Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 2: Tìm thầy bói…



– – Cứu….cứ…u…..cứu….em…Cứu…Em…Với..

Nhi hét lớn rất lớn nhưng bên ngoài Quân đang đeo tai nghe nghe nhạc, cánh cửa kính nơi phòng tắm bị hơi nước nóng phủ mờ chẳng nhìn thấy gì bên trong. Quân vân say sưa lắc lư theo điệu nhạc mà không hề hay biết rằng ở bên trong phòng tắm cô người yêu xinh đẹp đang la hét thất thanh.

Nhi muốn bỏ chạy nhưng không thể, đôi bàn chân cô giờ đây như dính chặt xuống nền nhà không thể cử động. Nhìn vào trong gương cái thứ quỷ quái kia vẫn đang từ từ leo lên người cô, nó đã bám vào ngực của Nhi, hình như nó muốn làm một điều gì đó, cái miệng của nó khẽ mở ra toan ngậm lấy bầu ngực của cô gái đang sợ hãi tột độ. Nhi càng giãy giụa thì nó lại càng bám chặt, với tay lấy cái vòi hoa sen Nhi tự đập vào người mình miệng hét lớn:

– – Cút….cút…đi….Cút…đi….Cứu….tôi với…..Cứ.u……cứu.

Đồ đạc trong phòng tắm rơi hết xuống đất tạo nên những âm thanh va đập mạnh, Nhi vẫn đứng đó tự dùng vòi hoa sen đánh vào người mình, bên ngoài lúc này Quân mới bỏ tai nghe ra, vừa đặt tai nghe xuống thì Quân nghe thấy những âm thanh lạ bên trong phòng tắm. Quân nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu cứu của Nhi. Vội vàng bật dậy, Quân chạy đến mở cửa phòng tắm, miệng hét:

– – Nhi…Nhi, em làm sao đấy..?

Cánh cửa phòng tắm được mở ra, hơi nước bên trong tỏa ra phía ngoài, Quân lao vào ôm lấy Nhi lúc này đã ngã xuống đất, gương mặt Nhi lộ rõ sự sợ hãi:

– – Cứu…cứu….em….với….nó….nó…..không..chịu…buông….em…..ra..

Nói xong Nhi ngất xỉu, Quân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trên người Nhi có những vết bầm đỏ nơi phần ngực. Tay Nhi vẫn nắm chắc cái vòi hoa sen, bế Nhi ra khỏi phòng tắm, Quân lo lắng không biết phải làm sao, nhưng may mắn chỉ một lát sau là Nhi tỉnh lại. Ánh mắt vô hồn, đờ đẫn, Nhi nhìn xung quanh rồi hoảng loạn hỏi:

– – Nó…nó….đâu rồi…?

Quân ngơ ngác nhìn một lượt trong phòng rồi hỏi lại:

– – Nó nào..? Em làm sao đấy, sao ban nãy lại ngất trong nhà tắm, em làm anh sợ chết khiếp. Còn đang tính gọi xe đưa em vào bệnh viện đây này, may mà em tỉnh lại rồi. Chắc do tắm lâu mà còn đóng kín cửa, lúc anh vào bên trong hơi nước mù mịt. Em phải cẩn thận chứ..?

Nhi đưa tay sờ lên bụng, lên ngực của mình rồi gượng dậy, cô chợt nhận ra mình đã quá hoảng loạn mà quên đi rằng chuyện này cô không được phép nói với bất cứ ai. Nhi kìm nén nỗi sợ lại run run đáp:

– – Ơ…vâng….vâng….Chắc do em ở trong đó lâu quá nên ngất, độ gần đây em cũng hơi mệt…Có khi anh cho em nghỉ 2-3 hôm nhé.

Quân khẽ vén tóc mái của Nhi sang một bên rồi cười trả lời:

– – Em như này mà còn đòi đi làm anh cũng chẳng cho. Công việc cũng không có gì gấp, mai em cứ nghỉ đi. Ở nhà nghỉ ngơi hoặc đi mua sắm cho thoải mái. À mà thẻ anh đưa em vẫn còn tiền chứ, hết bảo anh nhé.

Nhi cười nhẹ nhàng:

– – Dạ vân còn nguyên mà anh, em đâu có tiêu gì đâu. Em còn đang định bảo trả lại cho anh này. Tại anh cứ bắt em phải cầm ấy.

Quân tặc lưỡi:

– – Có sao đâu, đây cũng là điều mà anh nên làm mà. Nếu em mệt có lẽ chúng ta nên đi ngủ thôi. Sáng mai anh sẽ đưa em về được không..?

Nhi suy nghĩ mấy giây, nếu giờ này mà về nhà trọ cũng chỉ có một mình. Ngày hôm nay đã hai lần cô phải đối mặt với những điều đáng sợ. Tất nhiên là cô biết thứ đó là ai và tại sao nó lại tìm đến cô. Nhi nói:

– – Vâng, mình ngủ thôi anh.

Cả hai người đắp chăn ôm nhau ngủ, đặt lưng xuống một lát là Quân đã ngủ được ngay, nhưng Nhi thì không. Nhìn cái đồng hồ đang khẽ nhích từng nhịp theo chiếc kim giây, bây giờ đã gần 12h đêm. Mọi thứ trong căn phòng trở nên im lặng, không gian tĩnh mịch khiến cho Nhi không dám nhắm mắt. Bởi cô sợ rằng, nếu nhắm mắt lại cô sẽ mơ thấy thứ đó, đứa con mà Nhi đã chính tay vứt bỏ khi mà chỉ còn gần 2 tháng nữa nó sẽ chào đời.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Nhi cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cô chỉ mở mắt khi nghe thấy tiếng gọi của Quân:

– – Dậy đi em, dậy thay quần áo rồi anh chở em đi ăn sáng, sau đó sẽ đưa em về nhà.

Nhi thở phào nhẹ nhõm khi mà trong giấc ngủ cô không còn mơ thấy những hình ảnh đáng sợ nữa. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, bước vào nhà tắm không dám nhìn vào gương, xong xuôi cô quay trở ra ngoài. Cả hai trả phòng khách sạn, Quân đi trước, Nhi sập cửa lại đi sau. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại Nhi tiếp tục nghe thấy tiếng cười của trẻ con:

“ Hi hi hi….hi hi hi..”

“ Mẹ ơi….Mẹ ơi “

– – Á…á.

Nhi giật mình khi mà bên dưới mép cửa đang có một bàn tay nhỏ thò ra bám lấy chân của cô. Quân quay lại hỏi:

– – Sao vậy em..?

Nhi rùng mình nhìn lại thì không còn thấy gì cả, Nhi bối rối trả lời:

– – Không có gì anh ạ, đi…đi thôi anh.

Tạm biệt Quân, Nhi không trở về nhà, ngồi trong một quán cà phê Nhi gọi điện cho một ai đó, bên kia bắt máy, Nhi vội nói:

– – Alo, Trinh à..? Tao Nhi đây, tao…tao có chuyện này…Hôm trước mày có nói có bà thầy bói nào xem chuẩn lắm phải không..? Mà còn biết làm bùa trừ ma nữa hả..?

Cô bạn tên Trinh trả lời:

– – Ừ, đúng rồi..Thì là bà thầy mà tuần trước tao gọi điện cho mày hỏi mày có đi cùng không đấy. Cũng nghe giới thiệu từ một bà dì của tao, vụ cái Loan bảo là duyên âm, duyên trần gì mãi không giải được. Thấy bà dì tao giới thiệu bà thầy này nên tao mới rủ mày đi cùng tao với cái Loan mà mày bảo bận đi làm không đi được. Thế là bọn tao đi rồi.

Nhi vội hỏi:

– – Thế kết quả ra sao..? Có hiệu quả gì không..?

Trinh cười cười:

– – Mới qua có 1 tuần thôi, nhưng tao thấy con Loan bảo gần đây ngủ ngon, không mơ thấy người đàn ông kia nữa. Cũng phải làm lễ đến 2 lần rồi, bà thầy bảo 2 tuần nữa đến gặp bà ấy tiếp đấy. Mà sao tự nhiên mày lại hỏi thầy bói làm gì..? Có chuyện gì à..?

Nhi ấp úng đáp:

– – Ừ…ừ…mấy hôm gần đây tao thấy trong người không ổn, cứ mệt mỏi kiểu gì ấy. Mà đêm ngủ toàn mơ thấy ác mộng, tao thấy không ổn mày ạ…?

Trinh gặng hỏi:

– – Thế mày mơ thấy gì..? Hay lại như con Loan, cũng lại duyên âm…Đấy, hôm nọ bảo đi thì không đi cơ..

Nhìn xung quanh một lượt xem có ai chú ý hay không, Nhi khẽ đáp:

– – Thôi giờ thế này, hôm nay mày có rảnh không..? Mày chở tao đến chỗ bà thầy xem qua một chút được chứ..? Đi đường rồi có gì tao kể, nói chuyện qua điện thoại không tiện.

Trinh trả lời:

– – Ôi dào, tao làm tự do, có phải nhân viên văn phòng với công chức nhà nước như chúng mày đâu mà bận không có thời gian. Ok, vậy ở đâu tao đến đón, gì chứ mấy chuyện bói toán này tao cũng ham lắm. Không xem nhưng cũng cứ thích nghe ấy, để tao chở mày đi.

Nói cho Trinh địa chỉ quán cà phê đang ngồi, Nhi lo lắng chờ đợi, dù bây giờ là ban ngày nhưng chỉ cần nhớ lại những gì xảy ra buổi tối ngày hôm qua cũng khiến cho Nhi rùng mình nổi da gà. Khoảng 10 phút sau Trinh có mặt, không để mất thời gian cả hai cô gái chở nhau trên chiếc xe máy đi ra ngoại thành tìm kiếm ngôi nhà mà bà thầy bói theo như lời Trinh nói là xem rất hay và biết cách cắt duyên âm cũng như trừ tà ma, quỷ dị.

Trên đường đi là cuộc hàn huyên giữa hai cô bạn, Trinh hỏi:

– – Mà này, tốt nghiệp xong hình như là mày về quê phải không..? Chẳng thấy liên lạc gì cả, nhóm có ba đứa chơi thân với nhau mỗi mình mày bỗng dưng mất hút. Mấy tháng trước mày tự nhiên liên lạc bảo đang làm ở Hà Nội làm tao giật mình, còn tưởng đâu mày lấy chồng rồi chứ, bạn bè thế đấy..?

Nhi nói:

– – Ừ thì ra trường xong, tao có phải người Hà Nội như hai đứa mày đâu mà trụ lại ngay được. Mới ra trường xin việc họ cần kinh nghiệm thì hỏi lấy ở đâu ra, tao cũng phải đi làm ở một vài chỗ bên Hải Dương, mấy tháng trước có người quen giới thiệu cho một công ty ở Hà Nội nên mới quay lại đây đấy chứ.

Trinh thắc mắc:

– – Khổ chưa, ở đây thiếu gì việc làm sao không ở mà lại mò xuống tận Hải Dương, mà quê mày lại ở Hải Phòng, đúng là bó tay. Chẳng hiểu được mày kiểu gì, thảo nào bọn tao hỏi cả dưới Hải Phòng mà cũng không thấy thông tin gì. Nhưng không sao, bây giờ ở đây thì mấy đứa tụi mình lại dễ tụ họp ấy mà. Thế mà ra trường cũng gần 2 năm rồi đấy nhỉ..? Có người yêu chưa, lần trước gặp hỏi thì bảo chưa có..? Xinh như mày mà không có người yêu chắc nói chẳng ai tin quá. Thời đi học lẫy lừng thế mà….Hi hi.

Nhi trả lời bạn:

– – Cuộc sống mà, từ ngày còn là sinh viên tao cũng có muốn về nhà đâu. Tao chỉ thích cuộc sống một mình thôi mày ạ. Thế cho nó tự do…

Chiếc xe rẽ vào một con đường đất khá hẹp, hai bên đường toàn là đồng ruộng, trồng đủ các loại nào ngô, nào chuối. Đường đất toàn đá nên khá là xóc, Nhi nói:

– – Khiếp, đường đi kiểu gì mà khó đi thế. Mà sao lần mò vào tít tận đây cơ á..? Có thật là bà ấy xem giỏi không hả mày..?

Trinh đáp:

– – Mày chưa nghe thấy câu “ cao nhân bất lộ tướng “ à..? Thường những thầy giỏi họ không khoa trương, họ sống toàn ở những nơi khó có thể tìm. Lát vào đến nơi mày còn giật mình nữa, nhưng tao thấy bà ấy xem chuẩn lắm. Đừng có coi thường, đến mấy ông thầy được tung hô bây giờ trước tiên là không gặp được vì đông, thứ hai là tiền phải nhiều. Mất gì đâu, cứ đến gặp bà ấy xem thử, tao chở mày đi tao còn chưa kêu, đúng là vẫn tính tiểu thư như ngày xưa.

Tiếp tục len lỏi vào những ngóc ngách càng lúc càng sâu hun hút, thưa thớt nhà cửa. Chiếc xe máy dừng lại ở trước một ngôi nhà rất lụp xụp, nhà chỉ có một gian, ngay đến cái cổng cũng chỉ là cổng tre tạm bợ, nhìn qua một lượt thì trong sân vườn còn có cả giếng nước, bên cạnh còn có cả giếng khoan nữa. Nhi nheo mày hỏi lại:

– – Có đúng là chỗ xem bói không đấy…? Sao trông cứ như là nhà hoang vậy..?

Trinh gắt:

– – Suỵt, đừng có mà nói vớ vẩn. Trời đang nắng nóng phải không…? Giờ chỉ cần mày bước chân vào trong sẽ cảm nhận thấy ngay sự khác biệt.

Nhi vừa chạm tay vào cánh cổng thì bất ngờ bên trong nhà có một con chó đen như mực chạy xồ ra ngoài sủa lên ầm ỹ:

“ Gâu…gâu….gâu….ngừ…..ngừ….gâu….gâu…”

Giọng một người phụ nữ từ trong nhà vọng ra:

– – Đen, để cho họ vào.

Ngay lập tức con chó ngừng sủa, nó nằm phủ phục xuống nền đất, chúi đầu xuống coi như không có sự xuất hiện của hai cô gái trẻ đang đứng bên ngoài cổng.

Trinh nhìn con chó cũng thấy hơi sợ sợ, Trinh run run nói:

– – Vào…vào…đi, sao lần này…con chó nó lại dữ thế nhỉ…? Hay là….mày bị ma theo…thật hả Nhi….? —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.