Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Chương 15



Trong lịch sử máu chảy đầm đìa giáo huấn chúng ta biết, trong thế giới tàn khốc này, thánh mẫu tuyệt đối là chức nghiệp tự chịu diệt vong. Ta đã nhìn thấy nữ nhi sông Nile lớn lên, ấn tượng về thánh mẫu ngốc khải ngày càng ác liệt. Không có việc gì yêu tìm việc, hại bản thân không nói còn hại người khác. Nói nói, làm nhiều chuyện như vậy có ích lợi gì? Trên trời sẽ vì ngươi làm chuyện tốt mà đặc biệt ban ân quang quyển cho ngươi sao?

Nhưng lúc này đây, ta lại không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn mặc cho Diêu Chính đi tẩy bồn cầu.

Nhân sinh trên đời, dù sao cũng phải làm thánh mẫu vài lần.

Ngồi xe bus đến điểm cuối, ta vẫy tay ngăn một chiếc xe, đọc địa chỉ. Lái xe há mồm ra, “Một trăm, không mặc cả.”

“Từ nơi này đi qua nơi nào mà đòi một trăm? Còn không thể mặc cả? Dựa vào cái gì nha?”

“Nơi đó là khu biệt thự, không có lãi, trả lại tiền cho cô.”

“Vậy anh còn phụ trách chở tôi về oa.”

“Kia thế nào thành? Cô ngốc một ngày tôi cũng chi làm cô chút ít tiền, tôi không bồi tử.”

Ta thật bất bình, nhưng người đều đã ngồi trên xe lại đi một đoàn rồi cũng không thể quay lại nữa. Lại nói, lái xe kia cũng nói sự thật, biệt thự kia ở vị trí cao, hơn nữa người ở đó đều có xe, quả thật là không sinh ý. Ngẫm lại đều là giai cấp vô sản, ta cũng nhận thức.

Đến cửa khu biệt thự, bảo an nói thế nào cũng không để lái xe chạy xe vào. Từ cửa biệt thự đến Lâm gia, đi ít nhất nửa giờ. Ta không cam tâm tình nguyện đến, lại vừa bị bóp ngoa năm mươi đồng, cơn tức cũng xông lên, đương trường liền cùng bảo an ầm ĩ một trận. Cuối cùng chủ quán bảo an thông qua bộ đàm gọi quản gia Lâm gia, xác định ta là khách thế này mới cho xe đi vào, nhưng hạn định xe trong vòng một giờ phải đi ra. Lái xe vì thế nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy thêm của ta hai mươi đồng. Kỳ thực ta có thể cho lái xe Lâm gia đến đón, nhưng lúc trước vài lần ta tìm cớ không đi làm cho người ta xe trống trở về, chẳng lẽ lần này lại không biết xấu hổ để người ta đến đâu.

Mang theo tâm tình khó chịu, ta lại bước vào đại môn Lâm gia. Quản gia đưa ta đến phòng trà, nói Lâm Hủ đang chơi bóng, vừa nghe được đang gấp rút trở về. Ta nghĩ thầm hắn có thể đi ra ngoài đánh golf, hẳn là đã khôi phục tám chín phần. Lại nghĩ tới Diêu Chính, ta thuận miệng hỏi, “Lâm tổng có ở đây không?”

Quản gia nói đáng tiếc ngày hôm qua Lâm Trạm đã đi Châu Âu khảo sát, tuần sau mới về. Nhìn biểu tình ta thất vọng, ông quan tâm nói, Hách tiểu thư có chuyện gì muốn tìm Lâm tổng sao? Nếu rất trọng yếu, có thể nhắn lại, tôi sẽ chuyển cáo cho.”

“Cũng không có việc gì.” Ta nắm tay vào làm, trong lòng có chút không yên. Luôn luôn cảm thấy Lâm Trạm là người ổn trọng, không giống như người can quan báo tư thù này, nếu là Lâm Tiễn thì rất có khả năng.

Lâm Hủ cùng Lâm Tiễn cùng nhau trở về.

Phỏng chừng là không quên được thâm cừu bị ta ói lên người, Lâm Tiễn nhìn ta mặt lập tức trở nên thối thối. Còn lại Lâm Hủ cao hứng phấn chấn chào đón, “Đợi thật lâu.” Ta cứng nhắc xả ra một nụ cười, “Hoàn hảo.” Trà uống đến hai bình, điểm tâm đã ăn ba đĩa. Thật không biết khu biệt thự này rộng lớn đến thế nào, từ hội sở trở về cư nhiên gần một giờ.

“Đệ vừa làm một thứ tốt, mang tỷ đi xem.” Cậu hưng trí rất cao, lôi kéo ta đi lên lầu. Không nghĩ tới tiểu tử này thoạt nhìn văn nhược, khí lực thật ra rất lớn.

“Tiểu Hủ, em đi trước tắm rửa đi.” Tiếng Lâm Tiễn truyền tới, “Một thân đầy mồ hôi, dễ cảm mạo.”

Lâm Hủ chân mày thanh tú cau lại, tựa hồ có chút không tình nguyện. Gặp Lâm Tiễn kiên trì, cậu đành phải nới tay ra, không quên nói với ta, “Tỷ ngồi trước đi, đệ rất nhanh trở lại.” Nhìn cậu chạy lên lầu, Lâm Tiễn mới xoay người đối mặt với ta. Người này ở thời Ngụy tuyệt đối làm Hán gian, vừa rồi mặt còn đầy tươi cười, hiện tại sắc mặt một bộ đòi nợ, “Nghe quản gia nói cô tìm tôi.”

Ta sửng sốt một chút, có chút ngơ ngác đáp lại, “Tôi tìm anh? Anh nghe lầm rồi. Tôi tìm Lâm tổng, không phải Lâm phó tổng.”

Lâm Tiễn mặt càng thối, “Cô tìm anh ấy có chuyện gì? Nghĩ đem mô hình du thuyền đổi thành tiền mặt?”

Dựa vào, người này là con giun trong bụng ta sao? Ta cố nén xúc động muốn ném trứng thối vào đầu hắn, “Đúng vậy, mô hình du thuyền loại này loại nọ không dùng làm gì, vẫn là tiền là tốt. Không biết Lâm phó tổng có quyền lực hay không giúp tôi đổi tiền mặt? Hay chỉ có thể tìm Lâm tổng?” Ta cố ý đem từ ‘Phó’ nói đặc biệt rõ ràng. Ta thực không nghĩ hắn làm chi mà toàn chỉnh ta, là vì ta đá hắn mấy cước hay là vì ta ói lên người hắn? Ngay từ đầu ta cảm giác được rõ ràng hắn đối ta có địch ý cùng bài xích, coi ta như vu bà (phù thủy) không có ý tốt, tùy thời sẽ ăn luôn đệ đệ bảo bối của hắn.

“Quà tạ lễ đã đưa thì không đổi và hoàn trả lại nữa.” Lâm Tiễn lộ ra hàm rằng trắng bóng nhe răng nanh ra, “Tìm anh tôi cũng như nhau.”

Thiên tài mới tin hắn!

Ta lười tranh cãi với hắn, tiếp tục ăn đĩa bánh thứ tư. Hách cha từng nói với ta rồi, nếu gặp một người cố ý chọc giận mình, phương pháp tốt nhất là làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Giả chết với Lâm Tiễn vẫn hữu hiệu như thế, thấy ta không để ý tới hắn, hắn cũng tự giác thấy không thú vị trở về phòng tắm rửa. Hắn không có ở đây, ta cả thấy không khí tươi mát lên rất nhiều. Nhưng không đợi ta thở phào được mấy hơi, Lâm Hủ liền xuất hiện. Ta thở dài, hai anh em này đang đánh xa luân chiến với ta đi, một cái đi tiếp theo một cái lại xuất hiện.

Tiểu tử này xem ra chiến đấu với tắm rửa, tóc cũng không lau khô, trên tóc còn có bọt nước chảy xuống. Cậu mặc bộ quần áo vàng nhạt, thoạt nhìn cực kì thoải mái. Hắn mang theo một loại cảm xúc hưng phấn kéo ta lên phòng hắn, dè dặt cẩn trọng lấy trong ngăn kéo ra một hộp, “Tỷ xem này.”

Trong hộp là một bộ cờ tỷ phú, phi thường tinh xảo chói mắt. Ngô, kỳ thực không thể nói là chói mắt, chính xác ra là có thể hợp kim chọc mù mắt cẩu của ta — cứ nhiên còn mạ vàng! Quân mạ vàng cùng trên mặt xúc xắc còn được gắn các hạt đá quý nhỏ, thoạt nhìn phi thường xa hoa. Ta mơ hồ nhớ được đã từng xem qua tạp chí xa xỉ phẩm đăng bộ trò chơi mạ vàng này, chẳng những có thể chơi, còn có thể đem linh kiện làm thành vòng cổ hoặc vòng tay, cực kỳ giá trị.

“Hồi nhỏ đệ có một bộ cùng kiểu, không nhớ rõ đánh mất lúc nào. Đây là đệ nhờ đại ca tìm, đệ thật lâu không chơi.” Lâm Hủ hưng trí rất cao nâng máy bay lên, “Tỷ có thể chơi với ta không?”

Nói thật ta không thích quá cái loại trò chơi trí tuệ này, đặc biệt là đối thủ thoạt nhìn chỉ số thông minh so với ta cao hơn lại càng không đồng ý. Nhưng xem Lâm Hủ cao hứng như vậy, ta cũng không nỡ trực tiếp cự tuyệt. Nói cũng lạ, không biết là ta vận khí tốt hay là Lâm Hủ cố ý nhường ta, ta liên tục thắng vài trận.

“Thật lâu không chơi, tôi còn nghĩ sẽ thua hoa rơi nước chảy.” Thắng cuộc tâm tình luôn tốt, ta thưởng thức chiếc máy bay nhỏ, tán thưởng từ đấy lòng, “Này thật xinh đẹp.”

Lâm Hủ chậm rãi lại gần, nhẹ giọng nói, “Nếu tỷ thích, liền mang về đi.” Ta bất động thanh sắc đem chiếc máy bay đặt xuống, “Lại nói đùa, thứ này rất quý trọng.”

Lâm Hủ ngồi kề bên ta, “Đây chính là món đồ chơi.”

“Là đồ chơi hoàng kim!” Tiểu hài tử của kẻ có tiền đều không chịu để tâm, vung tay một cái liền tặng loạn đồ, thật sự là phá gia chi tử.

“Bản chất của nó chính là đồ chơi.” Cậu kiên trì cho rằng như vậy, “Giải trí mới là giá trị của nó.”

Đứa nhỏ đơn thuần đều thình lình bất ngờ cố chấp, tuy rằng ta biểu lộ thái độ kiên quyết không nhận, nhưng Lâm Hủ vẫn kiên trì muốn tặng. Đôi mắt tối đen nhìn bộ đồ chơi trở nên lợi hại, trong nháy mắt ta cho rằng hắn sẽ lập tức đánh đổ.

“Tiểu Hủ, bữa tối đã xong, cùng nhau đi xuống ăn đi.” Tầm mắt hắn dời khỏi bộ đồ chơi, lạnh lùng liếc ta một cái rồi nhìn Lâm Hủ, “Đều là đồ đệ thích ăn.”

E sợ Lâm Hủ đem bộ đồ chơi đem lại đây, ta chạy nhanh phụ họa nói, “Vừa vặn, tôi cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Lâm Hủ thế này mới không cam nguyện đứng dậy, lúc xuống lầu cậu gắt gao kéo ta, như thế ta đột nhiên sẽ chạy trốn.

Bữa tối vẫn như cũ bị đau dạ dày.

Lâm Hủ lần này không có minh mục trương đảm* gắp đồ ăn cho ta, mà là đem đồ ăn cậu cho rằng ta thích ăn đem đến trước mặt ta. Rất nhanh, trước mặt ta là bàn đồ ăn cơ hồ chồng chất thành núi. Hình thành liên minh đối lập là trước mặt Lâm Tiễn, đồ ăn sạch sẽ đến xương gà cũng không thừa lại. Bất quá Lâm Tiễn tựa hồ tuyệt không để ý đệ đệ lấy đồ ăn trước mặt hắn, sắc mặt bình tĩnh ăn xong bát cơm trắng.

*Minh mục trương đảm: liều lĩnh

Bộ đồ chơi kia cuối cùng vẫn để lại tại Lâm trạch, bởi vì ta hứa hẹn lần sau còn có thể đến chơi, quân cờ mang đến mang đi cũng không tiện. Lâm Hủ tiếp nhận ý kiến này, thật hưng phấn hỏi ta khi nào thì đến.

Nhìn mặt cậu tràn đầy chờ mong, đầu ta rất đau. Trước kia cậu cần trị liệu, ta một tuần đến hai lần. Hiện tại tình trạng của cậu đã ổn định, hẳn là không cần phải một tuần hai lần, vậy để thứ hai đi. Không kịp chờ ta nói, tiếng Lâm Tiễn liền vang lên, “Cuối tuần, nàng cuối tuần sẽ lại đến.”

Ta giống như điện giật quay đầu trừng hắn, ai đáp ứng hắn cuối tuần? Cuối tuần này có chuyện vô cùng trọng yếu! Mà Lâm Hủ lại cao hứng hỏng rồi, vẻ mặt đỏ bừng hai mắt lóe sáng nhìn ta, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Thấy mĩ thiếu niên thủy nộn xanh tươi nhìn chăm chú như vậy, muốn nói ra lời cự tuyệt thật là khó khăn. Nhưng với ta mà nói, cuối tuần này quá trọng yếu, chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Quả nhiên Lâm Hủ nghe ta nói cuối tuần này không rảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp, đầu cúi gần ngang hàng với mặt bàn. Lâm Tiễn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập sát khí, vừa vặn ta nhìn chống lại, giữa không trung ánh lửa đùng đùng nổ vang.

Loại ánh mắt này, chẳng lẽ ta nợ hắn sao?

Lâm Tiễn vẫn lái xe đưa ta trở về, bất quá lần này hắn đi xe hơi, tốc độ cũng không nhanh. Dọc đường đi hắn đều trầm mặc, chính là ngẫu nhiên sẽ nhìn ta với ánh mắt đầy ý vị ý đồ không rõ. Loại biểu hiện cổ quái này ta tự nhiên cảnh giác, cũng may xe vào nội thành, người đến người đi cũng không sợ.

Xe dừng cách tiểu khu ở một góc không xa, xe chưa dừng hẳn ta đã khẩn cấp mở cửa xe nhảy xuống.

“Hách Quýnh, cô chạy cái gì?” Bên kia cửa xe nặng nề mở ra, Lâm Tiễn từ đầu xe sang lại đây, chính chính chắn trước mặt ta. Hắn lông mày khẽ nhếch, nói lặp lại, “Cô chạy cái gì.”

“Đã đến giờ, tôi phải về nhà thu đồ ăn.” Ta trợn mắt nói dối, “Lâm tiên sinh còn có chuyện gì?”

Lâm Tiễn yên lặng nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên bật cười. Nói thật, nhìn hắn quen mặt thối, lập tức xuất ra nụ cười xán lạn đúng là làm người ta không quen. Bất quá hắn cười rộ lên bộ dáng rất dễ nhìn, không giống Lâm Trạm đầy thâm ý sẽ cảm thấy tùy thời sẽ bị ám toán, cũng không giống như Lâm Hủ thuần khiết như vậy làm cho người ta nghĩ gặp trở ngại. Nếu trước khia chúng ta không có ân oán nhỏ mấy chuyện vụn vặt này, ta rất vui lòng khen hắn một tiếng mĩ nam.

“Cuối tuần này, cô thật sự không thể tới?”

Ta hít sâu một ngụm, trịnh trọng hồi đáp, “Không thể.”

“Lý do.”

“Cuối tuần làm ăn tốt, tôi phải trông quán.”

Hắn tới gần từng bước, “Nói thật.”

“Tôi đến trông quán, tôi kiếm được tiền.”

“Cô cuối tuần buôn bán được là bao nhiêu? Năm trăm? Một ngàn? Hai ngàn? Chỉ cần có thể đến, cô tổn thất tối có thể đền gấp ba năm lần đưa cho cô, cô sẽ nhận sao?”

Đây đúng là dùng tiền đè người.

Không thể không nói, đè ta quá đau. Hiện tại ra có thể chân chính nghĩ tới lời Phạm Tạp, bị người dùng tiền vũ nhục là loại cảm giác gì — thật TMD đúng là tư vị yêu hận xen kẽ nhau! Ta hận hốc mắt đều đỏ, răng cắn lộp cộp đập vào nhau, thầm nghĩ muốn nhảy lên cắn người.

“Hách Quýnh, nói như thế nào chúng ta cũng có vài lần qua lại, tuy rằng đều không khoái trá, mà tôi biết cô là người như thế nào.” Tay Lâm Tiễn đặt lên đầu xe, “Tôi cũng hy vọng cô rõ ràng, vừa rồi nếu không phải cô nói dối, tôi sẽ không nói như vậy.”

Ngụ ý là, sở dĩ vì ta nói dối lừa hắn nên hắn mới không thể không nói ra nhưng lời khó nghe vậy? Ngẫm lại cũng phải, bất quá lời nói của hắn thật sự quá xúc phạm ta. Ta nói muốn kiếm tiền, hắn liền trả thù lao ta kiếm, hơn nữa còn cho rất nhiều tiền. Ta lo lắng vài giây, quyết đính nói thật, “Cuối tuần này là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng bạn bè người nhà tổ chức.” Ta tạm dừng một chút, lại không cam nguyện bổ sung, “Nếu anh không tin, có thể đi tra. Dù sao gốc gác tôi các anh đều biết được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) …”

“Tôi không biết.”

“Lừa quỷ, anh không biết sẽ chạy tới Hoàng Ngọc đường tìm tôi?” Hỗn đản này thật sự là nói dối cũng không đỏ mặt.

“Đó là đúng dịp.”

“Đúng vậy, thật sự là đúng dịp a, nhiều phòng như vậy, nhiều người như vậy, anh cũng không thể đúng dịp bắt được tôi đi? Anh không biết? Hừ, không cần nói đánh chết tôi cũng không tin, đánh chết anh tôi cũng không tin!”

Lâm Tiễn khóe miệng đột nhiên căng thẳng, giống như đè nén ý cười, “Chính xác, nếu không phải tôi tự mình trải qua, tôi cũng không tin loại trùng hợp này. Nhiều phòng như vậy, nhiều người như vậy, nhiều ca khúc lựa chọn như vậy, cô cố tình thế nào muốn hát bài Đội ca? Lại thật khéo, tôi vừa khéo đi qua.”

Mặt ta bỗng đỏ lên, “Tôi, tôi không tin.”

“Tin hay không tùy cô,” hắn nhún nhún vai. “Tôi giải thích với cô nhiều như vậy làm gì? Nếu cô cuối tuần này không rảnh vậy để cuối tuần sau, tuần sau cô nên có thời gian.”

“Tôi nói Lâm tiên sinh, anh quyết định thời điểm đều trước đó không hỏi một chút ý kiến người khác? Ôn tồn hỏi tôi một câu ‘Cô tuần sau có ránh sao?’ cũng không được sao?” Tuy rằng Lâm Trạm cũng thật cường thế không cho cự tuyệt, nhưng ít ra cũng đều sử dụng tình lý, vừa đấm vừa xoa, không giống như hắn trực tiếp bá đạo.

Hắn hơi hơi chần chừ một chút, hói, “Hách Quýnh, cô cuối tuần sao có thời gian không?”

“Không có.”

Hắn trừng mắt ta, ta cũng không chút yếu thế trừng trở lại. Ánh mắt hắn sáng ngời hữu thần, ánh mắt ta quẫn quẫn tỏa sáng, lực công kích cùng tiêu đốt đều tương xứng. Ta tuy rằng quẫn, nhưng cứng rắn cáu kỉnh, Lâm Tiễn càng không cần phải nói, ai tại đây đều không đồng ánh tràng ánh mắt trong khi giao chiến đến khi bại trận. Nếu không phải xa xa truyền đến một trận chó hoang sủa loạn, nói không chừng chúng ta liền giằng co đến hừng đông.

Nhìn cái bản mặt hắn vòng qua đầu xe chuẩn bị lên xe, ta cố ý tăng thêm giọng điệu lớn tiếng nói, “Lâm tiên sinh đi thong thả, Lâm tiên sinh tái kiến.”

Hắn dừng bước quay đầu nhìn nhìn ta, nhưng lại xoay người trở lại.

Ta vừa sợ lại e ngại lại hối hận, thẳng muốn lấy băng dính dán miệng lại. Cho mày nói nhiều, cho mày nói nhiều, thật vất vả người phải đi lại cho một chiêu liền trở lại.

“Hách Quýnh.” Hắn mở miệng nói, “Tuy rằng cô ngẫu nhiên không thành thật với thích đùa giỡn người, nhưng không phải trở ngại tôi chúc cô sinh nhật khoái hoạt.” Hắn tạm dừng một chút, “Nguyện cô có cuối tuần khoái trá.”

Đột nhiên trong lúc đó, ta đối diện trước nam nhân này thản nhiên sinh ra một cỗ thảm thiết manh cảm — không hề dấu hiệu cũng không hề lý do. Loại manh cảm mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ) thúc dục, ta bắt đầu lắp bắp, “Ách, ách, cám ơn, cám ơn a.” Sau ta ngẫm lại, cảm thấy chịu thiệt. Tuy rằng người này chúc ta sinh nhật khoái hoạt, làm khó ta còn cám ơn hắn.

“Bất quá, tôi sau khi trở vè sẽ nghiêm cẩn xem xét tư liệu về cô,” hắn hở chiếc răng nanh trắng ởn đầy hàn khí cắn người, “Lấy đảm bảo cô cuối tuần này sẽ chân chính khoái trá.”

Cái gì, hắn vẫn là hoài nghi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.