Tháng tám đang là lúc thời tiết oi bức nhất, mặt trời chói chang treo ở trên cao chiếu cho người ta không mở nổi mắt. Trên sân bóng rổ mới nâng cấp của Khoa Đại(*) có hai nhóm người đang tụ tập, một nhóm là học sinh năng khiếu thuộc đội bóng rổ của trường Thể thao bên cạnh, một nhóm là đám học sinh cấp ba của trường Nhị Trung, mỗi nhóm đứng chiếm một bên, trên mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Ê Thiên Dương, đấu với bọn nó thật hả, không đến mức đấy chứ?” Đặt câu hỏi là một cậu trai trong đám học sinh cấp ba, cao lớn thô kệch tên là Băng Băng, người được hỏi kia thì trông khá hơn nhiều, tên là Doãn Thiên Dương. Doãn Thiên Dương vén áo thể thao lên lau mồ hôi rồi nói: “Sao mà không đến mức đấy? Đã bị chê cười rồi mà còn không đáp trả hả?” Băng Băng nói: “Nhưng nếu so sánh thì đúng là kỹ thuật của chúng ta không bằng mà.”
Doãn Thiên Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Kỹ thuật không bằng thì có thể liều nhưng ông sợ sệt như thế thì không thể chữa được!” Nói xong vẫn chưa hết giận, lại bổ thêm một câu: “Ông còn là lớp phó thể dục đấy, khi nào đi học thì từ chức cho tôi!” Nhóm người đối diện kia đã chờ đến mức mất kiên nhẫn mà cười hỏi: “Rốt cuộc thì có đấu hay không đây? Trường trung học trọng điểm đúng là không giống bình thường ha, có khi đi vệ sinh cũng phải đắn đo cả nửa ngày ấy nhỉ.”
Bình luận