Sau trận cãi vã ở sánh chính, ai nấy cũng trở về phòng của mình, ai cũng có những suy nghĩ riêng của bản thân họ, có người lo lắng, có người đắng đo, có người suy tư và tất nhiên cũng có những người lấy nó ra làm trò tiêu khiển, nhưng dù thế nào đi nữa thì một điều tất yếu mà bắt buộc họ phải làm: đó chính buổi cắm trại ngày mai, cho dù có bao nhiêu rắc rối hiềm khích đi chăng nữa thì hội cắm trại lần này nhất định phải thành công.
chính vì thế, sau khoảng 90 phút nghỉ ngơi tại phòng, các thành viên tập hợp tại sảnh chính sau đó tiến hành nhiệm vụ đã được phân công trước đó. Nhóm số 25 theo sắp xếp ban đầu được chia làm hai: nhóm do Tấn Nam phụ trách về lều trại, nhóm còn lại do Tôn dung quyết định phụ trách vấn đề đồ ăn. Sau khi tách nhóm ra, Tôn dung liền nói:
-Vậy bây giờ chúng ta sẽ chia làm hai chị Lan chị liên lạc với đầu bếp bánh ngọt rồi sắp xếp thực đơn, còn em sẽ liên lạc với các của hàng xem coi họ đã chuyển hàng đến chưa mà có lẽ phụ các anh nhân viên nên hay anh Thiên Nam chung nhóm với em nhé? Em nghĩ Đổng Khiết không thích đi chung với em đâu, nhỉ
chưa kịp trả lời, Thiên Nam liền bị Bạch Lan cướp lời:
-Được rồi! Chúng ta đi thôi, Đổng Khiết!
-em nghĩ bây giờ chúng ta nên quên cuộc cãi vã lúc nãy đi! Chị hiểu mà đúng không?
-tôi biết rồi, cô không cần phải nói đâu!
Bạch Lan trả lời rồi cùng Đổng Khiết đi đến khu vực nhà bếp nơi vị đầu bếp nổi tiếng đang đợi.
Trong long Bạch Lan tất nhiên hiểu rõ câu nói của Tôn Dung: hội cắm trại có thể nói là bộ mặt của Bạch gia, bởi qua nó, các vị phụ huynh cũng như toàn thể nhân viên sinh viên nhà trường thấy được vị thế của Bạch gia, nó không chỉ là một cuộc vui chơi mà còn là một phương pháp quảng cáo hữu hiệu nâng cao tầm ảnh hưởng của Bạch thị trong cái chiến trường không đổ máu mà cũng chết người này. Cuộc cãi vã lúc nãy đã trở thành một trò cười trong mắt người khác, từ đó nó sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến Bạch thị, do đó nếu cứ chấp nhặt lợi ích trước mắt mà quên đi nhiệm vụ lâu dài thì chỉ có bất lợi chứ chẳng có lợi lộc gì.
Bạch lan tất nhiên sẽ hiểu đạo lí đó nhưng Tôn dung có hay không thì cô không chắc mặc dù cô là người nhắc nhở trước.
Tôn Dung cùng Thiên Nam tiến về phía công của khu cắm trại, trên đường đi chẳng ai nói một lời gì. thường thì lúc nào Tôn Dung cũng là người mở miệng trước nhưng hôm nay thì khác trong cô có chút cảm giác ghen tị bởi mỗi lần đi chung với Bạch Lan, Thiên Nam luôn là người khởi đầu trước nhưng tại sao đối với cô thì không, cho nên cô cố gắng đợi để anh có thể nói với cô cho dù đó là một câu nói nhạt toẹt như câu mà Tấn Nam vẫn hay dùng để mở đầu cho mọi cuộc trò chuyện: “trời hôm nay đẹp quá”. Nhưng từ nãy giờ, đôi môi của Thiên Nam không hề cử động, sự im lặng đang bao trùm lấy không gian của cả hai người,. Tôn Dung không thể tiếp tục chờ đợi đã lâu rồi anh với cô mới có thể đi riêng với nhau thì hà cớ gì phải bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhưng khi Tôn Dung mở lời, thì cũng là lúc Thiên Nam nói nhưng không phải câu nói nhạt nhẽo kia:
-tại sao em lại khai chiến trước vậy? Vốn dĩ, mọi người đều có thể vui vẻ làm cùng nhau vậy mà bây giờ trong lòng ai cũng thấy khó chịu!
Một câu trách cứ liên quan đến cuộc chiến vừa mời xảy ra cách đây vài tiếng
-anh đang nói em sao? Rõ ràng là chị ấy lúc nào cũng xem em là cái gay trong mắt, trong khi đó gia đình em vẫn luôn tốt với chị ấy!
– thật vậy sao? Vậy anh hỏi em, nếu ông của em bị người khác hại chết vậy mà người đó vẫn ung dung tự tại rồi còn âm mưu chiếm đoạt công ti vốn dĩ là của em thì em có chịu nổi không
-tất nhiên là không! Nhưng mà chị ấy có bằng chứng gì mà nói người hại chết ông của chị ấy là ba Tôn chứ! Chị ấy chỉ muốn lấy lại công ti mà không từ thủ đoạn
-thủ đoạn ? em đang thủ đoạn sao? nhưng anh thấy người quỷ kế đa đoan lại là gia đình em đó
một cái tát thẳng vao gương mặt điển trai của Thiên Nam
-anh có thể nói gì em cũng được nhưng không được xúc phạm tới gia đình em. cơ bản anh chỉ thích cô ta nên tin cô ta mà không hề có bất cứ bằng chứng gì cả!
-bằng chứng là ….
Đang nói bỗng Thiên Nam phải ngập ngừng dừng lại, anh đang nhớ lại diều gì đó, một kí ức mà cố gắng chôn vùi , anh lại tiếp:
-xem ra chúng ta không cùng quan điểm tốt nhất không nên đi tránh xung đột. Bây giờ anh sẽ đi gặp người giao thực phẩm còn em thì gặp người giao hàng mà đã đặt đi, chia nhau ra sẽ tốt hơn..
-anh không phủ nhận anh thích cô ta đúng không
– nếu anh không trả lời chắc em không chịu đi quá ! vậy anh sẽ nói : phải anh thật sự thật sự thích Bạch Lan. Em hài lòn chưa. Anh đi đây
Thiên Nam bước đi, anh đâu biết rằng câu nói đó đã tạo nên một cơn bão khổng lồ trong lòng của Tôn Dung…..