Lọ Lem Hiện Đại

Chương 60: Kết



Về đến trại trẻ, hoàn thành mọi công việc mọi cách nhanh chóng, năng suất, nó vừa làm vừa cười không ngậm được miệng, vui tới mức giờ có bị xe đâm chắc cũng không thấy đau, thì ra hai người họ không có gì. Lan nhìn vào còn thấy ớn, nó đúng là chả biết giấu giếm cảm xúc của mình mà.

Nó muốn đến ngay chỗ cậu bây giờ, cậu đang dậy tụi nhỏ ở trong khu học tập. Nó cứ thấp thoảng ngoài cửa sổ như kẻ kì dị khiến lũ trẻ không thể tập trung, cậu đành phải cho nghỉ giải lao rồi ra ngoài.

– Bị khùng hả?

– Đâu có!

– Đứng đây làm gì?

Mặt câu nhăn nhó khó chịu thấy rõ, còn nó thì cứ nhởn nhơ như không.

– Ông có em họ xinh thật đó!

Cậu nghĩ một lúc rồi đứng dậy.

– Chỉ vì điều này mà đến đây à?

Cậu hỏi câu đó khiến nó tụt hết cảm xúc, ước chi cậu hỏi câu nào đó như là “Tại sao bà biết?” hay là “Ôi thật không tin nổi bà biết điều đó đấy, bà nghĩ sao?” thì nó đã có chút hy vọng rằng cậu có cảm tình với nó rồi, phụng pịu, úi mặt như mọt đứa trẻ.

– Không biết! Tự dưng muốn đến thôi!

Cậu không thèm để ý mà vào lại lớp học luôn khiến nó bực phát khóc, tâm trạng kéo dài suốt cả tháng chẳng có nổi cái kỷ niệm gì cả, cậu vẫn chẳng có thay đổi gì với nó dù nó đã phát tín hiệu vô vàn lần.Nó như đóa hoa tàn héo, kéo bầu không khí khu giường nữa cũng kéo theo, ai cũng hỏi thăm mà nó cũng chỉ ôm chăn hậm hực.

Lâu ngày thấy tâm trạng nó chả có gì tiến triển, chị My và Lan sốt ruột, đến Duy nó cũng tạo một bức từng anh chẳng thể lại gần.

Như mọi ngày, 5 giờ chiều mọi công việc đã được hoàn thành và mọi người phân nhau ra, nam về phòng nam, nữ về phòng nữ, ai cũng uể oải. Nhưng khác nỗi là mai bọn nó lên thành phố rồi, nên ai cũng thu dọn trong nuối tiếc.

– Tối hôm nay bọn mình chơi trò gì đấy đi! Coi như tạo kỷ niệm cuối cùng!

Cả phòng bỗng nhộn nhịp với ý kiến của My.

– Từ hôm tới đây cũng chẳng làm gì đặc biệt ngoài giúp đỡ trại trẻ!

– Tớ cũng vậy, còn đi lòng vòng giúp các dân sinh nữa! Chán ơi là chán!

– Ừ đi tuyên truyền cũng mệt lắm!

Mọi người bắt đầu đồng tình. My tiếp tục.

– Tớ đã đi quan sát xung quanh đây rồi, ở gần đây có một nghĩa địa, chúng ta sẽ chia nhau ra làm 2 người một đội, người đại diện của đội sẽ chơi bao búa kéo, ai thua thì vào 9 giờ tối phải vào khu đó đứng đó 30 phút, chụp ảnh lại xác minh thời gian. Ok chưa?

Đúng là cái trò này chỉ có My nghĩ ra mà thôi, nghe xong ai cũng rợn người nhưng đành liều chơi vậy. Việc phân nhóm cũng được định đoạt bằng trò bao búa kéo.

– Tiếc quá, tớ không cùng nhóm với Linh rồi!

Nó cũng tiếc ngẩn tiếc ngơ, khi nó lại cùng nhóm với My, thà nó cùng nhóm với Lan có phải tốt hơn không. Hơn nữa chị My còn đặt một gánh nặng lên vai nó bằng câu.

– Linh! Chị tin cậy em!

Nó run run trong từng ván của trò chơi.

~oOo~

– Không việc gì phải run!

Nói thật, giờ cầm đũa, nó cũng chẳng cầm nổi chứ đừng nói gì đến việc ăn. Chân tay nó nhão nhoẹt, mặt biến sắc hết cả rồi chỉ vì thua kèo bao búa kéo với ý tưởng điên rồ của My.

– Sao vậy!

Choang

Nó lật đật nhặt bát vỡ, rồi xin lỗi. Cậu chỉ đi ngang qua bàn nó thấy sắc mặt nó có vẻ không tốt nên hỏi thăm không ngờ nó phản ứng dữ vậy. Nó lật đật chạy đi vứt mảnh bát vỡ, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

“Luật là tuyệt đối đừng nói với ai vì đây là trò can đảm mà! Chơi thì phải chịu chứ”

Lời của chị My cứ văng vẳng, nó sợ chết đi được ấy, bỗng bàn tay lành lạnh sờ vào vai nó, nó không khỏi hoảng loạn hét lên, khua tay đánh túi bụi mà chẳng biết mình đang đánh cái gì, chỉ đến khi tay đang bị tóm chặt nó mới dám mở mắt.

– Bà bị sao vậy? Tôi gọi bà nãy giờ mà tâm hồn như trên may lại còn bị đánh chứ!

– Hức hức!

Nhìn thấy Nam mà mắt nó lại rơm rớm.

– Hôm nay tôi có chết ông nhớ về bảo ba má tôi ma chay đàng hoàng nhé, tôi thích tiền lắm mỗi tháng nhớ đốt nhiều vô, quần áo một hai bộ thôi cũng được. Ngoài ra tôi cũng thích truyện tranh, tháng nào cũng phải đốt cho tôi vài ba bộ nhé!

Cậu nhăn mặt, sờ chán nó, sờ hai má nó, ngó nhìn từ đầu đến cuối, ấn đầu nó một cái rõ mạnh

– Bị ấm đầu à? Nói nhăng cuội gì vậy?

– Tôi không ấm đầu! Tôi nói thật đấy!

Nó hét to vào mặt cậu rồi dấm dức vào phòng, Lan với My nấp sau đấy, Lan khẽ thì thầm.

– Làm vậy có quá đáng lắm không chị?

– Kệ đi! Tự làm tự chịu mà! Có chị đây rồi!

~oOo~

– Chị My ơi phải đi thật à?

Nó lấm la lấm lép bước sau My, vẻ hoang mang ngó quanh. Cả hai người đã rời trại trẻ được một đoạn khá xồi, không còn thấy bóng người, đường thì tối thui không chút ánh sáng, hai bên đường lại toàn là đồng cỏ vi vu nữa chứ, xa xa có lác đác vài bóng nhà lụp xụp đen xì, gió vi vu thành tiếng làm nó rùng mình.

– Em nghĩ bọn mình về thôi!

– Không được chị đã nói là giữ lời chứ!

Chị My kiên quyết, mặc cho nó bủn rủn cỡ nào.

Đi một đoàn dài, cuối cùng cũng đến, nó lẩy bẩy, đoạn đường loàng ngoằng lát nó chạy về như thế nào? Nó cảm thấy đáng sợ khi trước mặt nó là cổng vào nghĩa địa, vây quanh đó toàn cỏ cây dậm dạp, nó cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ bên trong, chẳng dám nghĩ chứ đừng nói đi vào, nó lập cập.

– Chị My ơi…em..em không… không…đi nổi nữa…nữa…nữa rồi…

My cũng có chút rùng mình nhưng không sao, chị vỗ ngực trấn tĩnh nó.

– Mày đi trước đi, nếu có ma xuất hiện trước mặt mày thì chị đấm chết nó!

Nghe có vẻ xuối tai, nhưng nó vẫn ngập ngừng, nhìn My nuốt nước bọt ực cái rồi run rẩy bước vào.

Bước một bước rồi hai bước…

Những ngôi mộ trắng đan xen nhau, những tấm bia ảnh người đen xì khiến tim nó đập nhanh như muốn vỡ ra, nó chẳng còn sức làm gì nữa rồi, nước mắt chẳng hiểu sao lại chảy ra nữa.

– Chị My ơi chúng ta ra nhé?

Đáp trả nó chỉ là sự im lặng, hoẳng loạn, nó quay đầu lại.

Chân nó như thể tự ý chạy đến chiếc cổng đã đóng lại kia, hoảng loạn.

– Chị My ơi! Chị có đấy không? Em sợ lắm!

Càng đập cánh cổng, cổng càng chặt, nó không ngừng la hét, khóc thét lên vì sợ. Từ nhỏ tới lớn thứ nó sợ nhất là ma. Nó cứ thế đạp cửa trong sự tất vọng.

Xào xạc

Tiếng gió thổi lạnh sống lưng, nó phát hiện có gõ cửa cũng vô ích có lẽ chị My xinh đẹp nên dã bị ma bắt đi làm vợ còn nó xấu xí nên bị để đây cho các zombie ăn thịt. Nghĩ đến mà nó chỉ biết ngồi gục xuống lo sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời bài hát mà nó nhớ. Càng trấn tĩnh thì những cơn gió thổi ngày càng mạnh, lá cây xung quanh rung chuyển như tiếng bước chân người, lo hãi, nó ôm chặt chân mình hơn, hát to hơn, nước mắt rơi cũng ngày một nhiều hơn.

Giờ nó chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nó sụt xịt và tiếng hát dở ẹc của nó cả, mắt nhắm chặt hơn, chỉ mong ai đó sớm tới đây đi, nó không dám chơi dại như vậy nữa đâu, dù nó đã để lại di thư nhưng không biết ai đọc không nữa.

Trong cơn hoảng loạng, bỗng có vòng tay ấm áp ôm nó vào lòng, hơi thở của người đó gấp gáp, mùi hương thật quen thuộc làm nó òa khóc to hơn, ôm chặt vào cổ cậu, người vẫn còn run lẩy bẩy.

– Đồ ngốc này!

Cậu cứ thế, ôm nó thật chặt.

– Đi về thôi!

Mặt mũi vẫn tèm nhem nước mắt, nó sụt xịt, ngượng chín mặt.

– Chân tay tôi…chẳng còn tí sức nào nữa rồi…

Cậu liền cúi xuống bế bổng nó lên một cách nhẹ nhàng.

– Bám vào cổ tôi đi, tôi đưa ra ngoài!

Ở bên cậu ấm áp và an toàn quá, nó thật sự không chịu được nữa rồi, khi cậu vừa đặt nó xuống, nó không thể kìm lòng mà nói trong nước mắt.

– Lúc ở đó, tôi sợ lắm, tôi chẳng nghĩ được gì ngoài Nam ơi cứu tôi với, cứu tôi với. Ở trong đó đáng sợ lắm…

-…

– Tôi… chỉ vì tôi.. buồn ông chán ghét tôi…nên chị My mới ra nông nỗi này!

– Tại sao lại nghĩ tôi chán ghét bà?

– huhu thì tại ông không để ý gì đến tôi nên tôi…

Nó lau hàng nước mắt, tủi thân, vòng tay ôm đôi chân, tay cúi gằm mặt.

– Tôi… Vì tôi thích ông..nên tôi…sợ ông…sợ ông…mà chị My…

Nói đến đây hai hàng nước mắt nó lại không ngừng chảy ra. Nam nhanh chóng kéo mặt nó sát với cậu rồi đặt nụ hôn của mình lên môi nó, cậu cứ đặt như vậy cho đến khi nó ngưng khóc. Rồi từ từ lau hai hàng nước mắt cho nó.

– Xin lỗi vì đến trễ như vậy!

Như vậy có nghĩa là sao chứ?

Chẳng để nó nghĩ nhiều, cậu liền quỳ xuống.

– Lên đi! Tôi cõng bà!

Nó nghe lời leo lên. Cậu bắt đầu bước đi.

– Từ sau bà đừng làm việc ngu ngốc như vậy!

– Huhu còn chị My?

– Đừng khóc nữa chị My bà yên tâm đi, sống nhe răng ra!

– Sao lại vậy?

Cậu chẳng đáp lại, nó cũng an tâm rồi vì chị vẫn an toàn. Ngồi trên lưng cậu, nó chẳng còn sợ hãi gì nữa, bầu trời cũng bớt đáng sợ.

– Vẫn còn run à?

Có lẽ cả cơ thể nó vẫn chẳng thể bình tĩnh luôn được, nó chỉ khẽ gập đầu. Tựa vào người cậu, nó mới thấy áo cậu đã ướt hết rồi, chắc cậu chạy tới đây nhanh lắm, tới mức hơi thở ngắt quãng, áo cũng ướt hết, tóc thấm mùi mồ hôi. Mắt nó đượm buồn.

– Tôi phiền phức lắm đúng không?

– Ừ!

– Tôi ngốc lắm đúng không?

– Ừ!

– Tôi đáng ghét lắm đúng không?

– Có lẽ!

Nó hỏi đủ câu, cậu cũng đáp trả lại đầy đủ, không hỏi gì thêm. Nó nghĩ lại việc cậu hôn nó, người nóng rực, sợ sệt.

– Vậy ông…khi nãy?

Cậu sững lại khiến nó ngập ngừng chẳng dám nói hết câu.

– Nghe cho kỹ này…

-…

– Tôi chỉ nói một lần…nên nghe cho kỹ đây và đừng hỏi lại…

Nó ậm ừ, gật đầu.

– Bà…có biết bộ dạng bà lúc nào cũng đáng ghét lắm không?

Hơi hậm hực nhưng nó cũng gật đầu.

– Bà vô cùng phiền phức.

-…

– Thâm chí bà còn làm tôi bực tức…

-…

– Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bị thu hút bởi tất cả những thứ đó…

-…

– Ánh mắt tôi luôn dõi theo bà…

-…

– Vậy nên…Tôi thích em…chỉ vậy tôi…

– Thật vậy sao?

– Ừ

– Từ khi nào vậy?

-…

-…

Nó ôm chặt cậu, hạnh phúc hơn bao giờ hết, khẽ thì thầm

– Tôi cũng thích Nam lắm.

Nó tự hỏi “Không biết khuôn mặt cậu bây giờ như thế nào nhỉ?” rồi lại tủm tỉm một mình. Đêm tĩnh mịch nhưng nó chẳng thấy cô đơn sợ hãi tí nào cả.

Khi về, nó mới biết chính chị My thông đồng với Lan giở trò này rồi ra thông báo với Nam. Tuy nó biết ơn và hai người đó cũng chúc mừng với xin lỗi nhiều lắm mà nó không thể tha được. Kỳ nghỉ hè, có vẻ cũng không quá tồi tệ với nó. Tuy không biết tương lai sau này như thế nào nhưng nó sẽ trân trọng tình cảm hiện tại và mãi mãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.