Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 37



Editor CO6TINY

Trần Phi Dự kéo bánh kem về phía mình, cười híp mắt nói: “Không phải đâu anh Tiểu Đường, đây là của em.”

Ánh mắt Đường Mạnh Thu đảo qua đảo lại giữa Trần Phi Dự và Du Bạch: “Mà phải rồi, vừa nãy anh bạn nhỏ này cũng nói tặng cho cậu.”

Trần Phi Dự không hề cảm thấy chột dạ chút nào khi lừa người khác lâu như vậy, còn vui vẻ rút điện thoại ra chụp bánh.

Đường Mạnh Thu hỏi: “Mừng sinh nhật mười bảy của Trần Phi Dự, Trần Phi Dự? Mười bảy?”

Trần Phi Dự sờ mũi, gật đầu với Đường Mạnh Thu.

“Lừa anh đây một vố vui lắm chứ gì?” Đường Mạnh Thu đang định giơ tay tát vào mặt Trần Phi Dự, cuối cùng nắm đấm khựng lại dừng suýt soát ngay trước mũi cậu.

Du Bạch không ngờ Đường Mạnh Thu sẽ đột nhiên ra tay, cũng không ngờ Đường Mạnh Thu chỉ đang doạ Trần Phi Dự thôi chứ không phải đấm thật, cậu lại sợ hãi trực tiếp ôm chặt lấy Trần Phi Dự kéo về phía mình, tay còn lại đưa ra đỡ cú đấm kia của Đường Mạnh Thu.

Đường Mạnh Thu tức tới bật cười trước hành động của Du Bạch.

Anh nói: “Đứa nào nói với anh mình tên Đào Khương? Hai mươi tuổi? Học Đại học Nhạc? Chỉ là nhìn có hơi nhỏ so với tuổi đâu.”

Trần Phi Dự từ phía sau Du Bạch thò đầu ra, cậu duỗi tay ra, đặt trước mặt Đường Mạnh Thu: “Nếu anh muốn đánh thì cứ đánh đi, em tuyệt đối không đánh trả đâu.”

Đường Mạnh Thu tức muốn nổ phổi, lại không thể làm gì được Trần Phi Dự: “Còn chưa thành niên nữa chứ, ôi trời đụ, tức chết anh rồi, mười lăm tuổi đã dám vác mặt tới Tây Lộ này, cậu có chút nào gọi là ý thức an toàn không hả?”

Trần Phi Dự biết Đường Mạnh Thu đang lo lắng cho mình, không cười nữa, thành thật nói: “Em xin lỗi anh Tiểu Đường. Em có ý thức an toàn mới lấy giả tên tuổi.”

Đường Mạnh Thu bưng cốc rượu trên bàn lên tu một hơi hết sạch: “Thật sự là… Nếu cậu mà là em trai anh, hôm nay dù có ai tới cản anh cũng đánh cậu nhừ đòn.”

Trần Phi Dự thấy thái độ Đường Mạnh Thu đã dịu xuống, lập tức nói: “Anh Tiểu Đường, em thật sự coi anh như anh trai của mình vậy, nếu anh đánh em, em thật sự sẽ không đánh trả đâu.”

Đường Mạnh Thu nhìn sang Du Bạch: “Nếu cậu không đánh anh, bạn học của cậu có tha cho anh không hả.”

Du Bạch không nói gì, lặng lẽ đẩy chiếc bánh ra xa tránh cho hai người lao tẩn nhau bất cẩn đụng trúng nhóc hoàng tử bé.

Trần Phi Dự mỉm cười, kéo tay Du Bạch lại, bảo cậu ngồi sang một bên: “Cậu ấy sẽ không làm thế đâu.”

Đường Mạnh Thu thở dài: “Quên đi, anh đây cũng sắp ba chục rồi, sao phải rỗi hơi so đo với lũ trẻ mấy cậu làm gì chứ? Trần Phi Dự thì Trần Phi Dự, muốn gọi thế nào tùy cậu.” Ông chủ Đường hét về phía quầy bar, “Dana, đổi bài, bật Happy birthday cho anh, hôm nay là sinh nhật em trai Tiểu Khương đấy!”

Trần Phi Dự sửng sốt một lúc, sau đó ôm chầm lấy Đường Mạnh Thu: “Cảm ơn anh Tiểu Đường.”

Đường Mạnh Thu đầy mặt ghét bỏ, nhưng vẫn đưa tay vỗ nhẹ phía sau Trần Phi Dự: “Thằng nhóc thúi này, mai phải gửi bản Demo sang gấp cho anh cậu đấy.”

“Được-” Trần Phi Dự buông tay ra, kéo Đường Mạnh Thu ngồi xuống cùng.

Đường Mạnh Thu lấy mũ sinh nhật ra đưa cho Du Bạch: “Nào anh bạn nhỏ, giúp nó đội lên đi.”

Du Bạch nhìn sang Đường Mạnh Thu một lúc, mới giơ tay nhận lấy. Giờ cậu đang ngồi đối diện Trần Phi Dự, phải đứng dậy cúi thấp xuống mới với tới đối phương, “Cậu xích qua đây chút.”

Trần Phi Dự sau đó đứng dậy, nghiêng đầu về phía Du Bạch.

Du Bạch cẩn thận đội mũ lên cho Trần Phi Dự.

“Được rồi.”

Trần Phi Dự mỉm cười đưa tay chạm vào mũ sinh nhật, có hơi xấu hổ: “Lâu rồi không đội cái này.”

Đường Mạnh Thu lấy điện thoại ra chụp vài bức cho Trần Phi Dự và Du Bạch: “Ôi chao, nhìn hai đứa giúp nhau đội mũ cứ như hai chú rễ trao nhẫn cho nhau ấy, bậy quá bậy quá.”

Du Bạch sớm đã miễn dịch với kịch tự thêm của Đường Mạnh Thu rồi, chỉ thầm tự an ủi chính mình, ‘nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, gay thì thấy ai cũng giống mình’.

Bài hát chúc mừng sinh nhật do Tiểu Vương bật cuối cùng cũng vang lên.

“Happy birthday to you happy birthday to you – -“

Cùng với tiếng nhạc, Tiểu Vương bưng một đĩa hoa quả đã cắt sẵn trông vô cùng ngon mắt đi tới: “Ayyo, hôm nay là sinh nhật em trai Tiểu Đào của chúng ta nha!”

Tiểu Vương đặt đĩa trái cây xuống, sau đó nhìn chiếc bánh: “Chậc chậc, đẹp quá nha, cái bé xanh xanh này nhìn giống em trai Tiểu Đào quá chừng ấy. Mừng sinh nhật mười bảy của Trần Phi Dự, ha! Anh Tiểu Đường thấy chưa, người ta nói cấm có sai mà, người ta bảo em trai Tiểu Đào chưa thành niên có trật đâu chứ.”

“Rồi rồi rồi.” Đường Mạnh Thu chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua đề tài này, “Chờ năm sau Tiểu Đào trưởng thành lại đến đây, anh Đường sẽ mua cho cậu nguyên cái bánh ba tầng luôn.”

Tiểu Vương nói: “Ghi âm rồi à nha, ông chủ Đường chớ có quỵt đấy.”

Đường Mạnh Thu giục: “Mau mau, thắp nến, thắp nến đi.”

Có hai cây nến, một cây số 1 màu xanh, cây còn lại số 7 màu tím nhạt. Du Bạch lấy hai cây cắm xuống bên dưới dòng chữ nặn bằng kem “Mừng sinh nhật Trần Phi Dự”

Đường Mạnh Thu lấy bật lửa thắp lên.

Tiểu Vương cười híp mắt gọi mọi người lại: “Tới tới, hát chúc mừng sinh nhật, để thọ tinh ước nguyện cái nào!”

“Happy birthday to you happy birthday to you –“

“Happy birthday to you happy birthday to you –“

Mãi đến khi hát xong lời bài hát Happy birthday, Du Bạch và những người khác mới ngừng lại.

Trần Phi Dự ngồi trước bánh kem, trên đầu đội mũ sinh nhật làm bằng bìa cứng màu vàng, khẽ nhắm mắt lại, vô cùng nghiêm túc cầu nguyện. Khoảnh khắc đó, trông cậu hệt như hoàng tử bé trên chiếc bánh vậy.

Du Bạch cười dịu dàng nhìn Trần Phi Dự: “Được rồi, mau thổi nến đi.”

Trần Phi Dự mở mắt ra, hết nhìn Du Bạch, lại nhìn Đường Mạnh Thu và Tiểu Vương, sau đó thổi tắt nến, chào đón cánh cửa tuổi 17 của mình.

Tiểu Vương dẫn đầu vỗ tay.

Đường Mạnh Thu cười hỏi: ” Ước gì đấy?”

Tiểu Vương đẩy ông chủ Đường một cái: “Anh Đường này, ai đời ước nguyện lại nói ra chứ, mất cả linh!”

Trần Phi Dự gật đầu, cười nói: “Đúng đấy anh, bí mật.”

Nói xong lại đưa mắt nhìn Du Bạch.

Du Bạch chạm phải ánh mắt của Trần Phi Dự, không biết nên nói gì, bèn mỉm cười lặp lại: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tiểu Vương lấy dao cắt bánh đưa cho Trần Phi Dự: “Nhanh, nhanh, thọ tinh cắt bánh đi.”

Trần Phi Dự cầm lấy dao nhựa đặt sang một bên, lấy khăn giấy ra, cẩn thận gỡ hoàng tử bé trên bánh xuống đặt lên trên tờ giấy, xong xuôi mới bắt đầu cắt bánh.

Một cái bánh này thôi, ba người trưởng thành cũng ăn không hết, ông chủ Đường bèn bảo Tiểu Vương chia cho mọi người: “Thấy ai hợp mắt chú mày thì cứ đưa người ta.”

Ăn bánh xong, Tiểu Vương và ông chủ Đường còn có việc phải làm, lúc này trên bàn chỉ còn lại Trần Phi Dự và Du Bạch.

Hai người ngồi một lúc rồi rời đi. Trần Phi Dự đến chào Đường Mạnh Thu một tiếng, Đường Mạnh Thu lấy ra một hộp giấy nhỏ bên dưới quầy bar nhét vào ngực Trần Phi Dự.

“Hôm nay sinh nhật cũng không bảo anh một tiếng, không kịp chuẩn bị quà nên tặng cậu hộp pháo bông bù đấy, hai đứa tìm chỗ yên tĩnh mà bắn đi, thấy anh cậu lãng mạn không! Không cần cảm ơn đâu, cũng tại chó Ngôn không chịu đốt với anh, nên trữ có hơi quá tay.”

Trần Phi Dự dở khóc dở cười nhìn hộp bìa cứng đựng đầy pháo bông của Đường Mạnh Thu, từ que tia cầm tay đến pháo tia phun hoa đầy ắp cả hộp, “Cảm ơn anh Tiểu Đường, cảm ơn bác sĩ Phó.”

Đường Mạnh Thu cười híp mắt nói: “Không có gì, mau đi đi, sinh nhật vui vẻ nhé em trai Tiểu Đào.”

Ngay cả khi biết tên thật của Trần Phi Dự, nhưng trong lòng Đường Mạnh Thu, Trần Phi Dự vẫn mãi là em trai Tiểu Đào của anh.

Trần Phi Dự mang theo một thùng pháo đi tới trước mặt Du Bạch, Du Bạch có chút kinh ngạc hỏi: “Cái gì đấy?”

Trần Phi Dự phì cười giải thích: “Pháo hoa ông chủ Đường tặng.”

“Pháo hoa?” Du Bạch lắc đầu, “Ông chủ Đường cũng thật là…”

“Thật là sao?” Thấy Du Bạch không nói nữa, Trần Phi Dự hỏi tới cùng.

Du Bạch không biết nên miêu tả Đường Mạnh Thu thế nào nữa, dù là Đường Mạnh Thu hay Phó Lập Ngôn, thì đêm nay cả hai đều để lại cho cậu ấn tượng rất sâu sắc.

Cả hai khiến Du Bạch nhận ra rằng, trên thế giới này không chỉ có một cách sống duy nhất.

Du Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông chủ Đường quả thực khiến người khác tràn ngập bất ngờ đấy.”

Trần Phi Dự gật đầu đồng ý: “Lần sau dẫn cậu đi xem ban nhạc của anh ấy. Không phải tôi nói quá đâu, nhưng trong lĩnh vực nhạc dân gian ở Trung Quốc không ai có thể sánh với anh ấy đâu.”

Du Bạch không chút do dự đồng ý: “Được, lúc nào ban nhạc biểu diễn, nhất định phải nói tôi biết đấy.”

Trần Phi Dự chân thành cười: “Du ca, cậu tốt thật đấy.”

Sau khi rời khỏi quán bar, gió bên ngoài xẹt qua có hơi lạnh, Du Bạch túm cứng ngắc bộ đồng phục trên người mình: “Định đốt pháo à?”

“Đốt chứ!” Trần Phi Dự lắc lắc hộp bìa cứng trong tay, “Tôi muốn đốt hết chỗ này.”

Thành phố Nhạc có lệnh cấm đốt pháo từ lâu, Du Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt taxi đưa Trần Phi Dự đến công viên Khê Sơn.

“Còn có nơi như công viên Khê Sơn ở đây à, sao chú chưa bao giờ nghe nói tới nhỉ.” Bác tài ngạc nhiên hỏi Du Bạch.

Du Bạch đóng hộp bìa cứng lại, tránh cho tài xế nhìn thấy pháo hoa bên trong, cậu bình tĩnh nói: “Có đấy, chú bật định vị thử đi ạ.”

Trần Phi Dự thấp giọng hỏi Du Bạch: “Chỗ đó là đâu thế?”

Du Bạch nói: “Lúc tôi đi vẽ thực vật thì tìm thấy một công viên nhỏ, vốn chỗ này là một bãi cỏ gắn liền với khu bất động sản nào đó gần đấy, sau này nghe đâu khu bất động sản đó dẹp đi rồi, công viên mới hoàn thành một nửa cũng bị bỏ hoang.”

Công viên Khê Sơn khá xa thành phố nhưng cũng coi như gần Trung học phụ thuộc. Năm đó khi bất động sản nổi lên, người ta cũng có ý tưởng xây dựng khu học chính chỗ đấy, đáng tiếc về sau bất động sản ngày càng rớt giá, ông chủ ôm tiền bỏ đi, đất đai cứ thế bỏ hoang đó không ai thèm ngó ngàng.

Cũng bởi thế nên công viên Khê Sơn mang lại cảm giác tự nhiên hơn so với công viên được xây dựng chỉnh chu như công viên Nhân dân.

Chủ đề ban đầu ở đây là “Du hành Khê Sơn”, bên trong có một con suối nhỏ, rất nhiều đá được chất thành đống, nhưng giờ đây tất cả đều là bán thành phẩm, rêu và cỏ dại mọc um tùm khắp nơi.

Du Bạch vô cùng thích cảm giác này, giống như một vùng đất bỏ hoang bỗng dưng xuất hiện trong chốn thành phố toàn bê tông cốt thép này vậy, mang lại vẻ đẹp độc đáo rất riêng.

Trần Phi Dự đặt hộp pháo bông trước một tảng đá lớn có khắc dòng chữ “Du hành Khê Sơn”, phía sau tảng đá là dòng nước chảy róc rách, bóng trăng trên cao ánh xuống mặt nước trông mọi thứ vô cùng ấm áp.

Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: “Có sợ không?”

Trần Phi Dự nhìn tòa nhà cao lớn tối tăm cách đó không xa, lại nhìn công viên nhỏ chất đống đầy đá trước mặt, do dự một lát rồi nói: “Cũng không hẳn.”

Nhưng vẫn có một chút.

Chuyện ma trong mấy công trường bỏ hoang kiểu này có không ít… Trần Phi Dự đã bắt đầu tự biên tự diễn cảnh rùng rợn cả trong đầu rồi.

“Kinh hoàng! Một học sinh trung học đã bị giết vào đêm khuya. Bí mật trong tòa nhà bỏ hoang này là gì?”

“Bật lửa.” Thấy Trần Phi Dự lại đang có xu hướng nghĩ vớ va vớ vẩn, Du Bạch liền ngắt mạch suy nghĩ của cậu.

Du Bạch tự mình lấy ra một que pháo tia, Trần Phi Vũ đưa bật lửa sang cho cậu, Du Bạch mở bật lửa lên, một tia sáng rực rỡ phút chốc chiếu vào tay cậu.

Du Bạch đưa que tia cho Trần Phi Dự: “Cầm lấy đi, hiện tại có ánh sáng rồi, không thấy sợ nữa chứ?”

Editor CO6TINY


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.