Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 39: Song hồn



“Tại sao nó lại theo dõi anh?”

Người đàn ông có đôi mắt vằn vện tơ đỏ, gương mặt âm u, người mà Quyên đã theo dõi cả đêm thắc mắc hỏi, dường như ông ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

“Anh vẫn chưa hiểu à? Con bé này hình như đã biết bí mật của anh em mình rồi! Nếu không thì từ đâu nó có được chiếc nhẫn vàng chứ?”

“Biết rồi sao? Như vậy… Như vậy thì chúng ta không thể thả nó được nữa!”

Quyên lặng yên nhìn hai người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, cô cảm thấy bế tắc, và cảm nhận được rõ sự lạnh lẽo của lưỡi hái tử thần đang kề cạnh bên cổ mình. Những tưởng, Quyên có thể giúp Hoa tìm ra manh mối về người mẹ mất tích, vậy mà cô lại tự chuốc họa vào thân! Dù sao, chỉ cần Quyên thoát khỏi đây thành công thì may ra mới có cơ hội sống sót.

Lại đưa ra lựa chọn. Một là cứ mặc kệ hết mọi thứ, đến đâu thì đến, có khả năng sẽ bị giết trong tay hai người đàn ông này. Hai là phải bình tĩnh nhất có thể để tìm đường thoát thân. Ba là liều mạng chạy ra ngoài kêu cứu… Dù sao, nếu như không chọn lựa, cô sẽ không biết phải làm gì trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc này. Cuộc sống chính là những lựa chọn mà. Từ lựa chọn này sang lựa chọn khác, hết thảy đều không hề hối hận, không hề tiếc nuối.

Quyên sẽ không im lặng nữa.

“Mẹ Hoa… Bà ấy đang ở đâu?”

“Gì?”

“Các người giấu mẹ Hoa đi đâu rồi?”

Giọng Quyên dõng dạc, mọi sợ hãi trong lòng dường như đã biến mất.

“Phụt… Hahaha… Mạng sống của mình không lo, còn đi lo cho người khác cơ à!”

“Ông… Thì ra những gì ông từng nói với tôi chỉ là giả! Cái gì mà nhẫn bị nguyền rủa…”

“Do mày quá cả tin người lạ mà thôi! Ai bảo biết nhiều chuyện quá làm gì, không tốt đâu! Có những chuyện mà cả đời này mày không nên biết, vì mày sẽ không thể biết được cái gì đang chờ đợi mày ở phía trước…”

“Rốt cuộc các người đã làm những chuyện đáng xấu hổ nào mà không dám cho thiên hạ biết?”

“Hừm!”

Người đàn ông tên Tuấn hừ giọng, sau đó trầm thấp mà chậm rãi nói, giọng của ông ta so với em trai mình càng thêm bội phần đáng sợ.

“Mày không nên hỏi những câu kiểu như vậy. Một con nhóc miệng còn hôi sữa thì biết cái gì gọi là tình yêu chân chính, cái gì gọi là sự giao quyện giữa cảm xúc lẫn tâm hồn!”

Cả ba người không hề để ý đến chiếc nhẫn vàng nằm trong túi Quyên đang phát sáng – thứ ánh sáng rất yếu ớt và cái vòng cổ hình trăng khuyết của Quyên nữa. Một cái phát ra ánh sáng vàng, một cái phát ra ánh sáng màu bạch kim, nhưng cả hai thứ ánh sáng ấy đều vô cùng yếu ớt. Bên ngoài, bầu trời trong xanh ban nãy từ từ chuyển thành màu đen và xanh, âm âm u u, báo hiệu một cơn dông bất chợt ập đến.

“Mình nhớ là thời sự đưa tin trời hôm nay nắng mà?”

Bà chủ quán bán thịt nhìn trời rồi lẩm bẩm, cũng nhanh chóng xịn hàng để chuẩn bị ra về. Cơn dông này, dự là sẽ rất lớn và nặng hạt.

Lúc này, trong căn nhà nhỏ chỉ có ba người, Quyên đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Tính mạng của cô có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.

“Tình yêu chân chính ư? Ông thực ra đã làm gì mẹ Hoa?”

“Hoa là cái tên để mày gọi à? Nó là con gái tao, là kết tinh tình yêu của bọn tao!”

Quyên lờ mờ nhận ra sự thật phía sau người đàn ông tên Tuấn kia.

“Hoa là con hoang.”

Lời nói của bà cái Hoa như dội về trong kí ức, Hoa nhăn mày.

“Ai dạy em thế?”

“Bố em.”

Và những khoản tiền cho Hoa đi học…

Vậy thì mọi chuyện đều có vẻ hợp lý rồi.

“Ông, chính ông đã cưỡng hiếp mẹ Hoa đúng không? Và ông đã giấu bà ấy đi đâu đó trong căn nhà này…”

Hahaha…

Hai người đàn ông cười lớn.

“Giấu ư? Không hề! Nhưng đúng là bà ấy đang ở trong căn nhà này… À mà tại sao bọn tao phải phí thời gian, tốn nước bọt với một đứa nhóc như mày?”

“Các ông muốn làm gì?”

Quyên thấy tình hình không ổn khi hai người đàn ông xách cô lên và đưa vào trong một căn phòng nào đó.

Bóng tối dần được thay thế bằng thứ ánh sáng vàng mờ ảo trước mắt Quyên. Một bàn thờ cỡ lớn và một cái chiếu bày dưới đất với la liệt đủ các thể loại giấy, nến, hương nhang… Bốn góc chiếu là bốn cái cọc và những cuộn dây thừng ngắn. Đây là gì? Sao Quyên có cảm giác giống như mình sẽ bị phanh thây ở nơi đó…

“Các ông muốn làm gì?”

Hai người đàn ông nhìn nhau, rồi sau đó chúng cười mỉm.

“Mày sẽ biết, sớm thôi.”

Quyên bị hai người đàn ông trói chặt bốn chi vào bốn góc chiếu, không thể động đậy.

“Thả tôi ra!”

Quyên liên tục la hét, thế nhưng dường như không có một chút hiệu quả nào.

“Các người mau thả tôi ra, đồ súc sinh!”

“Hừ, im miệng đi. Bất cứ kẻ nào biết được bí mật của bọn ta đều chỉ có một kết cục duy nhất…”

“Ông… Bí mật của ông là gì tôi không biết, tôi chỉ biết các ông đã giấu mẹ Hoa đi mà thôi!”

“Như nhau cả thôi, đó cũng là một bí mật. Một khi mày đã biết mặt và chỗ ở của bọn tao rồi thì mày không thể tồn tại được nữa…”

“Không… Không! Ông không thẹn với lương tâm sao, con gái ông, cái Hoa sẽ không cho phép ông làm những việc như thế này!”

“Tao không quan tâm. Nó là con gái tao và cũng là người duy nhất tao sẽ không đụng đến. Nhưng mày chỉ là một người ngoài…”

“Hừ, nằm đó tận hưởng những giây phút cuối đời của mày đi, nhóc con. Lần tiếp theo tụi tao quay trở lại sẽ chính là bản án tử hình dành cho mày!”

Chúng nói xong rồi đi ra ngoài, Quyên có thể nghe rõ tiếng khóa cửa lạch cạch của chúng. Như thế này tức là kết thúc thật sự rồi sao? Cô vượt một quãng đường xa xôi như vậy, cốt chỉ để tìm ra sự thật mà thôi… Nếu mọi thứ kết thúc ở đây, thì có rất nhiều thứ còn ngổn ngang không hoàn thành… Việc tìm kiếm hung thủ cũng như việc nói câu tạm biệt với bà Vân, với Minh, tất cả đều bị bỏ dở.

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Số cô đến đây là hết rồi sao? Hậu quả của việc liều lĩnh, chính là cái mạng sống mà cô may mắn giữ lại được này. Có hối hận không? Có. Hối hận vì khi đối diện trước vực thẳm của cái chết, Quyên mới hiểu được sự quý giá của mạng sống. Còn một thế giới mới cần cô khai phá, còn những con người mới mà cô chưa gặp, những mối quan hệ, và cả lời cảm ơn đối với bà Vân đã cưu mang cô suốt những ngày tháng khó khăn nhất. Và Minh, một người bạn đặc biệt vô cùng quan trọng đối với cô…

“Hối hận rồi sao?”

Trong không gian mờ ảo với ánh nến lung linh, léo lắt, một giọng nói từ đâu vang lên. Quyên giật mình nhìn tứ phía nhưng vẫn chẳng thấy ai.

“Ai vậy?”

“Cô đừng tìm nữa, ta ở bên trong ngươi.”

“…”

“Ta hỏi cô một lần nữa, hối hận rồi sao?”

“Dù tôi không biết cô là ai, nhưng đúng thế, tôi rất hối hận.”

“Thử nói ta nghe xem, cô hối hận về cái gì?”

“Tôi hối hận… Hối hận vì đã không thể tìm ra được sự thật bằng con đường khác, mà ngược lại còn tự gây họa cho chính bản thân mình! Tôi hối hận vì đã quá chủ quan, không tự bảo vệ mìn cho thật tốt. Tôi hối hận vì chưa kịp tìm ra hung thủ thì tôi đã phải bỏ mạng một cách vô ích rồi… Hối hận vì chưa kịp nói lời cảm ơn với mẹ Vân, với Minh…”

“Hừ, tóm lại, cô hối hận vì không thể sống tiếp đúng không?”

“Đúng thế!”

“Thế nhưng có nhiều điều mà cô vẫn không hề biết. Cô có biết ta là ai không?”

“Không biết. Cô là ai?”

Trong đầu Quyên lờ mờ đoán ra. Có phải đó là một con ma hay không? Một con ma nữ chưa hiện hình, hay một con quỷ nữ? Chẳng nhẽ trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc này, một con ma rất có thể là giải pháp tốt nhất để tăng cơ hội sống cho cô?

“Haha, cô nghe cho kĩ đây: tôi chính là cô, mà cô cũng chính là tôi! Chúng ta hai mà như một!”

Quyên nghe như sét đánh bên tai, dường như chưa thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

“Cũng đúng thôi khi cô không tin vào điều này. Được thôi, cô nhắm mắt vào đi.”

Quyên chần chừ một lát, sau đó quyết tâm nhắm mắt lại, trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt.

Quyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Cô mở mắt một lần nữa, thấy mình nằm trong một chiều không gian xa lạ. Tay chân cô đều không bị thứ gì trói buộc.

“Ý, mình đang ở đâu vậy?”

Quyên nhanh chóng đứng dậy và dò dẫm bước về phía trước.

“Hello? Có ai không?”

Quyên gọi to mấy lần nhưng đáp lại lời cô chính là tiếng vang. Tiếng nói của cô gái ban nãy cũng đã biến mất, cô hoàn toàn bị lạc lõng trong một chiều không gian không xác định.

Trước mắt hiện ra một cánh cửa màu đen đặc quánh. Quyên chần chừ, mở hay không mở?

Mở!

Quyên vặn nắm tay cửa mà suýt thì hét lên. Nắm đấm của cánh cửa đen sì này rất nóng, giống như vừa mới bị nung lên trong lò. Thậm chí, cô cắn răng chịu đau mà vặn cũng không ra.

“Sao? Cô không mở được nó, đúng không?”

Giọng nói bất chợt phát ra từ phía sau Quyên khiến cô bé giật thót quay đầu lại. Một cô bé giống Quyên y đúc đang đứng ngay trước mắt, với chiếc váy màu đen có đôi chỗ bị nhuốm máu tươi chảy từng giọt xuống nền nhà, và những dây gai quấn quanh hai tay cô bé, máu trong da thịt nhỉ ra từng giọt. Cả người cô bé nhuốm đầy máu tươi vớ tạo hình là chiếc váy đen dạng lolita. Quyên sợ hãi lùi lại một bước. Đó là ai? Tại sao người đó lại giống cô như đúc? Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu Quyên mà không cách nào cô dập tắt chúng được.

“Haha, cô sợ tôi sao? Đừng sợ… Vì tôi là cô, cô là tôi mà… Nhìn xem, gương mặt này chẳng phải của cô sao?”

“Không… Cô không thể là tôi được… Cô nói dối… Đừng hòng lừa được tôi! Cô rốt cuộc là thần thánh phương nào đến đây mạo danh tôi…”

“Mạo danh? Haha, Quyên ơi là Quyên, cô đúng thật là ngây thơ. Cô nên tin vào sự thật đi. Tôi, chính là một bản thể khác trong linh hồn của cô! Tôi biết hết quá khứ của cô, tất cả những việc cô làm, tất cả những điều cô suy nghĩ, tất cả những thứ cô có… Tôi biết tất cả về con người của cô! Tại sao à? Tôi đã nói rồi, vì tôi chính là cô!”

Một Quyên mặc chiếc váy đen nhuộm đầy máu tươi, và một Quyên mặc chiếc áo trắng đồng phục của trường trông thực sự đối lập nhau. Thế nhưng, chuyện gì đang xảy ra trước mắt cô thế này?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.