Lòng Tham

Chương 4: IV. Anh Bạn Nhỏ



Bởi vì Thích Giang Chử có việc đột xuất nên đã ra khỏi nhà, Thích Nhiên may mắn trốn thoát ma trảo của anh cậu ta, lôi kéo Hạ Tuyển vào phòng mình chơi game. Mà trên thực tế bọn họ cũng chơi không được thư thái, luôn sợ Thích Giang Chử sẽ quay về bất kì lúc nào, nên tinh thần hai người phi thường uể oải, rất nhanh đã chia tay.

Lúc Hạ Tuyển đến trạm xe buýt vừa vặn có một chiếc xe chạy tới, y không chú ý.

Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng kèn inh ỏi, Hạ Tuyển mới định thần lại, cất điện thoại vào nhanh chóng lên xe. Vào thời điểm này trên xe không mấy người, y lựa những hàng ghế sau để ngồi, sau đó cúi đầu mở WeiXin của Thích Giang Chử, nhìn sơ qua thông tin trên đó. Lúc ở nhà Thích Giang Chử, tuy rằng trong lòng ghi nhớ rất kĩ, nhưng vẫn không dám manh động, lúc này vào xem mới phát hiện trên tường nhà hắn cái gì cũng không có, đến vòng bạn trên mạng cũng là một khoảng trống, avatar lại lấy hình một trái chanh.

Không có bất kỳ thông tin hữu dụng nào, cũng không biết sau khi kết bạn rồi phải nói cái gì. Thần kinh đang căng như dây đàn của Hạ Tuyển dần dần thả lỏng, dựa lưng vào ghế ngồi.

Sau khi về đến nhà, ăn xong cơm tối liền nhốt mình vào phòng ngủ, lúc này đã 8 giờ tối, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, có một tin nhắn mới, là Thích Giang Chử gửi tới, “Về tới nhà chưa?”

Hạ Tuyển nhìn chằm chằm bốn chữ kia, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời như thế nào. Hai tiếng trước y đã đi về, Thích Giang Chử vừa về tới nhà sao? Y phải nói cái gì đây?

Thế nhưng thế nhưng thế nhưng, nếu y trả lời những câu quá dài có vẻ như không thích hợp lắm, y và Thích Giang Chử cũng không bạn của nhau, hơn nữa Hạ Tuyển cũng không thể nói như vậy. Xoắn xuýt nửa ngày mới yên lặng gõ chữ, “Đã về đến nhà rồi.”

Nhìn cuộc đối thoại mỗi người 1 câu này, con trỏ thỉnh thoảng sáng lên, y lấy hết dũng khí thật nhanh bổ sung, nội dung biến thành “Đã về đến nhà rồi anh”.

Sau khi gửi tin lập tức mở ngăn kéo ra ném điện thoại vào.

Tối hôm đó, cuối cùng Hạ Tuyển cũng được thỏa lòng mong ước, ngủ rất ngon giấc, ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong mới đột nhiên nhớ tới chiếc điện thoại vẫn còn đang nằm trong ngăn kéo.

Y lấy điện thoại ra liếc nhìn tin nhắn vẫn chưa đọc, lúc Thích Giang Chử trả lời lại cũng đã muộn lắm rồi, không một lời thừa thãi, chỉ đơn giản một chữ “ừm”.

Lúc đó, Thích Giang Chử mới vừa định đóng điện thoại, ai ngờ cha Thích gọi điện tới. Hắn lớn hơn Thích Nhiên 6 tuổi, trước đó vẫn đi học ở nước ngoài, hai năm qua đã đi làm rồi nên mới tiếp xúc với Thích Nhiên nhiều hơn được một chút, mà lúc này, đứa em cứng đầu da dày Thích Nhiên lại là đang trong thời kì phản nghịch. Cha Thích cùng mẹ Thích lại nuông chiều Thích Nhiên, hơn nữa Thích Nhiên vốn cũng có tính cách ham chơi thích náo nhiệt, hai năm qua ngày càng không biết kiềm chế. Lúc này cha mẹ hắn mới phản ứng lại, mới nghĩ tới vấn đề phải dạy dỗ đứa con trai nhỏ một cách nghiêm túc. Vì vậy, bọn họ thường xuyên gọi điện cho hắn, nhờ Thích Giang Chử diễn vai người xấu trước mặt Thích Nhiên.

Thích Giang Chử cũng hết cách, đem Thích Nhiên về nhà mình, trước mắt thì phương pháp này có vẻ có tác dụng, căn bản nhất mà nói thì sau khi tan học, nếu Thích Nhiên có ý đồ muốn đi quậy phá đều bị bóp chết ở trong trứng nước, nhưng thời gian ở trường học vẫn không thể khống chế. Đối với việc này hắn cũng đã có mấy biện pháp ——

Ví dụ như, cài một gián điệp ở bên người Thích Nhiên.

Nhưng chuyện này hình như sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của bọn nhỏ, tạm thời chưa được thông qua. Đối với việc Thích Nhiên sẽ làm bạn với một người như Hạ Tuyển, Thích Giang Chử cũng cảm thấy khá bất ngờ. Hạ Tuyển cùng hai từ “phản nghịch” không có chút quan hệ nào, nhìn là biết y là một bé ngoan thật sự trong mắt mọi bậc phụ huynh. Cha Thích mẹ thích đã gặp Hạ Tuyển mấy lần, mỗi lần răn dạy Thích Nhiên đều lấy Hạ Tuyển làm ví dụ của con ngoan trò giỏi để nói.

Thích Nhiên cũng rất biết tốt xấu, hoàn toàn không tức giận, ngược lại mỗi lần như vậy còn tràn đầy phấn khởi cùng ba mẹ khen Hạ Tuyển, còn nói y là một đứa trẻ rất tốt, điều không tốt chính là Thích Nhiên một chút cũng không bị đả kích, kế hoạch của ba mẹ hắn triệt để thất bại. Thích Giang Chử cũng cảm thấy Hạ Tuyển quả thật không tệ, y có đủ điều kiện trở thành “con nhà người ta” mà ba mẹ luôn treo bên miệng, có một người bạn như vậy, Thích Nhiên thế mà cái tốt không học, còn toan tính sẽ kéo luôn Hạ Tuyển xuống nước.

Thích Giang Chử có ấn tượng khá tốt với Hạ Tuyển, ấn tượng tốt đó đa số là từ ba mẹ và Thích Nhiên nói cho hắn nghe, lại thêm những việc đã xảy ra trong 2 lần gặp mặt, xác thực người xứng với danh. Suy cho cùng, vì Hạ Tuyển là bạn của Thích Nhiên, Thích Giang Chử cảm thấy, chịu trách nhiệm cho một người cũng là chịu trách nhiệm, cùng với việc chịu trách nhiệm cho hai người cũng chẳng có gì khác nhau, hắn không ngại có thêm một em trai.

– —————-

Làn dư luận về học sinh chuyển trường vẫn luôn được kéo dài. Việc này chủ yếu là do một đợt thi tháng sau khi chuyển trường, sau khi công bố thành tích, Hạ Tuyển được biết là đã lọt vào top 10 học sinh giỏi của trường.

Trình độ của Tam Trung ở Giang Châu được coi là rất cao, Hạ Tuyển ở lớp 10A11, điều kiện trong nhà của bạn cùng lớp cũng không tệ. Đơn giản mà nói, phần lớn đều là người lớn thương con, sốt ruột nên bỏ tiền nhét con vào, trường học để cho tiện quản lý mới mở lớp này, chuyện này bất luận là học sinh, người nhà hay giáo viên đều ngầm hiểu.

Thành tích của lớp 11 cũng không phải rất tệ, mà Hạ Tuyển là học sinh chuyển trường, được chuyển vào lớp 11, lần thi đầu tiên lại đứng thứ 6 toàn khối, đồng thời y cũng rất ưa nhìn. Một loạt điểm cộng, nên tiếng tăm của y trong lớp 11 rất lớn, lâu lâu còn nhận được mấy món quà nhỏ của mấy bạn học nữ.

Thích Nhiên ôm xấp vở bài tập từ phòng giáo viên về lớp, thả lên bàn giáo viên rồi đi tới chỗ Hạ Tuyển, cậu đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, không biết từ đâu móc ra một bịch kẹo sữa bò Vượng Tử đặt trước mặt Hạ Tuyển.

“Lớp trưởng lớp bên cạnh nhờ tớ đưa cho cậu.” Thích Nhiên ngồi trở về chỗ ngồi, chống cằm nói, “Từ xa đã thấy cô ấy dùng đôi mắt giống như biết phát sáng nhìn tớ, tớ còn tưởng cô ấy muốn nói chuyện gì lớn lắm.”

Sau khi rời thị trấn nhỏ để chuyển đến Giang Châu, ý nghĩa của trường học đối với y mà nói đã không còn giống như xưa. Lúc còn học trong ngôi trường trước, chế nhạo cùng cười chê mà y nhận được so với vui sướng thì nhiều hơn rất nhiều, y tình nguyện không có được bất kì sự chú ý của ai, cố gắng mà hạ thấp độ tồn tại của mình. Ở đây, y lại là một học sinh mới chuyển trường vòa lớp 11, là một bạn học mới chiếm được quá nhiều sự chú ý, sau một thời gian dài, Hạ Tuyển mới phát hiện những sự chú ý kia cũng không phải đang mang ý trào phúng.

Ở đây, điều y nhận được chính là ý tốt của mọi người, đối với chuyện xử lí các mối quan hệ giữa người với người Hạ Tuyển không hiểu rõ, cũng không biết phải làm sao để đáp lại ý tốt của người khác.

Thừa dịp còn chưa vào học, y cầm lấy bịch kẹo kia ra khỏi lớp, muốn trả lại. Nửa đường lại bị Thích Nhiên ngăn cản, lôi trở về.

“Cậu đi làm đâu?”

“Tớ không nên nhận cái này.” Hạ Tuyển thật lòng nói.

Chân mày của Thích Nhiên nhăn chặt lại, đối với một Hạ Tuyển đang mở to mắt nói chuyện với cậu này không có biện pháp, nói: “Cô ấy là vì muốn cám ơn cậu lần trước đã giúp cô ấy đếm bài thi, người ta là con gái lại chủ động tặng quà cho cậu, cậu còn thật sự muốn trả lại đồ cho người ta sao.”

Hạ Tuyển suy nghĩ một chút, cảm thấy Thích Nhiên nói rất có đạo lý, y chần chờ, nhưng bịch kẹo cầm trong tay cũng cảm thấy có chút khó xử.

“Nếu cậu vẫn còn muốn trả lại đồ, ngày mai mua chai nước đưa cô ấy không phải là được rồi sao.”

Hạ Tuyển không nghi ngờ cậu, nghe lời trở về chỗ ngồi.

“Nhưng mà cô ấy với cậu nhìn cũng khá hợp nhau đó, hai người có thể hẹn vào cuối tuần, sau đó thi xem ai làm bài tập nhanh hơn.” Thích Nhiên não bổ một chút, nói xong vui vẻ nhìn Hạ Tuyển.

Mấy đứa nhỏ phản nghịch bị phụ huynh nghiêm cấm yêu sớm, trong phạm vi trường học chỉ có thể cố gắng ép duyên, Thích Nhiên hiển nhiên cũng vì vậy có thêm mấy màn kịch vui để coi.

Hạ Tuyển liếc mắt nhìn cậu ta, bỗng nhiên hỏi một câu: “Bài tập toán làm xong rồi?”

Lưng Thích Nhiên lạnh toát.

Cũng không biết tại sao, mấy ngày nay Hạ Tuyển bắt đầu theo dõi bài tập của cậu. Trước đây Hạ Tuyển đều sẽ cho cậu chép bài, hiện tại không chỉ có không cho chép, còn muốn giám sát cậu tự học.

“Làm xong rồi a!” Thích Nhiên thẳng người nói.

Tiếp theo đó là Hạ Tuyển vững – chuẩn – nhẫn, từ trong đống sách lung tung trên bàn lấy ra cuốn bài tập toán kia. Trắng bóc, chỉ có góc trên bên trái viết một chữ “Thích”*. (*: họ của nó.)

Thích Nhiên chết cũng không biết xấu hổ, chỉ vào chữ “Thích” kia nói, “Tớ thực sự đã viết* rồi đó, viết tên tớ.” (*: bên tiếng Hoa, làm bài tập = viết bài tập.)

“Bài viết môn Văn đâu?” Hạ Tuyển thả bài tập toán xuống lại bắt đầu tìm sách bài tập văn của cậu.

Thích Nhiên tuy rằng không thích làm bài tập, muốn phản nghịch, nhưng những việc này đều nằm trong một phạm vi nhất định, cậu cũng không muốn gây ra những phiền phức không cần thiết, cho nên một số bài tập không thể chép, như bài viết văn học, bài viết tiếng Anh, bài viết Ngữ Văn, những thứ này cậu vẫn sẽ kiên trì ngồi xuống viết một chút, tình cờ có những ngày giáo viên Ngữ Văn còn sẽ lấy bài viết tiếng Anh của ai đó truyền cho cả lớp đọc.

Theo lời của Thích Nhiên, cậu giỏi xã hội hơn tự nhiều nhiều.

Hạ Tuyển tìm được sách bài tập được chon ở dưới cùng, mở ra nhìn một chút, quả nhiên đã viết xong. Hạ Tuyển lén lút lấy điện thoại ra chụp một tấm, Thích Nhiên bĩu môi, không để ý lắm, nhưng cảm thấy Hạ Tuyển có mấy cái sở thích không tốt nào đó.

Chờ y trả cuốn bài tập lại, Thích Nhiên mới kinh ngạc nói: “Cậu vậy mà lén lút mang điện thoại đến trường!”

Hạ Tuyển chưa bao giờ mang điện thoại tới trường, cực kỳ tuân thủ các qui định của trường, Thích Nhiên thấy y mang theo điện thoại, đôi mắt cũng sắp rơi xuống.

“Cậu nhỏ giọng một chút!” Hạ Tuyển sốt sắng mà nhìn ra cửa lớp, xác định giáo viên chủ nhiệm không có nhìn lén.

“Gần đây cậu xảy ra chuyện gì vậy, thật sự rất khả nghi.” Thích Nhiên như có điều suy nghĩ hỏi.

Kỳ thực Hạ Tuyển là bị Thích Nhiên dẫn dắt, rốt cục cũng nghĩ ra phải nói về những đề tài gì với Thích Giang Chử thì tương đối thích hợp, đây chính là tìm đề tài phù hợp. Thích Nhiên chính là cái đề tài phù hợp đó.

Nếu như nói về vấn đề học tập của Thích Nhiên, như vậy hiệu quả sẽ rất tốt. Nhưng việc này, nói khoa trương một chút là phản bội bội bạn bè, Hạ Tuyển có chút chột dạ, hơn nữa y cũng không thể chạy tới trước mặt Thích Giang Chử báo cáo tội lỗi của cậu, vì vậy y lựa chọn một phương pháp trung gian.

Trong trường, y sẽ đốc thúc Thích Nhiên học tập, thu hoạch thành quả gửi cho Thích Giang Chử, còn Hạ Tuyển đóng vai gì trong đó đều không quan trọng.

Tiết tự học cuối cùng, Hạ Tuyển nhìn chằm chằm Thích Nhiên làm được gần nửa bài toán. Thích Nhiên vò đầu oán than, Hạ Tuyển liền lấy điện thoại chụp một tấm cậu ta đang làm bài.

Buổi tối ăn xong cơm, y trực tiếp chạy vào phòng ngủ. Mở ra khung chat với Thích Giang Chử, trù trừ nửa ngày, cuối cùng cũng nhấn vào điện thoại. Từ trong album chọn lấy một tấm hình rồi đăng lên, có thể thấy được trong vòng bạn của y chỉ có hai người, một người là Thích Nhiên, người còn lại là Thích Giang Chử.

Mới vừa đăng hình lên, Hạ Tuyển liền nhận được tin nhắn của Thích Nhiên.

Y sợ hết hồn, còn tưởng là Thích Nhiên sẽ nhắn kêu y bỏ kết bạn của hai người đi, ấn vào xem thì ra lại là tin cầu cứu.

“Anh tớ hôm nay trở về sớm quá! Hạ Tuyển mau cứu tớ một mạng đi! Cho tớ đáp án của bài tập toán đi!”

Hạ Tuyển lấy ra sách bài tập trong cặp, nghĩ sẽ giống như lúc trước chụp đáp án qua cho Thích Nhiên, thế nhưng sau khi mở camera điện thoại y đã hối hận rồi.

Vì vậy Hạ Tuyển tỉnh táo trả lời: “Câu nào cậu không biết? Gửi qua đây tớ xem.”

Thích Nhiên: “…”

Thích Nhiên: “… Câu thứ nhất.”

Hạ Tuyển: “Câu này giống cách làm với câu 2 ở cuối chương 3. Cậu nhìn lại cách làm đi, nếu như sẽ không làm được thì gọi tớ.”

Thích Nhiên, người đang đối nghịch với cả thế giới gặp khó khăn rồi, lần này Hạ Tuyển cũng không khuất phục trước sự nhõng nhẽo cầu xin của cậu, cậu cũng không nói ra được những câu nói ngu ngốc như “Không cho tớ chép bài chúng ta cũng đừng làm bạn nữa!”, dù sao cậu cũng là một chàng trai cool ngầu phản nghịch.

“Cậu chờ tớ làm xong rồi đưa cậu xem.” Thích Nhiên cắn răng nghiến lợi nói.

Hai người nói chuyện thêm một lát, Hạ Tuyển ra khỏi khung chat mới thấy được y có thông báo mới.

Thích Giang Chử like bài đăng của y, thêm một câu bình luận: “Hiếm khi thấy Thích Nhiên làm bài tập sớm như vậy.”

Hạ Tuyển thừa nhận, mục địch y đăng tấm hình này thật sự không phải thuần túy, vốn chỉ là muốn được Thích Giang Chử để ý. Mà việc này thuận lý thành chương tiến hành rồi, Thích Giang Chử cũng đã xuất hiện, tim y như đang nổi trống trong lồng ngực.

Y lướt xuống một chút, nhìn thấy Thích Giang Chử đã đăng thêm một bình luận, “Em làm bài chưa?”

Hạ Tuyển cầm điện thoại nề nếp trả lời: “Còn mấy câu nữa ạ.”

Một lát sau lại có tin nhắn mới, Hạ Tuyển vội vã mở ra xem.

Thích Nhiên rốt cục phát hiện đứa bạn cùng anh ruột của mình ở sau lưng trêu ghẹo cậu, “Hạ Tuyển cậu không phải người! Xóa ngay tấm hình đó đi! Anh tớ sao lại chạy vào trong vòng bạn của cậu rồi! Tớ chết đi cho rồi.”

Thích Giang Chử thả lỏng caravat ngồi trên ghế salon, trong lúc rảnh rỗi lướt xem vòng bạn của mình. Bạn bè và cộng sự của hắn phân ra rất rõ ràng, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ thấy được trạng thái gần đây của mấy người bạn cũ. Hắn like cho bài đăng của tên bạn thân Chu Huyền, kết quả bị người kia inbox, kêu lúc nào rảnh rỗi mọi người cùng nhau gặp mặt ăn uống.

Hắn rất ít khi không tăng ca, mà trong nhà còn có một thằng quỷ nhỏ khó thu phục, vì vậy trả lời: “Khoảng thời gian này thì không được rồi, sau này thì nói sau đi.”

Trả lời xong hắn cũng không thèm nhìn Chu Huyền có trả lời lại hay không liền tiếp tục lướt xuống, chợt thấy một bài viết nghiêm trọng không phù hợp. Nội dung là cuối cùng cũng làm bài tập vào ban ngày, cực khổ rồi. Thích Giang Chử lúc này mới nhớ tới, hắn mới thêm WeChat của cậu bạn nhỏ của Thích Nhiên.

Thích Giang Chử mở hình ra xem, phát hiện chữ trên hình là của em trai nhà mình, trong nháy mắt cảm thấy có chút buồn cười, like một cái, liền vào bình luận.

Hạ Tuyển vẫn còn đang suy tư làm sao trả lời, Thích Giang Chử đã đăng thêm một bình luận.

@Thích Nhiên: Xuống lầu ăn cơm, buổi tối làm bài tập phải ngồi bên cạnh anh.

@Hạ Tuyển: So với tên tiểu quỷ nào đó ngoan hơn rất nhiều.

Thích Giang Chử người tám lạng kẻ nửa cân, thu thập hai tên nhóc con kia.

Mà một cái người “lòng mang ý đồ xấu” Hạ Tuyển cả người đều lọt vào trong chữ “ngoan” trên đó, đã ra không được rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.