Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 1: Hôn Lễ



Phòng trang điểm cô dâu…

Tấm rèm ở phòng thay đồ được kéo ra, bên trong là một cô gái bước ra. Cô khoác trên người một chiếc váy cưới màu trắng cúp ngực làm tôn lên đôi vai nhỏ gầy cùng khuôn ngực đầy đặn. Nhìn sơ qua cũng biết chiếc váy cưới này rất đắt tiền vì thiết kế tinh tế cùng chất liệu của nó. Một chiếc váy cưới màu trắng cúp ngực, thân váy phồng làm bằng vải cao cấp cùng chiếc đuôi dàu được thêu hoạ tiết ren hoàn toàn bằng thủ công, hơn nữa ngay trên ngực của chiếc áo được đính những hạt pha lê lấp lánh, dưới ánh sáng vàng của căn phòng càng làm tăng thêm sự nổi bật của người mặc cũng như chiếc váy. Mái tóc dài bồng bềnh của cô gái được uốn xoăn chải lệch qua một bên, trên đầu là một chiếc khăn voan cưới màu trắng, càng nhìn càng thấy chiếc váy cưới này rất phù hợp với cô gáu, tôn lên vẻ đẹp say đắm lòng người của cô. Nhưng có một điều lạ là…

“Khả Di, hôm nay con rất đẹp.”

Một người phụ nữ đứng tuổi lên tiếng. Bà nắm lấy tay cô gái dẫn đến chiếc bàn trang điểm ngồi xuống. Tay bà đưa lên chỉnh lại mái tóc rồi chiếc khăn voan, cuối cùng lại đặt tay lên đôi vai bé nhỏ của cô, cả hai người đều nhìn vào chiếc gương trong suốt đối diện, bà hiền từ mỉm cười.

“Cười lên xem nào, hôm nay là ngày đại sự của con, con phải vui lên chứ.”

“Nhưng mà mẹ, con…”, hiện trên gương mặt của cô gái là sự buồn bã, không có chút gì là niềm vui, niềm hạnh phúc khi chính hôm nay là ngày trọng đại của đời người con gái.

“Di, mẹ biế, mẹ rất giểu tâm trạng của con bây giờ. Con coi như giúp giúp gia đình mình có được không? Nếu hôn lễ này có vấn đề gì, chắc chắn Nhất Phát sẽ bị sụp đổ. Di m, mẹ xin con…”, người phụ nữ đứng tuổi rơi lệ, bà đã cố kìm nén nhưng không thể.

“Mẹ, con hiểu, mẹ yên tâm con sẽ hoàn thành tốt hôn sự này.”, cô gái đưa tay xoa xoa mu bàn tay đặt lên vai mình mà trấn an, mỉm cười nhẹ nhưng sâu trong đó là sự đau lòng mà khó ai nhận thấy được.

Cốc cốc…

“Vào đi”, người phụ nữ vội lau nước mắt, quay mặt hướng về phái cửa ra vào.

“Phu nhân, đến giờ làm lễ rồi ạ.”, một người phụ vụ vào thông báo.

“Được.”, người phụ nữ trả lời rồi xoay lại, nắm chặt lấy bàn tay cô gái rời khỏi phòng…

Sảnh tiệc của một nhà hàng sang trọng bậc nhất cả nước…

“Khả Di, hôm nay con rất xinh đẹp.”, một người đàn ông đứng tuổi đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái từ người phụ nữ lúc nãy.

“Con cảm ơn ba.”, cô gái nhỏ nhẹ.

“Ba mới là người nên cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều, ba sẽ không quên sự hi sinh này của con.”, người đàn ông mắt rưng tưng đưa tay đặt nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô gái.

“Ba đừng nói như thế, con lất được một người như thế thì phải vui và hạnh phúc chứ, ba yên tâm đi.”, cô gái mắt cũng nhoè đi, cô đang cố gắng kìm lòng để nước mắt không rơi.

Vừa mới kết thúc câu nói, cánh cửa đại sảnh được mở ra, cô gái đưa tay lấy khăn voan hạ xuống che đi gương mặt xinh đẹp rồi khoác tay người đàn ông đi vào, vừa đi vừa hít thật sâu, Khả Du, mày chắc chắn làm được.

Tiếng nhạc cưới vang lên, cả hai người vừa đi vào đã đốn nhận những tràng pháo tay từ các vị quan khách ở hai bên, ai nấy đều vui vẻ chúc mừng, chỉ có cô dâu là nụ cười khó mà hé mở. Ở đằng xa kia là một người đàn ông trạc 32 tuổi với thân hình cao lớn mặc trang phục đuôi tôm màu trắng cùng tông với chiếc váy cưới của cô dâu đang hướng về phía hai người kia đang bước vào, gương mặt của anh chỉ là sự lạnh giá như băng, một nụ cười nhẹ cũng không hề xuất hiện trên gương mặt điển trai. Đến nơi, người đàn ông đứng tuồi nắm lấy tay cô gái đặt vào lòng bàn tay của anh ta, giọng run run:

“Ba giao con gái ba cho con, hãy chăm sóc cho Di, nó là một đứa con gái tốt.”, nói rồi ông khẽ đưa tay lau nước mắt và quay lại hàng ghế ngồi ở phía dưới sân khấu.

Một cặp nam nữ trong trang phục cưới đang đứng trên sân khấu, sau những lời phát biểu của chủ hôn, ông tuyên bố:

“Cả hai người đã trở thành vợ chồng.”

Các khách mời trong buổi tiệc đều đang chờ đợi đến giây phút này vì ai cũng đang thắc mắc tại sao trong ngày trọng đại đáng nhoé này đáng lẽ cô dâu phải trang điểm thật xinh đẹp để làm lễ, chụp hình nhưng ngược lại cô dâu trên kia từ đuổi buổi lễ đến giờ chỉ toàn dùng khăn che mặt, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

“Chú rể có thể hôn cô dâu.”, chủ hôn tiếp lời.

“Không cần.”

Chú rể lạnh lùng đáp lời chủ hôn càng làm cho các vị khách dưới kia càng thêm nghi ngờ, hôn lễ này rốt cuộc là sao đây? Cô dâu thì che mặt mãi còn chủ rể thì từ chối hô cô dâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một câu trả lời của anh ta làm vị chủ hôn lúng túng, lời nói cũng trở nên lắp bắp:

“Vậy thù chúng ta cùng đến nghi lễ trao nhẫn cưới, xin mời cô dâu chú rể.”

Một chiếc hộp nhẫn cưới được mang lên và mở ra bên trong đó là một cặp nhẫn nam nữ cùng kiểu dáng sang trọng, tinh tế và đắt giá. Chú rể đưa tay thô lỗ lấy nhẫn cưới kim cương hình con bướm lạ mắt đeo vào tay cô dâu như thể cho có, đế khi cô dây lấy chiếc nhẫn cưới trơn chỉ đính vỏn vẹn một viên kim cương nhỏ hình tròn đang ngập ngừng định đeo vào tay của chú rể thì bất ngờ chiếc cửa ra vào bật ra, một giọng nói to lớn phát ra làm đám quan khách xôn xao.

“Không được trao nhẫn cưới.”, một người đàn ông trẻ tuổi chạy nhanh lên sâu khấu kéo tay cô dâu.

“Anh là ai? Sao anh lại tuỳ tiện xông vào đây? Mời anh ra ngoài giùm cho.”, một nhân viên an ninh lên tiếng.

“Khả Di, đi cùng anh.”, người đó mặc kệ lời nói của nhân viên an ninh mà nhìn chằm chằm vào cô dâu rồi nói.

“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại xong vào đây? Anh có tin là tôi..”, nhân viên an ninh vẫn tiếp tục nhiệm vụ.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, tôi đến đây để đưa người yêu tôi về có gì sai sao?”

Anh ta giọng lạnh lùng mặt đối mặt với nhân viên an ninh còn bàn tay thì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô dâu. Và chỉ một câu tuyên bố đầy dõng dạc của anh ta đã khiến cả đại sảnh ồ lên một tiếng, những tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu nổi lên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.