Tổng Tài Bao Nuôi: Nhân Tình Hay Chính Thất

Chương 10: Dùng cơm trưa



‘ Lát đi cùng tôi ‘ Tô Ngạo Thiên đi lướt qua bàn An An nói nhỏ đủ để cô nghe được

Hạ An An đứng lên:’ vâng ạ

Hạ An An không biết sẽ đi đâu, nhưng anh ta là Chủ Tịch mà sao dám hỏi lại…

Trưa

Còn 10p nửa Trợ Lý kêu cô chờ ở bãi xe… Hạ An An tranh thủ đi vào nhà wc sửa soạn lại chút ít…

Hạ An An chuẩn bị xong ra bãi xe sau của Tập Đoàn chờ…

Phía xa chiếc xe MayBach chạy đến, cửa xe được mỡ ra…

Bên trong Tô Ngạo Thiên ngồi chờ sẵn vẫn bộ âu phục lúc sáng vẫn khí chất tuấn tú ngời ngời…

Hạ An An tự nghĩ anh ta đẹp trai thật chỉ tiếc lạnh lùng quá…

Hạ An An ngồi chiếc ghế kế bên Tô Ngạo Thiên… cô hồi hộp đến thở cũng không dám thở mạnh

Tô Ngạo Thiên nhìn sang cô dò xét từ trên xuống… Dáng cô không đúng với tuổi cô bận chiếc áo ôm chân váy xoè nhẹ tôn dáng cao vòng nào ra vòng đấy của cô khiến người ta khó chịu trong người đây mà….

Dáng vẻ đêm hôm đó khác hẳn cô như con mèo hoang lạc đường, còn bây giờ là Thực Tập Sinh nền nã, nhà lành biết bao nhiêu….

‘ Mặt tôi nhìn gì hả ‘ Hạ An An quay sang hỏi anh ta đã nhìn cô 10p rồi làm cô ngại không biết làm sao

. Ừ tôi đang thắc mắc cô vs cô của cái đêm đó khác cái gì…

Hạ An An nhíu mày cái tên này sao mà lại nhắc chuyện này nữa:’ Chủ Tịch nói nói cái gì vậy hả, khác hay không gì ạ – Hạ An An ngại ngùng quay mặt ra ngoài

Tô Ngạo Thiên thấy thì không khỏi bật cười:’ Còn ngại sao?

Hạ An An không biết trả lời gì may mắn xe đã đến nhà hàng…

Hạ An An nhanh chóng xuống xe…

Trước mắt là nhà hàng nỗi tiếng của Thành Phố Tam Ái… chỉ có Tai to mặt lớn mới đến…

Tô Ngạo Thiên đi vào được các phục vụ cúi chào, Hạ An An đi theo sau cũnh ngại… đi thẵng lên phòng VIP được chuẩn bị sẳn…

Lên đến bàn chỉ có 2 người Hạ An An thắc mắc hỏi:’ chỉ có tôi và Chủ Tịch ạ’

Tô Ngạo Thiên gật đầu:’ Chứ em nghĩ có ai nửa?

Hạ An An lắc đầu không hiễu anh ta muốn làm gì…

Đồ ăn lên toàn món thượng hạng tính sơ cũng hơn 1 năm làm công của cô

Cô và Khương Nhã sống cũng sang trọng lắm nhưng đồ ăn cũng không ăn đồ sang đến thế

Hạ An An ngại không dám gắp đồ ăn

Tô Ngạo Thiên lên tiếng:’ ăn tự nhiên đi

Hạ An An gật đầu cái bàn ăn không quá lớn Anh và Cô ngồi cách nhau chừng một cái ghế…

‘ 17tuổi đã biết đi làm kiếm tiền giỏi thật đấy ‘ Tô Ngạo Thiên nhìn cô

Hạ An An gật đầu

‘ Cô chưa có bạn trai ‘

Hạ An An ngước lên nhìn anh:’ Ừmm

Dùng bữa trưa hay đang tra hỏi khẩu cung dị Hạ An An thầm nghĩ…

‘ Cô có muốn tìm lại gia đình của mình ‘

Tô Ngạo Thiên đã cho điều tra cô là cô nhi, được nhận nuôi, rồi lại bị hất hũi… Cũng khá đáng thương…

. Không muốn, nếu họ cần tôi đã không bỏ rơi tôi rồi tìm làm gì cho mệt – Hạ An An thẵng thắng trả lời

Hạ An An không ngại nói tiếp:’ Chủ Tịch điều tra tôi kỹ quá rồi đấy, tôi không cần thương hại đâu

‘ Tôi không thương hại cô, tôi chỉ đang quan tâm cô gái từng ngủ cùng mình thôi ‘ Tô Ngạo Thiên nói kiểu trêu ghẹo cô

Hạ An An trừng mắt nhìn anh, sao anh ta cứ lôi cái chuyện này ra nói nhỉ:’ Chủ Tịch anh có thể quên chuyện đó đi không, Tôi là người thiệt tôi không nhắc, sao anh nhắc quài vậy…

‘ Thiệt thòi, được tối sẽ chịu trách nhiệm với cô ‘ Tô Ngạo Thiên trở lại khuôn mặt nghiêm túc…

. Không, không tôi không phải muốn anh trách nhiệm, tôi không có suy nghĩ ăn vạ thời buỗi này chuyện ấy rất là bình thường, tôi cũng mong anh đừng nhắc đi nhắc lại thôi… – Hạ An An giải thích ý của mình

‘ Nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm vs em. Tôi đang nghiêm túc ‘

Hạ An An ngây người nhìn Tô Ngạo Thiên….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.