Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 41: Một nhà ba người



Sáng hôm sau….

Khả Di mệt mỏi thức dậy, cả thân thể cô đều uể oải sau bữa tối hôm qua. Khả Di ngồi dậy, kéo lấy chiếc chăn che lấp cơ thể trắng hồng của mình rồi nhớ lại, gương mặt của cô trở nên đỏ bừng khi nhớ lại đêm hôm qua, anh và cô đã làm gì. Dọn về đây đã được một tháng nhưng tối hôm qua chính là lần duy nhất cô gần gũi với anh sau ba năm xa cách. Nhưng bên cạnh đó cô cũng không thể không trách bản thân mình. Đêm qua thấy anh say khướt cùng ướt mưa vì cô, trái tim cô không thể chống cự thêm nữa, nó đã thật sự vì anh mà cởi bỏ lớp giáp mà trước giờ chủ nhân nó đã mặc cho nó. Cô vì anh quên đi những tổn thương trước kia, cô vì anh mà quên đi ý chí cùng dự định của mình, cô vì anh mà làm chuyện có lỗi với người chị mà cô yêu thương, cô có phải đáng trách lắm không? Chắc chắn sau đêm hôm qua, mối quan hệ của cô và anh chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ là cô không biết sẽ thay đổi như thế nào thôi. Hoà nhã hơn? Không còn tranh cãi? Không, Khả Di, không được nghĩ bậy. Đêm hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, mày cũng chỉ động lòng khi anh ấy bị như thế. Nên nhớ, Ân Vương Hoàng chính là anh rể của mày, là người chồng mà chị cô hết mực trân quý, không thể…không….tỉnh táo nào Khả Di!!!

Cốc…cốc…

Trong lúc Khả Di còn đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Khả Di giật mình, kéo chăn trùm kín người rồi cất giọng.

“Vào đi.”

Chú Sơn từ ngoài cửa bước vào, nhìn khung cảnh lộn xộn trong phòng cùng gương mặt đỏ ửng của Khả Di cũng hiểu được phần nào câu chuyện, miệng ông khẽ cười nói với cô.

“Cô Khả Di, đã trễ rồi cô xuống dùng bữa đi ạ.”

Khả Di không phải kẻ khờ, nhìn chú Sơn cười vậy là cô cũng ngầm hiểu. Cô ngượng ngùng đáp lời.

“Dạ rồi, cháu sẽ xuống ngay ạ.”

“À cô Khả Di, còn việc này nữa…”, chú Sơn chợt nhớ còn chuyện cần phải nói với cô nên vừa xoay lưng đi liền quay lại

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Cậu chủ nói chiều nay sẽ về sớm, nhắc cô đừng đi đâu mà hãy đợi cậu về.”

Chú Sơn nói xong liền vui thay cho cô, cười rạng rỡ rời đi. Chú biết cô và Ân Vương Hoàng thường xuyên tranh cãi, mối quan hệ “cơm không lành, canh chẳng ngọt”. Nhưng tối hôm qua thấy hai người họ ân ân ái ái như vậy thì có lẽ người trong nhà không cần lo lắng nhiều nữa.

Khả Di ngượng ngùng ngồi đơ người, thôi rồi, tranh cãi hay là gần gũi gì người trong nhà đều thấy hết, thôi tiêu cô rồi, mặt mũi nào đối diện nữa đây. Trong lúc cô đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên. Khả Di vươn tay bắt lấy, áp vào tai.

“Alo.”

“Khả Di, là mẹ đây.”, giọng bà Thuý có vẻ rất lo lắng cùng hối hả.

“Mẹ? Có chuyện gì sao giọng mẹ kì lạ vậy?”, Khả Di tinh ý nhận ra điều bất thường.

“Khả Di ơi, Bảo Bối….Bảo Bối…”, bà Thuý giọng như khóc nấc bên đầu dây bên kia, miệng thì liên tục gọi tên đứa cháu ngoại.

“Bảo Bối có chuyện gì? Mẹ mau nói đi!”, Khả Di trở nên lo lắng, giọng cũng trở nên khẩn trương.

“Hôm nay Bảo Bối chỉ học có hai tiếng thôi. Đáng lẽ đến giờ này mẹ đi đón nó thì thằng bé phải ở đó. Nhưng hôm nay…hôm nay mẹ đến đón thì không thấy thằng bé đâu cả.”, bà Thuý nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại sự việc cho Khả Di.

“Sao? Không thấy ở trường? Mẹ đã tìm kĩ chưa? Đã hỏi cô giáo chưa?”

“Mẹ đã tìm kĩ rồi, cũng đã hỏi cô giáo. Cô giáo bảo đã có người đến đón thằng bé trước đó rồi.”

“Mẹ à, bây giờ mẹ bình tĩnh ở nhà đợi xem như thế nào. Con sẽ đến nhà trẻ hỏi lại lần nữa và đi tìm Bảo Bối.”, Khả Di lòng như lửa đốt, lo lắng dâng cao nhưng vẫn cố trấn an bà Thuý.

“Được, mẹ đợi tin con.”

Khả Di cúp máy rồi nhanh chóng thay đồ rời khỏi nhà. Hành động vội vã, không để ý và không nghe ai nói của cô làm người trong nhà lo lắng. Chú Sơn cũng vậy, ông hỏi nhưng cô không để tâm, cứ thế một mạch ra cửa bắt taxi mà đi khỏi. Không biết cô chủ có chuyện gì không nữa? Còn lời dặn của cậu chủ, lỡ cậu ấy về mà cô chủ không có ở nhà thì biết làm sao đây? Thôi rồi thôi rồi, cả người làm trong nhà lo lắng xì xào bàn tán, ai cũng biết sự lợi hại của cơn thịnh nộ của Ân Vương Hoàng, cô chủ cậu chủ vừa bình thường trở lại, nay lại cãi nhau, có chết đây không chứ?

Nhà trẻ…

Khả Di lo lắng chạy đến phòng giáo viên tìm cô giáo chủ nhiệm lớp của Bảo Bối.

“Cô giáo, cô nói con tôi đã được người khác đón đi sao?”, Khả Di hỏi cô giáo.

“Dạ phải, anh ấy đã đến đón cháu ngay lúc tan giờ học.”

“Anh ấy? Là đàn ông sao?”, Khả Di nghĩ kĩ lại. Đàn ông? Chẳng lẽ là Phúc Nguyên? Nghĩ thế cô liền hỏi tiếp.

“Có phải là người đàn ông cao to, rất thân thiện vui vẻ và gặp Bảo Bối sẽ đập tay không?”, Khả Di nhớ lại đặc điểm của Phúc Nguyên đồng thời thói quen của anh mỗi lần gặp Bảo Bối để hỏi cô giáo nhằm xác định anh có phải là người đã đón Bảo Bối đi hay không?

“Không phải. Người đàn ông ấy có cao to, nhưng gương mặt rất điển trai, lại lạnh lùng, chỉ cười với mình Bảo Bối mà thôi.”, cô giáo xoay mặt qua một bên cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông đó sau đó báo lại với Khả Di.

Khả Di cảm ơn rồi rời đi. Cô vừa đi vừa suy nghĩ. Cao to, điển trai còn rất lạnh lùng. Phúc nguyên không phải, nhưng ngoài anh ấy thì có người nào biết đến Bảo Bối đâu. Cảm giác lo lắng cùng bất an ngày càng dâng cao. Không, Bảo Bối không thể có chuyện, cô phải mau đi tìm thằng bé. Khả Di chạy khắp nơi tìm, những nơi mà cô và Bảo Bối thường đi qua, cũng chạy qua các tiệm ăn, khu vui chơi, quán kem…. rất nhiều nhưng đều không thấy bóng dáng thằng bé. Cô tìm rất lâu cho đến giờ chiều vẫn không thấy tung tích. Khả Di bất lực đứng tựa vào vách tường của một nhà hàng ven đường, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Bảo Bối, con đang ở đâu? Bảo Bối là người quan trọng nhất đối với cô, cô không thể mất thằng bé, cũng không thể để nó xảy ra chuyện. Nhưng tất cả cô đều tìm rồi, giờ chẳng còn biết đi đâu. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ dắt con mình đi qua, cuộc hội thoại của họ đã làm cô bừng tỉnh.

“Con đã liệt kê ra danh sách chưa?”, người phụ nữ nắm lấy tay đứa con gái ân cần hỏi.

“Dạ rồi ạ.”, cô bé lễ phép trả lời.

“Được, nhất định phải đủ người nhé, nếu thiếu một bạn nào thì sinh nhật con sẽ buồn lắm đấy.”, người phụ nữ xoa đầu bé gái.

Đủ người, nhất định phải đủ người, cao to, điển trai, lại rất lạnh lùng. Khả Di như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng chạy ra bắt taxi, chiếc xe hướng về một phía mà lao thẳng…

*******

Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn…

Khả Di chạy nhanh vào sân biệt thự, đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Cuối cùng một thanh âm quen thuộc vang lên. Khả Di xoay người hướng về phía phát ra câu nói.

“Mẹ…”, giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im lặng.

Khả Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trẻ kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra:

“Bối, qua đây với mẹ.”

Bảo Bối thấy mẹ liền vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại.

“Thằng bé đúng là con của chúng ta.”, Ân Vương Hoàng nhếch miệng.

“Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.”, Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói.

“Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng “sản xuất” của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm.”

Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều.

“Anh…”, Khả Di tức tối định làm cho ra lẽ với Ân Vương Hoàng nhưng bị lời nói của Bảo Bối ngăn lại.

“Mẹ ơi ba nói sản xuất là sao ạ? Mẹ với ba làm sao sản xuất ra con vậy?”, Bảo Bối ngây thở hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cô ngơ ngác như muốn được giải thích.

“Bảo Bối, con gọi ba sao?”, Khả Di trừng mắt nhìn Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh đã dạy thằng bé những gì vậy.

“Bảo Bối ngoan lắm, để ba đưa con lên phòng mới nhé, ba đã mua rất nhiều đồ chơi cho con. Bảo Bối có thích không?”, Ân Vương Hoàng dịu dàng ngồi thấp xuống ngang với Bảo Bối, ánh mắt yêu thương nhìn thằng bé, đôi tay to xoa xoa đầu rồi khoe với thằng bé những việc mà anh đã chuẩn bị cho nó.

“Dạ được, mình đi thôi ba.”

Bảo Bối nghe có đồ chơi liền khoái chí, kéo tay Ân Vương Hoàng đi vào trong nhà mặc kệ Khả Di đứng yên ở đó. Không biết hôm nay Khả Di sao lại trở nên khó tính, bình thường cô dành thời gian dài để ăn cơm cùng nói chuyện với thằng bé nhưng hôm nay lại thúc nó ăn nhanh rồi lên phòng. Người làm vừa dọn bàn ăn xong thì Khả Di liền đứng lên, giọng lạnh lùng nói với Ân Vương Hoàng.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cả hai cùng vào phòng ngủ của cô nói chuyện. Ngay khi Ân Vương Hoàng vừa đi vào, cô đã đi đến trước mặt anh mà chất vấn, giọng lộ rõ sự không vừa lòng.

“Anh biết anh đang làm gì không? Tại sao lại đưa Bảo Bối về đây mà không hỏi ý tôi? Anh không có quyền.”

Khả Di mới vừa dứt lời thì đột nhiên chiếc eo thon bị bàn tay to Ân Vương Hoàng siết chặt lấy, mạnh mẽ đưa cơ thể mềm mại của cô áp sát vào lồng ngực to lớn của anh. Khả Di đưa hai tay chống trước ngực, giọng càng thêm bực tức.

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh buông tôi ra.”, Khả Di vừa nói vừa cựa quậy.

Mặc cho Khả Di cựa quậy đến đâu thì Ân Vương Hoàng vẫn bình thản ôm chặt lấy cô, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Tôi có quyền chứ tại sao không? Quyền là ba của Bảo Bối.”, Ân Vương Hoàng vừa nói vừa cười trông anh rất ôn nhu.

“Tôi nói rồi, Bảo Bối là con riêng của tôi, không phải con anh.”, Khả Di khẳng định lại một lần nữa.

“Nếu không có tôi thì em làm sao đưa Bảo Bối chào đời, đúng không?”, Ân Vương Hoàng ghé sát tai của Khả Di khẽ nói. Giọng vừa dịu dàng vừa pha chút ám muội trong đó.

“Anh…anh đưa thằng bé về đây là có ý gì?”

“Tôi đã nói em phải ngay từ đầu dọn đến đây phải mang đủ người nhưng em lại không nghe lời. Được, em muốn có cuộc sống riêng của hai chúng ta tôi thuận theo em. Nhưng tôi thấy dù sao cũng không nên để nó sống cùng ông bà ngoại dài dài được, nó phải ở bên ba mẹ nó chứ. Vì thế hôm nay tôi đã đón nó về.”

“Anh…”

Khả Di định lên tiếng đáp trả nhưng bị cái ôm siết của Ân Vương Hoàng ngăn lại. Anh không cho cô nói nữa vì anh biết cô đang không vừa lòng, tranh cãi hoài cũng không tốt. Từ giờ có Bảo Bối rồi anh sẽ hạn chế tranh cãi với cô, anh muốn thằng bé có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, đầy đủ nhất mà anh có thể làm cho nó. Và đầu tiên anh cần làm chính là cải thiện mối quan hệ với Khả Di. Ân Vương Hoàng nghĩ rồi cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ sau đó cúi mặt, dịu dàng nói với Khả Di.

“Khả Di, tôi rất vui khi em đã sinh Bảo Bối cho tôi. Tôi nhất định sẽ yêu thương nó, cho nó cuộc sống tốt nhất. Một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, có được không?”

**********

Hãy cho au thấy những cmt và like của các bạn nào. Truyện dần dần đi đến hồi kết rồi nhé!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.