũng không được để trong người, nếu bị phát hiện thì sẽ bị coi là gian lận.
Trong lúc thi, một cô giám thị ngồi trên bục giảng nhìn chằm chằm xuống phía dưới, một người thì đi lại liên tục. Khi phát hiện ra có người bỏ giấy vào ngăn bàn thì lập tức hủy bài thi, đuổi ra khỏi phòng thi, trực tiếp cho điểm 0, không hề nhân nhượng.
Vu Chiêu Đệ tập trung làm bài, đồng hồ đeo tay để bên cạnh. Đề thi vừa dài vừa khó, cô cố gắng làm thật nhanh. Còn nửa tiếng làm bài thôi nhưng cô vẫn còn hai bài chưa làm. Ninh Vũ Huyên liên tục quay đầu lại, muốn cô truyền đáp án cho cô ta.
“Bạn nữ kia, không được quay đầu xuống dưới.” Cô giáo ngồi trên bục giảng bất thình lình nói.
Ninh Vũ Huyên và Vu Chiêu Đệ đều bị dọa giật mình. Nhất là Ninh Vũ Huyên, cô ta nhìn bài làm còn trống trơn của mình, cảm giác mình sẽ bị điểm thấp nhất khóa.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, giám thị thu bài từ hàng cuối đi lên.
Vu Chiêu Đệ kiểm tra họ tên một lần nữa, đột nhiên có một bàn tay vươn tới giật lấy bài thi của cô. Cô ngẩng đầu lên, là Ninh Vũ Huyên cướp bài thi của cô. Nhìn thấy cô giáo đang tới gần, cô cố gắng giành lại: “Vũ Huyên, giáo viên tới rồi, mau đưa đây.”
Ninh Vũ Huyên hoàn toàn không để ý, cố gắng chép đáp án. Cô giám thị chạy tới bên cạnh cô ta, cầm bài thi của hai người lên xem, nhìn về phía Vu Chiêu Đệ: “Một bài thi là của em đúng không, em có phải là Vu Chiêu Đệ?”
Vu Chiêu Đệ gật đầu.
Giáo viên cầm 2 bài thi đi, Ninh Vũ Huyên cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Sau khi thi xong thì bọn họ còn có tiết học. Lớp trưởng và cán bộ môn ở lại sắp xếp bài thi, còn bọn họ lên lớp.
Hết tiết học, Vu Chiêu Đệ liền đến tiệm gà rán làm việc.
“Em thi xong rồi à?” Lâm Thịnh vừa gói khoai tây cho khách vừa hỏi.
Vu Chiêu Đệ ừ một tiếng, hơi thất thần. Lúc 4h chiều, cô không kìm được mà nhắn tin hỏi lớp trưởng liệu Ninh Vũ Huyên có bị xử lý như gian lận không. Lớp trưởng nói rằng giáo viên bắt được Ninh Vũ Huyên chép bài ngay tại trận, hơn nữa lúc chiều thầy hướng dẫn có đi gặp những người gian lận, nói rằng sẽ bị xử lý.
Lâm Thịnh thấy sắc mặt cô hơi tái, thân thiết hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, cả buổi không nói tiếng nào. Thi không tốt hả?”
Vu Chiêu Đệ ngước mắt nhìn anh: “Bạn cùng phòng em chép bài của em trong lúc thi bị giáo viên bắt được, bị coi là gian lận, sẽ bị xử lý.”
Lâm Thịnh cau mày: “Liên quan gì đến em đâu, nếu cô ta đã dám làm thì phải tự gánh hậu quả. Đừng nói với anh là em đang tự trách đấy nhé?”
Lâm Thịnh liếc mắt, nhận ra cô đang tự trách mình. Anh vừa đóng gói gà rán các loại nên tay vẫn còn đầy dầu mỡ, vì vậy nên dùng cùi chỏ đụng vào đầu cô: “Đây không phải là lỗi của em, em không cần phải tự trách. Nếu cô ta đã dám làm thì phải nghĩ đến hậu quả. Giáo viên không cho rằng em đồng lõa đấy chứ?”
Vu Chiêu Đệ lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chăm chỉ làm việc đi nào, kiếm tiền cho tốt. Chú Hoàng nói mấy ngày nay đông khách nên sẽ tăng lương cho em, một giờ được 10 tệ.”
Chú Hoàng đang bận rộn bên trong, cười toe toét nói thêm: “Đúng vậy, tăng lên 10 tệ một giờ. Có anh chàng đẹp trai Lâm Thịnh ở đây, việc làm ăn tốt lên trông thấy.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Lâm Thịnh thoải mái nói.
Vu Chiêu Đệ thở dài trong lòng.
Hơn 10h tối, Vu Chiêu Đệ trở về kí túc xá. Cô phát hiện trên giường của mình vô cùng lộn xộn, máy tính bị rơi trên đất, sách vở và đồ vật để trên bàn đều bị ném xuống. Lâm Miêu và Diệp Quan Tĩnh cùng nhìn sang.
Nếu không phải cô đã khóa cửa tủ thì có lẽ Ninh Vũ Huyên còn ném cả quần áo của cô xuống đất.
Ninh Vu Huyên đang ở ban công vừa khóc vừa gọi điện thoại.
Vu Chiêu Đệ ngồi xổm xuống nhặt đồ của mình lên. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Ninh Vũ Huyên quay đầu lại, nói vài câu với người trong điện thoại rồi cúp máy.
Cô ta đi tới, giẫm lên máy tính của Vu Chiêu Đệ, nhìn xuống: “Vu Chiêu Đệ, đều do cô. Nếu không phải tại cô thì tôi sẽ không bị ghi tội, cô cho tôi nhìn bài một tí thì sẽ chết hả.”
Vu Chiêu Đệ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là trả đũa. Cô nhìn máy tính của mình. Cô đã phải mua chiếc máy tính này với giá hơn 1500 tệ từ một đàn anh học năm tư, số tiền bằng ba tháng tiền sinh hoạt của cô.
“Cậu đền máy tính cho tôi.”
Ninh Vũ Huyên vừa nghe thấy, cười lạnh: “Đền máy tính? Cô nằm mơ à. Cô hại tôi trượt môn, còn bị nhà trường ghi lỗi, tôi còn chưa tính cái này với cô mà cô còn đòi tôi đền máy tính à. Đập đồ là đáng đời cô, tôi còn muốn đá chết cô đấy, đồ nhà quê!”
Ninh Vũ Huyên hung hăng đá một phát vào Vu Chiêu Đệ đang ngồi xổm trên đất.
Vu Chiêu Đệ đứng dậy, nắm lấy tóc cô ta. Hai người lập tức lao vào đánh nhau. So với Ninh Vũ Huyên được nuông chiều từ bé thì Vu Chiêu Đệ mạnh hơn nhiều.
Chỉ là khi Ninh Vũ Huyên đè cô xuống đất, đột nhiên Vu Chiêu Đệ hơi hoảng hốt. Gương mặt làm người khác buồn nôn của tên đàn ông kia hiện ra trước mắt khiến cô hoảng sợ, sau đó giãy dụa kịch liệt.
Lâm Miêu và Diệp Quan Tĩnh cố gắng kéo hai người ra nhưng không được.
Ninh Vũ Huyên kéo tóc Vu Chiêu Đệ, dùng sức ấn trán cô vào cạnh giường.
“Vũ Huyên, chảy máu rồi. Đừng đánh nữa, mau bỏ Chiêu Đệ ra.” Lâm Miêu nhìn thấy trán Vu Chiêu Đệ bị đập ra một cái lỗ, máu không ngừng chảy ra. Cô ấy lập tức luống cuống, ra hiệu Diệp Quan Tĩnh kéo Ninh Vũ Huyên lại.
Dòng máu ấm áp từ trên trán chảy xuống, mí mắt và lông mi Vu Chiêu Đệ đều có máu. Cô cúi thấp đầu, bỗng nhiên an tĩnh lại.
“Chiêu Đệ, cậu có sao không? Để tớ cầm máu giúp cậu.” Lâm Miêu ấn vào chỗ đang chảy máu trên trán Vu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, cậu đừng làm tớ sợ, nói gì đi. Quan Tĩnh, làm sao bây giờ?”
…
Hứa Anh Mai vừa về kí túc đã nghe thấy bạn cùng phòng nói có đàn em gian lận khi thi môn chuyên ngành, bị nhà trường xử lý.
“Khóa nào?” Cô thuận miệng hỏi.
“Là sinh viên năm ba, trên diễn đàn của khoa đang thảo luận. Nghe nói người gian lận là Ninh Vũ Huyên, cô ta còn đăng bài chửi mắng Vu Chiêu Đệ, lời lẽ vô cùng khó nghe. Mấy đứa con trai lớp mình còn đang an ủi đàn em kìa. Anh Mai, Vu Chiêu Đệ cùng quê với cậu phải không?”
Hứa Anh Mai biết Vu Chiêu Đệ có thành tích tốt, bình thường luôn thi đứng nhất hoặc đứng thứ hai môn chuyên ngành. Người gian lận không thể là Vu Chiêu Đệ, có lẽ là có người chép bài Vu Chiêu Đệ thì bị bắt.
Hứa Anh Mai suy nghĩ, đi lên lầu tìm Vu Chiêu Đệ xem thử. Cô ở tầng ba, Vu Chiêu Đệ ở tầng năm.
Lâm Miêu nghe thấy có người gõ cửa, liếc mắt nhìn Diệp Quan Tĩnh.
“Quan Tĩnh, cậu ra mở cửa đi.”
Diệp Quan Tĩnh đứng lên ra mở cửa.
“Chiêu Đệ có trong phòng không? Chị tìm em ấy.”
“Chiêu Đệ cậu ấy…” Ánh mắt Diệp Quan Tĩnh né tránh, không biết nên nói có hay không.
Hứa Anh Mai đẩy cửa ra, nhìn thấy vũng máu trên đất và Chiêu Đệ đang cúi đầu liền vội vàng đi tới, cầm tay cô: “Chiêu Đệ…”
Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu lên.
Hết chương 42.
——oOo——