Vấn đề đầu tiên nhất, cũng khó khăn nhất trong kế hoạch tặng quà sinh nhật lần này chính là tiền.
Hạ Tuyển đã suy nghĩ suốt mấy ngày nay, quyết định cuối tuần này sẽ đi kiếm việc làm thêm. Thực ra Hạ Chấp Minh rất hào phóng với y, sinh hoạt phí mỗi tháng đều đưa, mỗi lần đi công tác về đều mua quà cho y, trong vấn đề vật chất Hạ Chấp Minh chính là nói được làm được.
Trong những vấn đề mà Hạ Chấp Minh không thể đáp ứng, ông đều sẽ dùng tiền để bù đắp, vừa đơn giản lại hữu hiệu.
Sau khi được Hạ Chấp Minh đưa đến Giang Châu, Hạ Tuyển nhờ có Hạ Chấp Minh cũng tích góp được một ít tiền. Còn có số tiền Hạ Chấp Minh kín đáo đưa cho y trước khi y ra khỏi nhà nữa, kỳ thực số tiền đó đã vượt qua sinh hoạt phí cần thiết cho một sinh cấp ba bình thường rồi, đã đủ để y có thể mua được một phần quà sinh nhật rất tốt tặng Thích Giang Chử.
Thế nhưng y không muốn. Số tiền mà Hạ Chấp Minh cho y, đối với y chẳng qua cũng chỉ là một chuỗi những con số vô nghĩa, y không hiếm lạ, cũng biết rằng một ngày nào đó trong tương lai y sẽ trả lại hết thảy——
Dùng số tiền đó ở thời điểm hiện tại thật sự chẳng có cảm giác chân thật nào.
Thứ bảy, Hạ Tuyển đã chạy hết cả buổi sáng, tới gần trưa mới nhận làm thêm trong một tiệm lẩu. Thứ bảy và chủ nhật hằng tuần, từ tám giờ sáng đến chín giờ tối, trả lương theo tuần. Lượng khách đến vào cuối tuần thật sự rất đông, nhân viên phục vụ lại ít, chủ tiệm cũng chẳng quan tâm nhân viên mới muốn làm dài hạn hay ngắn hạn, có người phụ mới là điều quan trọng. Thật vất vả mới tìm được nhân viên mới, nên Hạ Tuyển phải đi làm luôn chiều hôm đó.
Hạ Tuyển tính toán, nhẩm nhẩm thấy nếu làm hơn nửa tháng là y sẽ có đủ tiền để mua quà cho Thích Giang Chử rồi. Y không nói với Thích Nhiên chuyện này, chỉ nói cuối tuần y có việc nên phải về nhà.
Kỳ thực Hạ Tuyển cũng không phải nói dối.
Y không thể cứ ở lại nhà Thích Giang Chử như vậy.
Cũng may Hạ Chấp Minh tìm lại được lương tâm, rốt cục nhớ tới vẫn còn đứa con trai Hạ Tuyển này, sáng sớm gọi điện hỏi y sao lại không ở khách sạn? Hạ Chấp Minh tìm được một chút thời gian trống, xách theo bọc đồ ăn đến tìm con, kết quả lại không thấy ai, hỏi nhân viên tiếp tân mới biết Hạ Tuyển từ mấy ngày trước đã không còn ở lại khách sạn nữa.
“Mấy ngày nay con ở nhà bạn.” Hạ Tuyển nói.
“Sao con không nói với ba? Ba lo lắng sắp chết rồi, lại không biết tìm con ở đâu.” Hạ Chấp Minh thở mạnh rồi nói, “Tình hình dì Ngụy của con gần đây đã ổn định lại rồi, chờ thêm mấy ngày nữa ba sẽ đến đón con về.”
Hạ Tuyển không muốn trở về, cho y ở nhà trọ thuê gần trường hay dọn vào ở trong kí túc xá vẫn tốt hơn, nhưng với tình hình trước mắt, y không thể gánh vác phần chi tiêu kia, ngoại trừ làm tăng thêm mâu thuẫn trong gia đình cũng không có ích lợi gì.
Có gánh vác mới có thể cố gắng độc lập, sau khi hiểu rõ điều này, tuần đi làm thứ hai Hạ Tuyển càng nghiêm túc hơn, so với tuần trước cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Việc làm ăn của tiệm lẩu này cũng rất tốt, đặc biệt là vào cuối tuần, y có thể bận đến choáng váng đầu óc.
Tối hôm đó, có một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng bước vào cửa hàng, người đó mặc chiếc quần ôm sát vào đùi, nhét một nửa áo sơ mi trắng trong quần, chiếc quần kia cũng rất khác biệt, ống dài ống ngắn, từ đầu đến chân đều tỏa ra sự khác biệt với tất cả mọi người.
Người đàn ông trẻ tuổi đó đang nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh. Hạ Tuyển tò mò liếc qua, người kia… Hình như là Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển không nghĩ tới lại gặp được Thích Giang Chử ở đây, y sợ hết hồn, theo bản năng trốn về phía sau. Nếu bị bắt được, Thích Giang Chử hỏi thì y lại không biết phải giải thích thế nào nữa. Cũng may Thích Giang Chử không có chú ý tới y, hai người đó được nhân viên phục vụ khác dẫn đến một bàn trống ngồi xuống. Công việc lại bận rộn lên, Hạ Tuyển bắt buộc phải đi qua cái bàn kia mấy lần, y tận lực cúi đầu vội vã bước qua, cũng may Thích Giang Chử đang chăm chú nói chuyện với người kia, không có phát hiện ra y.
Giọng nói của người kia rất trong, chỉ là giọng điệu lại có chút kỳ quái, nghe không giống người địa phương. Lúc người đó ngồi, sống lưng thẳng tắp như cây trúc, trong lúc phất tay, dùng tao nhã để hình dung cũng không quá.
Hạ Tuyển cảm thấy hai người này có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào y cũng không biết. Trưởng ca gọi y một tiếng, nói: “Hạ Tuyển, bàn 27 gọi lê hầm rượu đỏ.”
Bàn 27 lại là bàn của Thích Giang Chử.
Y muốn nhờ người khác đưa giúp, nhưng mọi người đều đang bận rộn, trưởng ca lại đang thúc giục, y không thể không làm. Có thể là do quá may mắn, khi y dọn thức ăn lên bàn, hình như Thích Giang Chử đã vào nhà vệ sinh để rửa tay, y lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Y đặt đồ ăn lên bàn, nghe thấy người kia gửi ghi âm qua cho bạn mình, nhẹ nhàng nói: “Người lần này thật sự rất tốt.”
Cái gì rất tốt?
Đang nói Thích Giang Chử sao?
Cũng đâu phải đi xem mắt.
Cảm giác kỳ lạ kia không ngừng dâng lên trong lòng Hạ Tuyển. Y không muốn nghĩ nữa, có nghĩ cũng nghĩ không thông, vì vậy cúi người nhìn hóa đơn một lát rồi nói: “Món anh gọi đã lên đủ. Anh dùng ngon miệng.”
Người đàn ông trẻ tuổi lễ phép trả lời: “Được, cảm ơn.”
Trước khi đi Hạ Tuyển lại không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đó, thoáng nhìn thấy đôi tay đang cầm đũa của anh ta. Hạ Tuyển phát hiện móng tay người đó vậy mà lại lấp la lấp lánh dưới ánh đèn, làm y hơi chói mắt, còn có hương nước hoa dù đã bị mùi lẩu trộn vào cũng không làm cho người ta chán ghét kia.
Người kia cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuyển, bỗng nhiên cười với y.
Mùi hương trên người anh ta vẫn quấn lấy khứu giác của y.
“Hạ Tuyển?”
Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn thấy Thích Giang Chử đang đứng phía sau mình, nhất thời sững sờ bật thốt lên, “Anh!”
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tuyển khô khan hỏi.
“Em đã đi ngang qua anh nhiều lần như vậy mà không nhìn thấy anh sao?” Thích Giang Chử buồn cười hỏi.
Hạ Tuyển cứng lưỡi, nghĩa là… Thích Giang Chử đã nhìn thấy y từ lâu, y còn tưởng kĩ năng ẩn thân của mình cao siêu nữa chứ, thì ra tâm tình nho nhỏ kia đã bị người ta nhìn thấu từ lâu.
Y lại không biết trốn, bị bắt tại trận.
Xong đời rồi.
“Em…” Hạ Tuyển mới nói được một nửa.
Thực ra y cũng chưa nghĩ ra được phải nói cái gì tiếp theo, đúng lúc trưởng ca đứng sau cửa lại gọi y. Lúc này trong tiệm đang bề bộn, chủ quán thuê nhiều người phục vụ hơn rồi cũng không đủ chân chạy, hận không thể bẻ một người thành mấy khúc. Một bàn vừa ăn xong đứng dậy, bàn chờ trước cửa lại có thêm người, chưa từng đứt đoạn. Mới đây đã có thêm hai bàn khách tiến vào, cần y qua giúp.
Hạ Tuyển vội vã “vâng” một tiếng, chần chờ quay đầu lại nhìn Thích Giang Chử, Thích Giang Chử còn chưa nói hết, y lại không biết phải như thế nào, tiến thoái lưỡng nan.
Thích Giang Chử trầm mặc một chút, lại nhẹ nhàng nói: “Em đi làm trước đi.”
“Anh…” Hạ Tuyển kêu người kia một tiếng.
Y gọi xong mới ý thức được, y vậy mà có chút ý lấy lòng, hoặc giống như đang làm nũng. Bình thường nếu như Thích Nhiên muốn đồ chơi mới hay game mới, cậu sẽ bám theo phía sau mông Thích Giang Chử gọi anh. Thích Giang Chử sẽ mắng cậu một trận, nhưng nửa tháng sau cũng sẽ mua cho cậu.
Hạ Tuyển ý thức được điều này lại sửng sốt một chút, y hình như đã hơi vượt quá giới hạn rồi.
Lúc y vẫn đang ngây người lại nghe thấy Thích Giang Chử nói: “Về nhà anh sẽ xử lý em sau.”
Đợi đến khi rãnh tay được một chút, Hạ Tuyển đi qua xem mới phát hiện Thích Giang Chử cùng người đàn ông trẻ tuổi kia đã đi rồi, bàn số 27 đã đổi thành một cặp nam nữ.
Đến khi tan ca, Hạ Tuyển thay xong quần áo chuẩn bị về nhà, y cúi đầu ngửi mùi hương trên ống tay áo mình, mùi lẩu trộn lẫn với mùi bột giặt, có chút khó ngửi.
Thì ra bạn của Thích Giang Chử là phải như vậy, người khi nãy cùng với Chu Huyền lần trước không giống nhau chút nào, y không mục đích mà nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái gì, mới bước ra cửa tiệm bỗng nhiên bị người gọi lại.
“Hạ Tuyển chờ chút!”
Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn người kia, là Lâm Lạc Đồng lớp bên cạnh.
Y còn chưa nói, cô đã lên tiếng: “Nhà tớ bán trà sữa, tớ tới giúp đỡ, ở bên kia kìa.”
Lâm Lạc Đồng vừa nói vừa đưa ngón tay lên chỉ, Hạ Tuyển nhìn theo, tiệm trà sữa kia lại trùng hợp ngay bên cạnh tiệm lẩu y làm thêm.
“Tớ khi nãy mới làm, mời cậu uống.” Cô đưa ly trà sữa trong tay cho Hạ Tuyển.
Vẫn còn nóng.
“Tuần trước tớ đã nhìn thấy cậu rồi, biết cậu mấy giờ sẽ về, nên mới xin nghỉ ra đây chờ cậu, ” Hạ Tuyển nhìn cô một chút, hơi nhíu lông mày, cô lại nói: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, cuối tuần cậu đều làm ở đây sao? Cậu thật lợi hại!”
Hạ Tuyển đâm ống hút vào ly, nhấm một ngụm, dưới ánh mắt mong chờ của cô, nói: “Rất ngon.”
Lúc trở về tâm tình của y rất phức tạp, y vẫn luôn canh cánh trong lòng câu nói tối về sẽ xử lý y của Thích Giang Chử. Chỉ sợ về đến nơi sẽ gặp được Thích Giang Chử, trên thực tế y vừa về nhà liền thấy Thích Giang Chử đang ngồi trên salon xem TV. Nhưng Thích Giang Chử hình như đã quên mất chuyện đó, chỉ ngẩng đầu nói chuyện với y một chút, không làm gì khác.
Vào lúc y thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại phát hiện mình cứ như đang treo dao trên đầu. Trên đường về y vẫn luôn thấp thỏm lo sợ Thích Giang Chử sẽ hỏi tới, nhưng bây giờ Thích Giang Chử không hỏi, y lại bắt đầu khó chịu. Y hận không thể chủ động tìm Thích Giang Chử “thừa nhận sai lầm”, con dao kia sớm chém xuống y sớm được siêu thoát.
Y làm xong bài tập lại nằm trên giường ngẩn người. Thích Nhiên còn đang bận rộn chiến đấu với mấy đề Toán, nắm tóc bức tai cái gì cũng làm.
Thích Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn y, đá giường một cái, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Cậu nói…” Hạ Tuyển dừng một chút, vắt hết óc suy nghĩ chuyện tương tự để lấy làm ví dụ, “Thầy chủ nhiệm nói muốn phạt cậu, cậu đã chờ thật lâu, thầy ấy lại không đề cập tới chuyện này nữa. Là tại sao?”
“Tại sao? Không phải rất đơn giản sao, ” Thích Nhiên nhướng mày nói, “Ông ấy phát hiện chính bản thân ông ấy cũng có sai, con người chứ đâu phải tiên, ai có thể không mắc sai lầm?”
“Sai?” Hạ Tuyển càng mù mờ hơn.
“Ví dụ như tự biết đuối lý, hay như giấu đầu hở đuôi.”
Hạ Tuyển: “…”
Sau cuộc đối thoại vô nghĩa đó, Hạ Tuyển nhắm mắt lại không muốn nói chuyện với Thích Nhiên nữa, trong đầu lại hiện ra gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia.
Nhớ tới ánh mắt khi nhìn Thích Giang Chử của người kia, vừa dính vừa ngấy.
Y như mùi nước hoa của anh ta.