“Từ lúc hôn mê ở bệnh viện.”
Tần Viễn dừng bước, anh quay người lại mặt đối mặt với Hoa Ly. Kể từ giây phút biết rằng cô đã nhớ ra tất cả, anh vẫn luôn muốn hỏi cô câu này.
“Nếu như lúc ở nhà hoang em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, có phải viên đạn đó… Em sẽ không đỡ thay anh đúng không?”
Hoa Ly sững người, dường như không có cách nào trả lời được câu hỏi khó này. Cô nhìn anh, liền bị ánh mắt trông chờ đó làm cho đau nhói. Có hay không? Thật ra lúc đó cô không có thời gian suy nghĩ nhiều đến như thế, vì kể từ lúc nhìn thấy Tần Viễn sắp bị bắn, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ sợ rằng mình không thể gặp anh, dù bản thân cô sợ đau, hơn hết là rất sợ chết.
Thù hận là thật, quên đi mọi thứ là thật, yêu anh cũng là thật. Có trách thì chi bằng trách số phận này quá nghiệt ngã, áp đặt cô và anh như những quân cờ đứng trên ván cờ định mệnh. Thời khắc này thắng thua vẫn còn chưa rõ, vì ngay cả bản thân cô cũng không biết sẽ tiến hay lùi.
Tần Viễn thấy cô không nói gì, mới thất vọng lắc đầu nói.
“Thôi bỏ đi!”
“Tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Anh vừa bước đi thì Hoa Ly lại lên tiếng, chính câu nói này đã thắp lên trong lòng anh một ngọn lửa hi vọng. Cô cụp mắt, để lộ ra hàng mi cong dài.
“Không vì điều gì hết, đơn giản chỉ là vì không muốn phải nợ ai.”
Tần Viễn cười nhạt, câu trả lời này của cô là đang muốn gạt ai vậy? Thừa nhận rằng mình yêu anh là việc khó khăn đối với cô đến vậy sao? Anh bước đến, bất ngờ hôn ghì lên môi Hoa Ly khiến cô trở tay không kịp. Lùi lại mấy bước, cô bấu chặt ngực áo anh rồi muốn đẩy ra nhưng bất thành. Hoa Ly chuyển sang dùng bạo lực, liên tục đấm vào ngực anh nhưng như vậy chỉ càng khiến anh ôm cô chặt hơn. Nụ hôn này có bao nhiêu phần là hoài nghi, bao nhiêu phần là dằn xé, chỉ mình anh mới hiểu.
Hoa Ly vừa đẩy được Tần Viễn ra đã thở hỗn hển.
“Anh điên rồi sao?”
Môi anh run lên, thật sự không cam lòng khi nhìn thấy đoạn tình duyên mà mình đã dùng cả tâm tư để hao mòn lại thành ra như vậy. Anh lại xông đến hung hăng gặm lấy môi của Hoa Ly, nhưng lần này đã bị cô vùng vẫy cự tuyệt, còn vung tay lên “tặng” anh một tát.
“Điên rồi! Anh đúng là điên thật rồi!”
Cô nói rồi bỏ đi trước, Tần Viễn sau vài giây ngây người cùng bước vội theo sau. Hai người đi băng qua cánh rừng hoa, mà không nhìn ra phía sau một bụi rậm dưới gốc cây lớn, có một tấm bảng bằng gỗ đã mục nát, cũ kĩ. Tấm gỗ ấy nằm khuất sau đám cỏ, bên trên còn khắc một dòng chữ ” Cấm Địa Cửu Chi Linh”.
Hoa Ly bước đi trước, vô tình giẫm phải một thân dây leo dài ngoằn ngoèo dưới chân mà không hay biết. Cô bỗng nhiên đứng im một chỗ không di chuyển được, khiến Tần Viễn ở phía sau lo lắng.
“Làm sao vậy?”
Cô kinh hãi, nhìn xuống dưới chân mình rồi nói.
“Hình như tôi vừa đạp lên thứ gì đó, nó đang cử động.”
Tần Viễn nhíu mày, còn chưa kịp hỏi thêm gì thì thân dây leo dưới chân của Hoa Ly bắt đầu rời khỏi mặt đất, làm rung chuyển một phen. Hai người loạng choạng đứng không vững cố tìm chỗ để bám vào. Dây leo đột nhiên vung lên, nó giống như một xúc tua của bạch tuột khổng lồ quấn quanh người của Hoa Ly rồi đưa cô lên cao. Cô sợ hãi vùng vẫy, nhưng càng muốn thoát ra thì nó lại càng siết chặt hơn nữa.
“Hoa Ly!”
Hoa Ly bị áp người sát vào một thân cây lớn, treo lủng lẳng ở trên cao bằng các sợi dây leo. Cô nhìn xuống dưới thấy Tần Viễn muốn tiến lên thì vô cùng kích động nói to.
“Đừng qua đây! Đừng qua đây!”
Nhưng đã muộn rồi, lúc anh vừa mới di chuyển được vài bước cũng đã bị dây leo trói chặt rồi đưa lên cùng. Hai người lần đầu tiên rơi vào cảnh tượng này, vẫn chưa hề hay biết mình đã đi vào vùng cấm địa. Hoa Ly nhíu mày, nhìn sang Tần Viễn đang bị treo ở bên cạnh.
“Tôi đã bảo anh đừng qua đây rồi kia mà? Tại sao lại không nghe?”
“Nghe hay không còn phải đợi em quyết định sao?”
“Bây giờ anh hài lòng chưa? Cả tôi và anh đều bị treo lên hết rồi, anh còn đang bị thương chưa lành, có biết sẽ nguy hiểm lắm không?”
Tần Viễn không nói thêm gì, cứ như vậy mà nhìn Hoa Ly, khiến cô nhận ra mình dường như đã lắm lời. Cô im bặt không nói nữa, lúc này chỉ có thể nghĩ cách làm sao thoát ra được rồi rời khỏi khu rừng càng nhanh càng tốt. Sau khi bị quấn lên dây leo, Tần Viễn nhìn xung quanh mới nhận ra được, cánh đồng hoa mà anh và Hoa Ly đi qua không hề tồn tại. Trước mắt bây giờ là một màu tối đen như mực, xung quanh chỉ có các cây cổ thụ và dây leo bao phủ.
Anh lên tiếng.
“Hoa Ly! Nhìn đi! Những nơi mà chúng ta đi qua trước mắt đều biến mất rồi.”
Hoa Ly ngước nhìn, nhìn hết cả một lượt rồi cũng không thể thấy được vườn hoa mà cô đã cùng Tần Viễn đi ngang qua khi nãy.
“Chuyện này là sao vậy?”
Một giọng nói vang lên, cùng với một tràn cười đầy nham hiểm của một người phụ nữ xuất hiện sau làn khói đen.
“Dám xâm phạm cấm địa của Cửu Chi Linh mà còn hỏi là sao nữa à?”