Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 62



Khi Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân ra, A Phúc vẫn còn ngồi xổm bên ngoài, đang đợi hai người, cầu nguyện bọn họ có thể thuận lợi ra ngoài.

Hai ngươi kì quái nhìn người đang đứng cạnh A Phúc, là bằng hữu của của A Phúc sao? Nghĩ nghĩ cũng không thể a, A Phúc không có bằng hữu. Đứng bên cạnh A Phúc là một nữ nhân, một thân trường sam hỏa hồng, trên đầu còn đính còn có một hồng ti đái.

A Phúc thấy hai người đi ra, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Nữ nhân một phen giữ chặt A Phúc, “Là hai người bọn hắn sao?” A Phúc cứng họng, một mực lắc đầu. Nữ nhân đẩy A Phúc ra, khinh thường nhìn thoáng qua, “Nam nhân vô dụng.” Chuyển hướng về Mộ Thánh Huân cùng Mộ Kỳ Hoàng, “Uy, ta nói hai người các ngươi, kia ngươi là Mộ Kỳ Hoàng?”

Hai người liếc nhau, “Ngươi tìm Mộ Kỳ Hoàng có chuyện gì sao?” Mộ Thánh Huân hỏi.

Trên mặt nữ tử xuất hiện biểu tình phẫn hận, còn không phải hắn lúc trước tùy tiện ném đi ngôi vị hoàng đế rồi chạy theo người trong lòng, kết quả làm cho trong hoàng cung rối loạn. Lúc trước hắn nói ai có thể tìm được thánh chỉ của hắn người đó liền được làm hoàng đế, nhưng là … đến tận bây giờ cũng chưa có ai tìm được thánh chỉ hắn lưu lại a.

Mộ Kỳ Hoàng giật mình hỏi, “Như thế nào có thể, ta rõ ràng …”

Nữ tử một phen giữ chặt Mộ Kỳ Hoàng, “Ngươi chính là cái tên hoàng đế kia đi? Nhanh theo ta trở về!” Mộ Kỳ Hoàng lắc đầu, không làm động tác nào, nhưng cánh tay lại tự động rút ra khỏi tay nữ tử.

Nữ tử giật mình nhìn Mộ Kỳ Hoàng, “Trước kia không ai biết, thái thượng hoàng Mộ Kỳ Hoàng lại biết pháp thuật.”

Mộ Kỳ Hoàng mỉm cười, “Rất nhiều chuyện, ngoại nhân đều không biết, không phải sao?” Nữ tử cười khẽ, “Đúng vậy, là ai cũng không biết, ‘Mộ thượng đế’ trong truyền thuyết lại là đoạn tụ ni.”

Mộ Kỳ Hoàng cũng mỉm cười, như về đến cung đình của mình, “Ha hả, đúng vậy, không ai biết, ‘công chúa ngu ngốc’ trong truyền thuyết lại là một nữ tử trí tuệ như vậy.”

Nữ tử sắc mặt hơi đổi, “Thật không hổ là ‘Mộ thương đế’, có thể đoán ra thân phận của ta.” Mộ Kỳ Hoàng lắc đầu, “Cũng không phải là đoán được, mà là công chúa ngươi lộ ra sơ hở.”

Nữ tử thiêu mi, “Nga?” Mộ Kỳ Hoàng chỉ vào tú hài của nữ tử, “Tuy nói công chúa vì y phục tốn một phen tâm tư, nhưng tú hài mà công chúa mang thường nhân cũng không mua nổi đâu.”

Công chúa sang sảng nở nụ cười, “Ha hả, tốt lắm, không qua nổi mắt ngươi. Ta đích thật là công chúa, cũng không nghĩ muốn gả cho nhi tử của ngươi. Ta chỉ là muốn một cuộc sống đơn giản. Ngươi tốt nhất giải quyết tất cả chuyện trong cung cho ta, miễn là không cần tuyển cái đứa nhi tử lớn nhất vô dụng của ngươi là được.”

Mộ Kỳ Hoàng nghiêng đầu, “Chính là … người của ta nói cho ta biết, trong khoảng thời gian ngươi ra khỏi cung, đại hoàng tử đã tìm ra thánh chỉ. Hiện giờ, còn khoảng thời gian ba ngày, sẽ đăng cơ.”

Công chúa cứng họng, “Tại sao lại như vậy?” Cái tên đại hoàng tử kia thường ngày không phải thực ngu ngốc sao? Hay là hắn giấu dốt? Nàng hiện tại muốn hét to lên cho hết tức, nàng là nữ tử thế kỉ hai mươi mốt xuyên qua mà đấu không lại cổ nhân.

Mã tiên vung lên, “Vậy cáo từ, nhạc phụ đại nhân.”

Mộ Kỳ Hoàng cùng Mộ Thánh Huân nhìn nhau cười, đều cảm thấy nữ tử này thực thẳng thắn đáng yêu, phiền phức nhưng lại không làm người khác chán ghét.

Mộ Kỳ Hoàng thả Mộ Thánh Huân xuống, “Huân nhi, ngươi từng nói qua muốn tìm một nơi yên tĩnh, hiện giờ … phụ hoàng đã tìm được một nơi, không biết Huân nhi có nguyện ý đi cùng phụ hoàng không?”

Mộ Thánh Huân mỉm cười gật đầu. Rốt cuộc … đã có thể buông ra tất cả, đi theo phụ hoàng, không để ý đến thế tục hỗn loạn. —–Hoàn kết———


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.